Chương 1101 Thần bảo hộ của nhà họ Lý
“Không phải sợ! Về sau tôi sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt cô nữa!”, Lý A Tứ nói.
“Thật ư?”, Ngũ Ngọc xuân nhìn anh ta với ánh mắt đầy tình ý: “Nhưng lúc không có cậu thì sao? Cậu đâu thể ở bên cạnh tôi mãi được”.
“Tôi…”, Lý A Tứ không hiểu phải trả lời thế nào, thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn cố lấy hết can đảm, nói: “Tôi còn phải trực, khi nào không có ca trực thì tôi ở bên cô”.
Ngũ Ngọc Xuân phì cười: “Đồ ngốc, dỗ con gái mà cũng không biết. Cậu không thể nói là vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh tôi à?”
Lý A Tứ sờ đầu, cũng cảm thấy buồn cười.
Trần Tiểu Lục nhịn đau, nhân lúc bọn họ nói chuyện từ bò dậy, chạy về phía cửa.
Ngoài cửa là đám đàn em của anh ta, chồng chất ở cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì bọn họ ngã xuống như tường đổ, đập lên người Trần Tiểu Lục.
Cơ thể bọn họ cứng đờ, trên mặt xuất hiện tử khí vàng như nến, giống như bị yêu quái hút hết sự sống.
Trần Tiểu Lục bị đè dưới đống người chết, bò ra ngoài một cách khó nhọc.
Sau đó anh ta thấy được khuôn mặt cứng như thớt đầy vết chém của Lý A Tứ.
“A Tứ, A Tứ…”, Trần Tiểu Lục bắt đầu xin tha: “Chúng ta là anh em à! Cậu có nhớ không, hồi bé chúng ta cùng nhau đi trộm dưa chuột, cùng nhau đi bắt tôm hùm, có một lần cậu bị rắn cắn, tôi cõng cậu đi hơn mười cây số lên thị trấn tìm bác sĩ…”
Vết dao trên mặt Lý A Tứ mờ đi một chút. Anh ta nhăn mày, dường như đang chìm sâu trong sự đau khổ.
“A Tứ, cậu tha cho tôi đi! A Tứ, tôi đùa thôi mà, tôi thật sự không muốn hại cậu! A Tứ, chúng ta đã thế có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu…”
Trần Tiểu Lục lải nhải, giọng nghẹn ngào.
Lý A Tứ hít sâu một hơi, anh ta ngồi xổm xuống, nhìn Trần Tiểu Lục, nói: “Tiểu Lục, dù cậu đối xử với tôi thế nào, tôi vẫn coi cậu là anh em của mình. Nhưng cậu không nên động vào nhà họ Lý, và cậu càng không nên thương tổn Ngọc Xuân! Chỉ bằng những lời cậu nói với Ngọc Xuân…”
“A Tứ…”
Trần Tiểu Lục chưa kịp nói ra thì Lý A Tứ đã đấm lên lên sống mũi anh ta.
“Cậu đáng chết!”
Câu nói của Lý A Tứ và tiếng xương vỡ vụn vang lên cùng một lúc.
Mặt Trần Tiểu Lục lõm xuống, đầu anh ta gần như chỉ còn lại một nửa.
Không biết là bị cảnh này dọa hay bị ba chữ cuối cùng chứa sát khí của Lý A Tứ dọa, Ngũ Ngọc Xuân run rẩy.
“A Tứ, tôi sợ!”
Lý A Tứ đứng lên, lại gần ôm Ngũ Ngọc Xuân, nói: “Không phải sợ, sẽ không có ai bắt nạt cô nữa, chúng ta đi thôi”.
“Ừm, A Tứ, Hoàng gia là ai?”
“Hoàng gia…”
Có một số chuyện Lý A Tứ không biết giải thích thế nào với một cô gái bình thường, có lẽ bản thân anh ta cũng không rõ lắm, dù sao anh ta vừa mới hoàn thành quá trình lột xác.
“Chắc là thần tiên!”
“Thần tiên? Thần tiên từ đâu ra?”
“Lý gia không phải một gia tộc bình thường, mà họ có thần tiên phù hộ. Hoàng gia chính là thần bảo hộ của nhà họ Lý. Ở nhà họ Lý, cho dù cậu chủ không có nhà thì cũng không ai có thể bắt nạt chúng ta!”
“Thần bảo hộ của nhà họ Lý…” Ngũ Ngọc Xuân nửa tin nửa ngờ nhìn nơi xa, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Hai người bọn họ đi ra ngoài.
Bỏ lại những thi thể ngổn ngang đầy đất.
Một lớp sương màu vàng, rất mờ, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường dần dần bao phủ mặt đất.
Một lát sau, thi thể đã biến thành một vũng nước lớn màu vàng.
Lạc Minh Sa nằm trên ghế sô pha trong biệt thự, ngậm xì gà, thoạt nhìn rất thong dong, nhưng thật ra bây giờ trong lòng ông ta vô cùng sốt ruột.