Chương 3: Cô ấy có thể ngủ như vậy
- Trang Chủ
- Cạn Lời, Sao Không Ai Tin Tôi Yêu Đương Nghiêm Túc Vậy
- Chương 3: Cô ấy có thể ngủ như vậy
Từ Khanh Ngôn thông qua thử vai, tối hôm đó nhận được tin của đoàn phim, ký hợp đồng xong, lấy được kịch bản hoàn chỉnh.
Tuy rằng cảm thấy có hơi bất ngờ, nhưng lại là thành quả nỗ lực của mình, Lục Phương không ngừng kích động, cầm kịch bản của cậu nhảy lên nhảy xuống, còn lay lay vai của cậu để cầu phú quý, không nên bỏ bê anh em.
Vì không phụ lòng chờ mong của anh em chí cốt, cậu tỉ mỉ nghiền ngẫm đọc kịch bản, bề ngoài nhìn qua thì chính là một bộ phim tiên hiệp yêu đương truyền thống, cốt truyện là nữ chính đi từ trong sơn thôn ra, thành công bái vào Tiên Môn, kết giao bạn tốt, thuận tiện cùng với sư huynh sư phụ trừ (nói chuyện) ma (tình cảm) bảo vệ (kể) công lý (tình yêu), nhưng mà cốt truyện cũng không có đơn giản như vậy.
Bởi vì nữ chính trọng sinh.
Tất cả mọi hành động của nàng đều có mưu tính trước, kiếp trước bị chúng bạn xa lánh, bị người thân nhất bán đi, trọng sinh lại, bị thù hận che mờ hai mắt, nàng vốn muốn tàn sát hết người trong thiên hạ, nhưng cuối cùng lại được trần gian cảm hóa, lựa chọn vì thiên hạ muôn dân mà chiến.
Từ Khanh Ngôn nghiên cứu mấy ngày, đủ loại chú giải đầy màu sắc viết chi chít trên kịch bản.
Đến ngày khai máy, cậu rời giường rất sớm, đi tới đoàn phim.
Mặc dù tới sớm như vậy, bên trong phòng trang điểm cũng đã có người, một người đang ngồi ở trước gương trang điểm, người còn lại thì ngồi ở một bên, nhìn dáng vẻ đã trang điểm xong, đang nghiêm túc đọc kịch bản, thỉnh thoảng còn ghi chép gì đó.
Từ Khanh Ngôn nhìn ghi chú chi chít trên kịch bản đối phương, da đầu không khỏi ngứa ngáy, không hổ là Hồ Tinh Vũ – diễn viên nam lưu lượng gần đây có chút danh tiếng, quả nhiên thành công có lý do của thành công, nhưng người còn lại…không phải là bạn học của anh ta đấy chứ?
“Chào đàn anh Hồ, em là Từ Khanh Ngôn, gọi em Tiểu Ngôn là được rồi.”
Hồ Tinh Vũ nghe vậy, ngẩng đầu cười với cậu: “Chào em.”
Mà người ngồi ở trước bàn trang điểm kia, nghe thấy cái tên này có hơi đăm chiêu, Từ Khanh Ngôn…người nổi tiếng ở trường bọn họ, Lâm Hữu thông qua gương đánh giá cậu ta vài lần, đáy mắt xẹt qua một tia phẫn hận, không biết người này đã dùng thủ đoạn gì, đã đổi nhân vật của hắn.
Từ Khanh Ngôn chuyển hướng sang Lâm Hữu, có người nói gia cảnh của cậu ta không tốt lắm, từ lâu đã bắt đầu đóng vai phụ rồi, hôm nay xuất hiện ở đây, cũng coi như thoát vai rồi.
“Lâm Hữu, cậu cũng ở đây à, chúc mừng cậu nhé.”
Lời này lọt vào trong tai của Lâm Hữu liền cảm thấy đối phương đang giễu cợt mình, tiện đường còn khoe khoang bản thân đoạt nhân vật của hắn, hắn hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, dù sao tôi cũng không phải là cậu, Từ Khanh Ngôn tiếng tăm lừng lẫy.”
Từ Khanh Ngôn có hơi lúng túng, trời đất chứng giám, cậu cũng không biết những thứ vòng vo phức tạp đó, cũng không biết tại sao cậu ta lại có sự thù địch với mình, thấy thái độ này của cậu ta, Từ Khanh Ngôn cũng không tự chuốc lấy nhục nhã.
Cậu từ bên cạnh Hồ Tinh Vũ tìm một vị trí không xa không gần ngồi xuống, cũng bắt chước bộ dạng lấy kịch bản ra đọc.
Tuy Lâm Hữu và Từ Khanh Ngôn là bạn học, nhưng hắn kiêu căng tự mãn, không học cái này cái nọ được bao nhiêu mà đã cảm thấy có thể thoát vai được rồi, kết quả nhận được lại là vai phụ xác chết, ngay cả nét mặt cũng lười diễn, nhưng mà gần đây lại không như vậy, có kim chủ vừa ý hắn, tuy rằng…đối phương là một lão già tai to mặt lớn.
