Chương 1322 Thiên Lang!"
“Thiên Lang!” Sắc mặt Long Bà Ba Dục chợt thay đổi: “Đúng thật là Thiên Lang rồi!”
Con sói khổng lồ trước mắt này cao tới trăm mét, mặc dù vẫn thấp hơn Na Già cao bốn năm trăm mét kia nhưng thân rắn thì thon dài, thân sói lại cường tráng, về mặt thị giác thì không hề yếu hơn Na Già.
Chỉ thấy trước tên Thiên Lang Đa Cát dùng miệng cẩn thận ngậm lấy chiếc xe đẩy rồi nhẹ nhàng đặt xuống bãi đất trống trên sườn núi.
Dưới sự xúi giục của Long Bà Ba Dục Na Già mất đi lý trí, thấy Thiên Lang Đa Cát xuất hiện thì như lãnh thổ của mình bị đe dọa liền trở nên cuồng nộ hơn, thò một cái đầu ra cắn vào người Đa Cát.
Đa Cát không nhúc nhích, sau khi xác nhận Đạt Ngõa an toàn mới ngậm cả Tang Cát mù lòa lên rồi đặt bên cạnh xe đẩy.
Nước sông Mê Kông dâng lên nhấn chìm nơi bọn họ vừa đứng.
Lúc này Đa Cát mới quay đầu lại, ngửa mặt lên trời hú một tiếng, sau đó cắn vào cổ đầu rắn của Na Già, xé hai cái đã cắn đứt cái đầu rắn đó.
Đầu rắn ầm ầm rơi xuống sông Mê Kông tạo nên sóng lớn ngập trời.
Vai Đa Cát bị rắn cắn mất một miếng thịt nên máu chảy như suối.
Nhưng nó dường như không hề cảm thấy đau mà còn nhe răng, cong lưng, chăm chú nhìn con rắn khổng lồ trước mặt.
Những chiếc răng sói dính máu phát ra ánh sáng rợn người dưới ánh nắng mặt trời.
Na Già hoàn toàn bị chọc giận, thân rắn vặn vẹo trên không trung, đầu rắn loạn vũ trong mây.
Trên cái cổ rắn bị cắn đứt kia lại từ từ mọc ra một cái đầu khác, hơn nữa cái đầu này còn lớn hơn một chút so với vừa rồi, mà cả thân rắn cũng dài hơn và to hơn.
Cả chín cái đầu cùng hành động tấn công Đa Cát từ nhiều hướng các nhau.
Đa Cát cũng không chịu yếu thế, lao tới vừa né tránh tấn công, vừa há miệng phản công.
Nó lại cắn đứt một cái đầu rắn nữa, cũng né được hầu hết các đòn tấn công còn lại nhưng lưng vẫn bị cắn trúng, máu từ lưng nó chảy xuống nhuộm đỏ hai bên lông.
Cái đầu rắn bị đứt lại từ từ mọc ra.
Đa Cát hạ xuống từ trên không trung, đứng trong dòng nước sông Mê Kông dâng lên, nó nhe răng nhìn chằm chằm Na Già, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp.
Còn Na Già dường như cũng biết đối thủ này rất mạnh nên lắc đầu rắn, tìm thời cơ tấn công.
Toàn bộ thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, nước sông từ từ rút đi.
Nhưng sự tĩnh lặng này chỉ kéo dài trong chốc lát, đột nhiên gió mây lại nổi lên, rắn và sói đại chiến, sóng lớn sông Mê Kông vỗ bờ làm đá vụn bay tung tóe.
Đa Cát vô cùng dũng mãnh với những chiếc răng nanh sắc nhọn, hầu như mỗi lần nó cắn đều cắn đứt một cái đầu rắn. Nhưng đầu rắn của Na Già có thể tái sinh, hơn nữa mỗi lần tái sinh còn mạnh hơn trước, thân rắn cũng to lớn hơn.
Cuộc chiến của đôi bên vô cùng ác liệt, gió mây cuộn trào khiến Lý Dục Thần nhất thời không thể chen tay vào.
Anh quan sát một lúc mới phát hiện tốc độ tái sinh của đầu rắn Na Già dường như đang chậm lại.
Nhưng lúc này, trên người Đa Cát đã bị thương nhiều chỗ rồi.
Cứ tiếp tục như vậy thì Đa Cát chắc chắn sẽ thua mất.
“Sư huynh, sư tỷ! Tái sinh của Tà Thần này không vô hạn đâu, có lẽ sắp đến giới hạn rồi, chúng ta đi giúp Đa Cát một tay đi!”
Lý Dục Thần nói xong thì ngự kiếm xông lên, kiếm Huyền Minh, Tử Vân Như Ý và cờ U Minh Quỷ cũng được ném ra cùng lúc.
Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi cầm pháp bảo tiến lên tham gia vào cuộc chiến.
Ba người vừa rồi đã nghỉ được một lúc nhưng pháp lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Mà lúc này Na Già lại mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, ba người bọn họ tham gia vào cũng chỉ có thể miễn cưỡng quấn lấy ba cái đầu rắn thôi, coi như giảm bớt một chút áp lực giúp Đa Cát.
Nhờ sự giúp đỡ của bọn họ nên toàn thân Đa Cát chấn động, thần uy bộc phát mạnh mẽ, nó liên tục cắn xé, một hơi cắn đứt ba cái đầu rắn.
Nhưng trên người nó cũng bị ba cái đầu rắn khác cắn trúng và xé đứt ba miếng thịt.
Aoooooooo!