Chương 1103 Quản gia Lạc, đã lâu không gặp!
Lạc Tinh Xương bĩu môi về phía cửa sân.
Cửa sân bị đẩy ra, hai người một nam một nữ bước vào.
“Quản gia Lạc, đã lâu không gặp!”, Người phụ nữ nói.
“Bà… Bà chủ!”, Lạc Minh Sa không dám tin mở to mắt, nhìn người phụ nữ trước mắt, theo bản năng trở nên hèn mọn: “Bà chủ… Vì sao bà lại ở đây?”
“Ông không chào đón tôi sao? Tôi đã đến đây mấy ngày rồi, chỉ vì ông mà đến bây giờ tôi còn chưa vào được nhà con rể”.
Người phụ nữ đúng là bà Lâm, mẹ của Lâm Mộng Đình, Nghiêm Tuệ Mẫn.
“Ông lừa hai trăm vạn của tôi, còn sai người giết con rể tôi rồi hắt nước bẩn lên người tôi. Nếu không phải con rể tôi thông minh và rộng lượng thì tôi đã bị ông hại thê thảm rồi! Ông nói xem, tôi có nên đích thân đến đây xử lý ông không?”
Lạc Minh Sa ngượng ngùng cười mấy tiếng, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Bà chủ, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi”.
“Hiểu lầm? Ông nói đi, hiểu lầm như thế nào? Ông không sai người giết con rể tôi, hay là ông không lấy hai trăm vạn kia?”
“Chuyện này… Lúc ấy tôi cũng chỉ làm theo ý của bà chủ. Còn hai trăm vạn kia, tôi chỉ mượn một thời gian thôi”.
“Hừ! Ông đúng là không biết xấu hổ! Đến lúc này rồi mà ông còn ngụy biện, có ý nghĩa sao? Ông giảo biện thì tôi sẽ buông tha cho ông sao? Ông coi thường bà già này như vậy?”
Lúc này, bà chủ nhà họ Lâm hoàn toàn buông xuống tư thế dịu dàng đoan trang, chống eo, nói chuyện đằng đằng sát khí.
Lạc Minh Sa đảo mắt vài lần, nhìn ra ngoài cửa, xác định bên ngoài không có người.
Bên cạnh bà Lâm chỉ có một người đàn ông cầm muôi và dao phay, đầu to cổ lớn, nhìn giống đầu bếp.
“Bà chủ, tôi cũng không dám xem thường bà”, Lạc Minh Sa cười nói: “Phải nói là, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ coi trọng bà”.
Nghiêm Tuệ Mẫn suýt nữa bị ông ta làm tức đến bật cười: “Sao, ông còn định phản kháng sao?”
“Đây không gọi là phản kháng, đây là đơn độc giết chóc. Nếu Lâm Thiền Minh đi theo bà, đương nhiên tôi không dám, nhưng nếu bà chỉ mang theo một đầu bếp làm vệ sĩ, bà thật sự cho rằng tôi là người yếu ớt tay trói gà không chặt sao? Là bà tự đưa mình đến cửa, không thể trách tôi”.
Lạc Minh Sa nói xong thì đột nhiên lao tới, năm ngón tay biến thành móng vuốt, tóm lấy cổ Nghiêm Tuệ Mẫn.
Ông ta lợi dụng lúc nói chuyện vừa rồi, thình lình tiến về phía trước vài bước, cho nên cách Nghiêm Tuệ Mẫn rất gần.
Ở khoảng cách gần như vậy, Lạc Minh Sa tin rằng, chỉ cần người cầm muôi không phải cao thủ như Lâm Thiền Minh thì một đòn tấn công này chắc chắn sẽ thành công.
“Bố, không được!”
Lạc Minh Sa nghe được tiếng con trai gọi, nhưng đã không thể dừng tay lại.
Ngay khi bàn tay ông ta cách cổ họng Nghiêm Tuệ Mẫn chưa đầy ba tấc, ông ta đột nhiên cảm thấy mình đã mất hết sức lực.
Sau đó, cánh tay của ông ta rơi xuống, chỗ đứt để lại trên cánh tay trơn nhẵn như bị dao gọt.
Trong nháy mắt máu tươi phun trào, một chiếc muôi lớn đã vươn ra che vết thương lại.
“Đừng để máu bẩn dính lên người bà chủ”, người đàn ông cầm muôi đã đứng cạnh ông ta không biết từ lúc nào.
Lạc Minh Sa kinh hãi nhìn cánh tay bị cụt của mình.
Cơn đau bắt đầu ập đến não bộ, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu đọng trên trán ông ta.
“Nói cái gì đi”, sư phụ Vinh nói.
“Nói… nói chuyện gì?”
“Đừng lề mề nữa, kế hoạch của các người là gì, ai là kẻ chủ mưu, đồng bọn ở đâu? Tôi khuyên ông nên nói nhanh lên, đừng đợi máu khô rồi không nói được nữa”.
“Bố, nói đi, con đã nói tất cả những gì con biết rồi, bố cũng nói đi”, Lạc Tinh Xương nhìn còn sợ hãi hơn Lạc Minh Sa.
Lạc Minh Sa thở dài, nói: “Là Tần gia bảo chúng tôi nhân cơ hội sửa sang căn nhà của họ Lý để chôn cất quan tài của một người đã chết, nhân tiện thứ mà Tần gia mong muốn. Tần gia hứa với tôi, sau khi sự việc thành công sẽ đưa tài sản của nhà họ Lâm ở thành phố Hòa cho tôi”.