Nghĩ tới đây, đáy mắt hắn xẹt qua một tia căm ghét, nếu không phải đã lâu như vậy cũng không phất lên nổi, sao hắn lại có suy nghĩ sẽ đi đường tắt chứ, bị ép hàng phục dưới thân lão già đó.
Hắn lại nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Từ Khanh Ngôn một chút, có hơi đố kị: nhìn cái dáng vẻ khiến người khác yêu thích của cậu ta như vậy, không chừng có bao nhiêu kim chủ baba nữa.
Có lẽ là bị Lâm Hữu nhìn chăm chú đến mức mất tự nhiên, Từ Khanh Ngôn ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, vừa vặn nhìn thấy có người đi từ cửa chính vào.
Là Cố Phong, nhìn dáng dấp tám chín phần mười là diễn viên vai nam chính, nhìn khuôn mặt đối phương trưởng thành tao nhã, Từ Khanh Ngôn không nhịn được cảm thán, mình lúc nào mới có thể trông trường thành một chút đây…
Không đúng! Nên cảm thán: không hổ là đạo diễn Lý, đội hình diễn viên đúng là phô trương, từ Tống Thính Nam và Cố Phong đóng vai nam nữ chính, bộ phim này không hot đúng là trời đất khó tha, chỉ riêng số lượng fan của hai người bọn họ cũng đủ để khiến cậu trở nên nở mày nở mặt.
Nghĩ đến, Lâm Hữu trang điểm xong, Từ Khanh Ngôn ngồi xuống trước gương, nở nụ cười với chuyên gia trang điểm: “Làm phiền rồi.”
“Nên làm nên làm mà.” Chị gái nhỏ chuyên gia trang điểm liên tục xua tay, trong lòng như con sóc đất đang gào thét: A a a a a a sao lại có thiếu niên đáng yêu lại lễ phép như vậy chớ!
*Hình ảnh:
Do nhân vật của Từ Khanh Ngôn khá là đơn thuần, lớp trang điểm trên mặt cũng không dày, đơn giản đánh một ít, xử lý một chút là được rồi, rất nhanh đã trang điểm xong.
Tất nhiên trong đó cũng có liên quan tới việc mỗi ngày cậu đều ngủ sớm dậy sớm, ăn uống điều độ, có thói quen sinh hoạt tốt và quá trình chăm sóc da cũng rất tốt.
Từ Khanh Ngôn kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Nhưng mà luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cảm giác giống như thiếu mất một người.
Mãi cho đến khi Tống Thính Nam khoan thai đến muộn cậu mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: hóa ra vai chính vẫn chưa lộ diện.
Tông Thính Nam ngáp một cái mang theo nước mắt, lảo đảo đi vào đoàn phim, phủ đầu đã bị Lý Tĩnh Vân mắng một trận: “Em cái cô gái chết bầm này ngày hôm qua lại đi đâu vậy hả? Không phải chị đã bảo em tới đây sớm một chút rồi sao?”
Tống Thính Nam oan ức: “Hôm qua em 10 giờ đã lên giường rồi, nhưng mà cái đoàn phim tồi của chị nhất định cứ muốn em đến đây sớm như vậy, em buồn ngủ kinh…A~” Nói rồi, cô lại ngáp một cái, một bộ dạng thật sự rất mệt. Người quen của cô đều biết, Tống Thính Nam trước 10 giờ sáng, tuyệt đối không thể ngừng ngáp lại được.
Từ Khanh Ngôn kinh ngạc: Bây giờ đã hơn 9 giờ, cô ấy vẫn còn mệt như vậy sao?
Lại nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia của Tống Thính Nam một chút, lẽ nào ngủ nhiều có thể chống lão hóa sao?
Thế là Từ Khanh Ngôn bắt đầu suy nghĩ về việc liệu bản thân phải chăng cũng nên dành ra nhiều thời gian để đi ngủ hay không, dù sao khuôn mặt đối với nghệ sĩ mà nói chính là sinh mệnh thứ hai mà.
“Cái đứa chết tiệt này, biến đi trang điểm đi! Đừng làm chậm trễ tiến độ của mọi người.” Lý Tĩnh Vân nhìn kỹ khuôn mặt Tống Thính Nam, thấy không có quầng thâm bọng mắt tương tự kiểu vậy, cũng biết cô xác thực không nói dối, bèn tức giận bảo cô cút xéo.
Tống Thính Nam bĩu môi, không nói thêm nữa, hồi trước lúc cô mới vào nghề cả ngày đi sớm về muộn, hết cách rồi, tình thế bức bách. Bây giờ cô có thể ngủ nhiều tại sao lại không ngủ nhiều, bất luận mỗi ngày bị vướng mắc chuyện gì, cũng sẽ không làm lỡ chuyện, nhưng cũng không chắc chắn sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho người ta, may mà, tên tuổi của cô chính là ấn tượng tốt nhất, cô có thực lực này nên trong một phạm vi nhất định muốn làm gì thì làm.
