Chương 1318 Rút lui không?"
Lúc này trong tàn điện, ngọn đèn dầu dưới chân Hướng Vãn Tình đột nhiên tối sầm lại, uy áp từ bức tượng Tà Thần chín đầu trên đỉnh đầu cũng biến mất.
Ánh sáng màu sắc tràn ra từ các khe hở của tàn điện, bảy luồng kiếm quang bắn về bảy hướng, gạch ngói bay lên, tàn điện ầm ầm nổ tung.
Hướng Vãn Tình bay ra, triệu hồi bảy thanh kiếm giữa không trung, rồi thuận thế đẩy đi, bảy luồng kiếm quang lượn một vòng trên không trung, sau đó bắn về phía đầu Na Già.
Thấy Hướng Vãn Tình ra ngoài, Lý Dục Thần và Đỗ Thanh Hồi đều rất vui mừng.
“Sư muội, huynh đến giúp muội!”
Đỗ Thanh Hồi xuất kiếm Thanh Vân, một luồng ánh sáng xanh đâm thẳng vào Na Già.
Lúc này, Lý Dục Thần đương nhiên sẽ không đứng nhìn.
Ba người đều là đồng môn xuất sư, tu luyện nhiều năm nên tâm ý tương thông, bọn họ biết lúc này chỉ có hợp lực mới có thể giành chiến thắng.
Kiếm Huyền Minh cũng xuất hiện.
Khi ánh sáng của Thất Tinh và ánh sáng xanh của Thanh Vân rơi vào đầu rắn của Na Già thì một luồng ánh sáng đen cắt ngang qua, quấn quanh cổ con rắn.
Máu đen trào ra, một cái đầu rắn to lớn rơi xuống từ trên không, chìm vào sông Mê Kông, tạo nên một đợt sóng lớn trên mặt sông.
“Tốt lắm, Dục Thần!” Hướng Vãn Tình khen ngợi.
Đỗ Thanh Hồi cũng lộ vẻ vui mừng nói: “Kiếm tốt lắm! Dục Thần, kiếm khí của đệ rất sắc bén, huynh và Vãn Tình tấn công đầu rắn, riêng đệ thì cắt cổ chính của nó, bọn huynh sẽ cắt đứt cả tám cái đầu còn lại của nó!”
“Được!” Lý Dục Thần nói lớn.
Ba người lơ lửng trên không trung, đứng đúng vị trí và chờ thời cơ ra tay.
Long Bà Ba Dục ở bên dưới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ông lại cười quái dị: “Khặc khặc khặc, vô dụng thôi, vô dụng thôi, Na Già là thần! Các người chỉ là người phàm nhỏ bé! Các người không giết chết được Na Già đâu!”
Lúc này, Lý Dục Thần cũng không có thời gian để quan tâm đến Long Bà Ba Dục, bởi vì lúc này có một chuyện khiến bọn họ kinh ngạc và sợ hãi đã xảy ra.
Cái đầu bị chặt đứt của Na Già lại mọc ra, hơn nữa cái đầu mọc ra còn to hơn trước một chút, dường như đã trở thành cái đầu chính trong chín cái đầu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đầu của nó có thể mọc lại kìa!”
Vậy thì phiền phức rồi.
Ban đầu ba người hợp lực mới có thể chặt đứt một cái đầu, như vậy vẫn còn hy vọng chiến thắng, chỉ cần có thể cầm cự được sự tấn công của Na Già, tìm cơ hội chặt đứt cả chín cái đầu là được.
Nhưng không ngờ đầu của Na Già có thể mọc lại, hơn nữa còn mạnh hơn trước, vậy thì đánh thế nào đây?
Hơn nữa điều này cũng chứng tỏ lúc này Na Già vẫn chưa hoàn toàn thức tình, một khi nó hoàn toàn thức tỉnh, không biết sẽ trở nên khủng khiếp đến mức nào.
“Rút lui không?” Lý Dục Thần hỏi.
Thực ra cách tốt nhất bây giờ là rút lui, nhân lúc Na Già chưa hoàn toàn thức tỉnh, với tốc độ ngự kiếm của bọn họ, hẳn là có thể rút lui an toàn.
Nếu tiếp tục chiến đấu thì pháp lực của bản thân sẽ bị tiêu hao rất nhiều, trong khi Na Già lại ngày càng mạnh, đến lúc đó, chạy thoát được hay không cũng là một vấn đề.
Nhưng Lý Dục Thần là sư đệ nên không thể ra quyết định được, đương nhiên phải nghe theo ý kiến của sư huynh và sư tỷ trước.
Đỗ Thanh Hồi cau mày nói: “Nhiệm vụ xuống núi của huynh là cứu Vãn Tình, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, trở về báo cáo cũng không có gì là không ổn. Có điều đệ tử Thiên Đô thì sao có thể nhụt chí khi lâm trận chứ! Tu luyện trăm năm, theo đuổi cả một đời, cuối cùng bước vào Kiếm trận Vạn Tiên, chẳng phải cũng là để bảo vệ thế giới này hay sao?”
“Sư huynh nói đúng!” Hướng Vãn Tình nói: “Chúng ta đi rồi, mặc cho Tà Thần hoành hành nhân gian, bá tánh nơi này chắc chắn sẽ khốn khổ. Cho dù chúng ta đến Thiên Đô cầu cứu, đến lúc đó, không biết đã có bao nhiêu bách tính gặp nạn rồi.”
Đỗ Thanh Hồi nói: “Huynh và Vãn Tình ở lại, Dục Thần đi đến Thiên Đô cầu cứu đi. Hiện tại sư phụ đang ở trong Vạn Tiên Trận, vậy nên mời đại huynh xuống núi để tiêu diệt con yêu ma này!”
Lý Dục Thần biết họ đã có quyết tâm liều chết nên vung ngang kiếm nói: “Đường đến Thiên Đô xa vạn dặm, đợi đại sư huynh đến thì mọi chuyện đã muộn rồi. Ba người chúng ta cùng sát cánh đi, vẫn còn sức chiến đấu mà!”
Nói xong anh thả Thanh Điểu ra, viết một thần niệm vào rồi cho bay về Thiên Đô.