Chương 1331 Chỉ là anh không ngờ,
- Trang Chủ
- Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (full)
- Chương 1331 Chỉ là anh không ngờ,
Vai Lý Ngôn Thành khẽ run lên, cái lưng vốn đã còng lại càng gù thêm.
“Ôi chao…” Anh ta thở dài: “Đây là sai lầm nghiêm trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi đã đánh giá thấp anh, đánh giá thấp nhà họ Lý. Thực ra tôi nên nghĩ đến từ lâu rồi, nhà họ Lý đã chọn anh, để anh thực hiện sự phục hưng của gia tộc thì nhất định anh là con của trời, những tên sát thủ đó vốn dĩ không giết được anh.”
“Làm nhánh ngầm phân bố ở nước ngoài của nhà họ Lý, tôi vẫn luôn siêng năng chăm chỉ, tận tụy làm tròn bổn phận của mình. Khi đó, lúc nhà họ Lý ở thủ đô biến mất, còn nhà họ Lý ở Hương Giang thì từng bước lớn mạnh, trong tiềm thức tôi có một ảo tưởng – tôi cảm thấy mình mới là con của trời, nhà họ Lý nên do tôi nắm giữ.”
“Con người chính là như vậy đấy, một khi nắm giữ được của cải và dục vọng thì sẽ phình to một cách mất kiểm soát. Tôi đã không còn theo đuổi tiền bạc từ lâu rồi, mấy trăm tỷ, mấy nghìn tỷ đối với tôi mà nói chỉ là những con số mà thôi.”
“Tôi đã từng mơ về giấc mộng phục hưng nhà họ Lý rất nhiều lần. Nắm giữ sức mạnh tuyệt đối, nắm giữ quyền lực tối cao, nắm cả thế giới trong tay, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích!”
“Tất nhiên, tôi cũng chỉ mơ thôi. Nhà họ Lý truyền thừa mấy nghìn năm, thăng trầm biến đổi, ngay cả nhà Đường Lý cũng sụp đổ…”
“Cảm giác sứ mệnh trong lòng tôi đã tiêu tan theo năm tháng già nua, thậm chí đã không còn mơ giấc mơ ấy nữa. Tôi chỉ muốn giữ gìn thật tốt giang sơn và của cải mà mình đã gây dựng cả đời này rồi truyền lại cho con cháu, để hương hỏa nhà họ Lý đời đời nối tiếp đời đời.
“Nhưng sự xuất hiện của anh khiến tôi cảm thấy nguy hiểm. Từ khi anh vào thủ đô, tôi đã luôn theo dõi mọi hành động của anh. Anh muốn phục hưng nhà họ Lý, nhất định sẽ sử dụng mọi sức mạnh, bao gồm cả nhà họ Lý ở Hương Giang bọn tôi. Nhưng khi đó tôi không cho rằng anh có thể hoàn thành sự phục hưng, nhà họ Lý ở Hương Giang bọn tôi sẽ trở thành công cụ và bia đỡ đạn cho anh, toàn bộ tài sản mà tôi đã tích cóp cả đời sẽ bị anh tiêu xài phung phí hết.”
“Tôi không cam tâm! Không cam tâm khi những nỗ lực cả đời của tôi tan thành bọt biển, không cam tâm khi con cháu tôi không được hưởng tài sản của tôi, thậm chí còn có thể bị anh kéo xuống nước, bị kẻ thù của nhà họ Lý làm hại. Vì vậy, tôi đã phạm sai lầm đầu tiên, đó là bỏ ra 10 tỷ để tìm người giết anh.”
“Lúc đó ý nghĩ của tôi rất đơn giản, anh chết rồi thì nhà họ Lý ở Hương Giang mới có thể được bảo toàn, sau khi tôi chết, con cháu nhà họ Lý sẽ đi theo con đường mà tôi đã vạch sẵn. Có lẽ nhà họ Lý không phục hưng được thì ít nhất hậu duệ nhà họ Lý có thể hưởng thụ giàu sang mãi mãi.”
“Nhưng tôi không ngờ, anh lại mạnh đến vậy, làm được nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, trông thì có vẻ như có chút khí thế phục hưng nhà họ Lý. Nhưng tôi đã không còn đường lui nữa rồi, vì vậy, tôi đã đưa ra quyết định sai lầm thứ hai, đó là nhân lúc anh đến Hương Giang, công khai tuyên bố thân phận nhánh ngầm của nhà họ Lý bọn tôi.”
“Như vậy, nếu anh phục hưng thành công thì nhà họ Lý ở Hương Giang bọn tôi cũng được hưởng vinh quang. Còn nếu anh chết, tôi có thể thuận lý thành chương tiếp quản nhà họ Lý ở thủ đô và tập đoàn Kinh Lý mà anh đã gây dựng, sau đó tiếp nhận trọng trách phục hưng nhà họ Lý.”
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Chỉ là anh không ngờ, tôi vốn không biết thứ tượng trưng cho sức mạnh tuyệt đối đó là gì, cho nên anh rất thất vọng, đúng không?”
Lý Ngôn Thành gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thất vọng. Không có thứ đó, nhà họ Lý sẽ không thể tái hiện lại thời điểm thịnh thế của vương triều Lý Đường.”
“Thịnh thế của vương triều Lý Đường…” Lý Dục Thần lắc đầu không thôi: “Vốn dĩ anh chẳng quan tâm nhà họ Lý có phục hưng hay không, anh cũng không quan tâm sứ mệnh mà nhà họ Lý bảo vệ là gì. Cái mà anh nghĩ đến chỉ là một giấc mộng làm hoàng đế mà thôi.”
Lý Ngôn Thành không nói gì, dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
Một lúc lâu sau, anh ta mới cười tự giễu.
“Tôi biết anh sẽ không tha cho tôi nhưng tôi cầu xin cậu một chuyện. Nhà họ Lý ở Hương Giang cũng là huyết mạch của nhà họ Lý. Việc tôi tìm người giết anh là quyết định của riêng tôi, bọn họ đều không tham gia. Xin anh nể mặt tổ tiên trên cao mà tha cho bọn họ. Tôi sẽ tự kết liễu đời mình, trước khi chết, tôi sẽ viết lại di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho nhà họ Lý ở thủ đô.”
Lý Ngôn Thành nói xong thì nhìn Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy sự mong đợi tha thiết.
“Dục Thần… À không… Công tử Lý! Tôi lấy danh nghĩa là hậu duệ nhà họ Lý để thề những gì tôi nói đều là thật. Tôi cầu xin anh hãy tha cho gia đình tôi!”
Lý Dục Thần từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Được, tôi hứa với anh sẽ không làm hại gia đình anh, miễn là bọn họ không đến gây chuyện với tôi.”
“Còn về tài sản của anh, tôi không cần! Phục hưng nhà họ Lý…” Lý Dục Thần nhìn Lý Ngôn Thành rồi hờ hững nói: “Anh không xứng!”
Lý Ngôn Thành như bị điện giật, cơ thể đột nhiên run rẩy, hai tay vịn vào bàn, gắng gượng lắm mới đứng vững.
Rầm một tiếng, đồ trang trí bằng pha lê trên bàn rơi xuống, vỡ tan tành.