Chương 1341 "Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
- Trang Chủ
- Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
- Chương 1341 "Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
“Mộng Đình…” Anh khẽ gọi một tiếng.
“Hửm? Anh gọi tôi sao?” Vưu Hinh quay đầu lại cười với anh.
Lý Dục Thần hơi sửng sốt mới biết mình lại gọi nhầm.
“Vưu Hinh, sao họ nói cô vẫn còn ngủ say?”
“Vì hồi nhỏ tôi mắc một căn bệnh lạ, phải ngủ thường xuyên, ngủ một giấc rất rất lâu, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh dậy. Có khi vài tháng tỉnh một lần, có khi vài năm tỉnh một lần.”
“Thì ra là vậy!”
Lý Dục Thần không biết nên an ủi cô như thế nào, mắc phải căn bệnh như vậy cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
“Mẹ cô đâu?”
Vưu Hinh lắc đầu rồi ngồi xuống giữa những bông hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Khuôn mặt cô thoáng chút buồn.
“Hồi nhỏ, mỗi lần tôi tỉnh lại đều thấy bố uống rượu chửi bới, ông ấy mắng tôi là đồ bỏ đi chỉ biết ngủ, mẹ bảo vệ tôi thì bố lại đánh bà ấy, mẹ lại ôm tôi khóc. Tôi hỏi mẹ, bố là người xấu sao? Bà ấy nói không phải, bố không phải người xấu, bố chỉ cố chấp giống như đá trên núi thôi.”
“Sau đó có một lần tỉnh lại, tôi không thấy mẹ nữa. Họ nói mẹ đi rồi và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Có người thì nói mẹ chết rồi, tôi biết mẹ không chết, bà ấy lên thiên đường rồi. Mẹ đang nhìn tôi đấy, anh xem, đó là mắt của bà ấy kìa!”
Vưu Hinh chỉ vào bầu trời đầy sao nói.
“Người vừa nãy là chị gái cô sao?”
“Đúng vậy, chị tôi tên Ayna, chị ấy làm việc trên núi, phụ trách trông coi cáp treo. Chị tôi rất nghiêm khắc nhưng chị ấy rất tốt với tôi.”
“Ayna, A Y Na…” Lý Dục Thần lẩm bẩm: “Tên của hai người lạ thật.”
“Thật sao?” Vưu Hinh ngạc nhiên nhìn anh: “Hình như đúng là có chút vậy thật, con nhà người ta đều tên là Tố Hi, Mẫn Ân, Hiếu Châu, Nghiên Tú gì đó, chỉ có tên tôi và chị gái là đặc biệt, của chị tôi lại còn có ba chữ. À đúng rồi, tên anh trai tôi cũng rất đặc biệt, anh ấy tên Ba Kỳ Lan.”
“Anh trai cô đâu?”
“Tôi cũng không biết. Anh trai rất ít khi ở nhà, cũng rất ít nói. Anh ấy là một người kỳ lạ giống như tên của anh ấy vậy.”
Lý Dục Thần cảm thán, đây đúng là một gia đình kỳ lạ.
Nhưng nghĩ đến nơi kỳ lạ này, ngay cả pháp lực cũng không thể sử dụng, sức mạnh thể xác của lôi kiếp cũng sẽ biến mất thì chuyện gì xảy ra cũng là bình thường thôi.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
“Chúng ta…” Vưu Hinh ngồi trong biển hoa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hai tay cô ta đan vào nhau rồi đặt trước ngực: “Kết hôn đi!”
Cô ta nói một cách tự nhiên như thể đang nói về việc ăn cơm uống nước vậy nhưng lại rất chân thành.
Lý Dục Thần sửng sốt, những lời bất ngờ của cô gái nhỏ này khiến anh kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Lúc anh hôn tôi, tôi đã quyết định sẽ lấy anh rồi!”
Cô ta quay đầu nhìn Lý Dục Thần, trên mặt nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
“Anh xem, nơi này đẹp biết bao! Những bông hoa này, những vì sao này… Mẹ tôi đang ở trên trời chúc phúc cho chúng ta đấy!”
“Tôi…” Lý Dục Thần có hơi hổ thẹn, anh nhớ lại sự đường đột và hấp tấp vừa rồi, đáng lẽ anh không nên xâm phạm một cô gái ngây thơ như vậy: “Tôi… Tôi có vợ rồi, cô ấy tên là Mộng Đình.”
Ánh mắt Vưu Hinh tối sầm lại, một tia thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt cô ta nhưng rất nhanh cô ta lại cười.
“Hầy, đúng là viển vông thật!” Cô ta thở dài rồi đứng dậy: “Tôi biết mà, cảnh đẹp đến mấy cũng không thể giữ lại được, cuộc đời cũng giống như nước trong sông vậy, cứ trôi mãi. Vì vậy tôi thích Thiên Trì, nó mãi mãi nằm yên bình trong vòng tay của những ngọn núi, núi còn thì nó sẽ còn mãi.”
“Ngọn núi của tôi ở đâu nhỉ?” Vưu Hinh đứng giữa những bông hoa rực rỡ dường như có một sự lưu luyến vô hạn: “Chúng ta đi thôi!”