Cảnh phim phải quay hôm nay là nữ chính Phong Ức Thu do cơ duyên trùng hợp bái vào Tiên Môn, bởi vì tư chất thông minh nên được Thượng tiên Lan Úy Hề nhận làm đồ đệ, cùng lúc là phân cảnh quen biết Tạ Dương Diệu có trải nghiệm tương tự, phân cảnh của Từ Khanh Ngôn cũng không nhiều, đã thuộc nằm lòng kịch bản từ lâu, tuy rằng căng thẳng, nhưng cậu không cảm thấy bản thân sẽ nảy sinh vấn đề.
Theo một tiếng “Action” của đạo diễn, Tống Thính Nam cũng trong một giây tiến vào trạng thái.
Tống Thính Nam phô bày ra chuyên ngành dày công tu dưỡng đỉnh cao, tuy rằng bây giờ còn chưa tới mười giờ, nhưng cô cũng đã thôi ngừng ngáp, bản lĩnh kiểm soát thành thạo này khiến Từ Khanh Ngôn rất kinh ngạc, không chỉ như vậy, khuôn mặt cô đầy vẻ kiêu ngạo trong bộ phim, cảm giác thỏa mãn trước ống kính, đưa một thiếu nữ lần đầu bước vào Tiên Môn cố hết sức đè xuống sự tò mò diễn ra một cách tinh tế, hoàn toàn không nhìn ra cô đã 25 tuổi.
“Tiểu Ngôn, đến cảnh của em rồi, đừng quá căng thẳng.” Lý Tĩnh Vân hiếm thấy mà dặn dò hai câu, đối với người mới mà nói, NG mấy lần cô ấy cũng không phải là không thể chấp nhận.
Từ Khanh Ngôn suy nghĩ nội dung kịch bản một chút, chìm đắm vào bên trong nhân vật.
…
Phong Ức Thu lúc đầu đến, đối với nơi này đều tràn ngập hiếu kỳ với tất cả, thường thuận theo tính khí mà đi dạo loanh quanh, sư huynh phụng mệnh dẫn đường thấy tiểu sư muội mới tới này đi dạo xung quanh, cũng thuận theo ý muốn dẫn đường này mà nghỉ ngơi, chỉ là đi theo từ xa, lát nữa đưa nàng ta đến chỗ ở là được rồi. Vậy mà vừa mới hơi mất tập trung, tiểu sư muội mới tới đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Còn về bản thân Phong Ức Thu, mới không biết sư huynh phụ trách dẫn đường phát hiện không thấy người nữa liền không ngừng lo lắng, nàng phát hiện một rừng đào, bên trong nơi này không có cây cối hỗn tạp, hương cỏ thơm ngát, hoa rụng lả tả, rất có cảm giác của chốn bồng lai tiên cảnh.
Phong Ức Thu bị cảnh sắc mê hoặc, thuận theo tâm ý đi vào bên trong: “Có khi nào tận cùng thượng nguồn của khu rừng này, thuận theo chảy đến một ngọn núi, ngọn núi có hang động, phất phất dường như có ánh sáng?” Nàng tự lẩm bẩm, vậy mà xuất hiện trước mắt không phải là một ngọn núi có hang động, mà là một thiếu niên.
Dáng người thiếu niên gần bằng nàng, trên mái tóc đen nhánh được cài bằng một cây trâm cài tóc bằng ngọc bội thượng hạng, bộ trang phục trắng như tuyết của các thần tiên và phục sức đi kèm được mặc trên người hắn, dường như có một loại hương vị khác.
Phong Ức Thu không khỏi lên tiếng: “Xin chào, ta là Phong Ức Thu – đồ đệ mới thu nhận của Lan Thượng tiên, không biết đạo hữu?”
Tạ Dương Diệu quay đầu lại, tướng mạo đẹp đẽ lại không kém phần nữ tính khắc sâu vào tầm mắt của nàng, thật sự có thể nói là người còn yêu kiều hơn hoa mà, Phong Ức Thu không khỏi nhếch miệng.
“Tại hạ Tạ Dương Diệu, hân hạnh.”
” Ây da, rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi, không biết đã chạy đi đâu, nơi này thế nhưng lại có chướng khí, ở lâu không tốt cho thân thể, chúng ta mau đi ra ngoài đi.” Sư huynh kéo Phong Ức Thu lại đi ra bên ngoài.
“Ấy, đợi chút, ở đây còn có người…”
“Chỗ nào có người? Ngươi nhìn nhầm rồi, ở đây bình thường sẽ không có người đến, chẳng lẽ hút quá nhiều chướng khí nên sản sinh ra ảo giác rồi hả?” Sư huynh bước nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi rừng đào.
…
“Cắt, rất tốt!”