Chương 12
Một giọng thằng con trai cắt ngang sự im lặng: “Mày và Phan Vĩ Trung yêu nhau rồi à?”
Tôi nhìn qua nó rồi lộ rõ sự khinh bỉ, cất tiếng: “Mày… bị điên à?”
Bỗng Đông Thư Anh khoác vai tôi rồi nói: “Có gì đâu, chỉ là sự hiểu lầm thôi! Haha…”
Cô nàng này thiệt là…
Nếu mọi người nghĩ cậu ta là một cô nàng dịu dàng, thì KHÔNG, tất cả chỉ là hình tượng cậu ta xảy dựng trên mạng xã hội thôi.
Trong lớp, hoặc gần bọn tôi là Đông Thư Anh riêng tỏ sự cá tính của bản thân mình bằng cách khoác vai, ngồi tướng như đàn ông, cười như tiếng lau sàn,…
Cái ngoại hình trông nữ tính và chỉn chu đấy, nhưng nó không thể thay đổi được một chúttt sự nam tính trong đó.
Thế mà, đám con trai thích Đông Thư Anh vẫn thích được.
Mà thôi kệ đi, dù sao nhóm tôi cũng toàn thành phần lạ lùng mà.
– —
Lúc tôi đi về chỗ cùng Đông Thư Anh, lúc tôi nhìn lên, lại là Phan Vĩ Trung, cậu ấy hóa ra đi sau tôi.
Bảo sao cậu ấy không muốn đi cùng tôi, chắc do sợ tôi bị xôn xao, bàn tán. Biết lượng sức mình đấy tên quãi đạn.
Đặng Khánh Ly bên cạnh hỏi tôi:
– Ơ cậu chăm sóc cho Phan Vĩ Trung đấy à?
ㅤ- H.. hả? Tớ chỉ đưa cậu ấy xuống phòng y tế thôi mà!
Đặng Khánh Ly nhanh nhảu liền bịt miệng tôi, có vẻ tôi hơi to mồm nhỉ, nhưng tôi lại có cảm giác mặt mũi tôi ửng đỏ hết lên vì ngại ngùng trước câu hỏi đầy sự tò mò đấy.
ㅤ- Bé mồm thôi! Cả lớp bắt đầu nhìn cậu kìa.
ㅤ- Mà tớ thề với mấy đứa luôn, là tớ sẽ không bao giờ thích tên loi nhoi như cậu ta đâu! Gu tớ là mấy anh chàng khối trên với tính cách lạnh lùng, trầm tính cơ mà.
Đông Thư Anh nhìn sắc mặt tôi rồi tỏ vẻ khinh thường.
ㅤ- Nhưng mặt với hành động của cậu bắt đầu đang muốn nói rằng cậu thích PHAN VĨ TRUNG kìa.
Đông Thư Anh tỏ vẻ đắc ý và cười tủm tỉm như con thỏ con.
Xuân Ánh Thy nhìn tôi với ánh mắt như kiểu: “tớ biết hết rồi đấy” rồi chỉ nói một câu liền cả đám cười òa lên:
ㅤ- Mà dù sao cái tên đó đẹp trai hơn cậu bạn Huỳnh Hoàng Vũ sao mà cậu không thích được, nhỉ?
Có vẻ lúc đó tôi bị chọc trúng tim đen, nên vẻ cáu kỉnh càng hiện rõ hơn, tôi cũng bắt đầu không kiểm soát được lời nói của mình mà nói mấy lời thô tục.
ㅤ- Biến đi, tớ không muốn phải nghe mấy lời ngu ngốc, chết tiệt của cậu đâu!
Xuân Ánh Thy cười khẩy cái rồi chọc vào tay tôi.
ㅤ- Ơ kia, cậu nói mấy lời như thế thì Phan Vĩ Trung sẽ không thích cậu đâu nhooo.
ㅤ- Đừng nói chuyện với tớ!
Tôi gắt gỏng quay sang nhăn nhó với Xuân Ánh Thy, đây chắc không phải lần đầu tôi với Xuân Ánh Thy đấu hậu với nhau rồi.
Tính cách tôi hay dễ cáu bẩn và khi tức giận sẽ không kiểm soát được bản thân mà nói những lời bạo mạng như thế.
Mà Xuân Ánh Thy cũng đâu phải dạng vừa, ngoài tính cách hay im lặng với thích quan sát thì cậu ta rất thích đi chọc cho tôi điên lên mới chịu.
– —
ㅤ- Cô vào kia mấy đứa! – Một thằng lớp tôi hét lên.
Lại là tiết học nhàm chán này, lại là cái bà cô này.
ㅤ- Cô mừng quá, cô rất vui vì được dạy lại lớp 11C2 năm nay.
Tôi nhìn xung quanh, có vẻ cả lớp không quan tâm lắm tại bà dạy chán ngắt. Bà cô này tên Phương Vũ, là tổ trưởng môn Tiếng Anh, cô Phương Vũ cũng đã rất nhiều lần hay khoe mẽ bản thân đạt được bằng loại giỏi, chuyên Anh các kiểu.
Nhưng ngược lại, cô Phương Vũ dạy rất chán và dạy một tiết thôi mà nửa lớp tôi đã chìm trong giấc mọng rồi.
Và tất nhiên mấy cô như này chắc chắn sẽ có một học sinh được cô cưng chiều, đó là con Gia Quỳnh lớp tôi.
Con đấy nghe nói rất thích Phan Vĩ Trung và tự nhận mình là thanh mai trúc mã của cậu ta.
Nghe thật nhảm nhí…
Gia Quỳnh vì là cháu cô Vũ nên là có đam mê đi nịnh nọt cô, Gia Quỳnh cũng nổi tiếng với việc thảo mai nên trong lớp tôi cũng có kha khá đứa ghét nó.
Đáng đời, con này cũng suốt ghen tuông tôi với Phan Vĩ Trung, nghe thôi đã chướng tai rồi.
Mà khoan? Sao tôi lại nghĩ thế chứ, tôi đọc lại những dòng thế này, cứ ngỡ tôi đang có cảm xúc mãnh liệt nào đó vậy.
– —
09:25
ㅤ- Được rồi, giờ đã là hết tiết, cô mong các em sẽ làm đầy đủ bài tập tập về nhà, cả lớp nghỉ.
ㅤ- Lớp! Nghỉ!
Cuối cùng cũng thoát khỏi “địa ngục trần gian” mà công nhận giọng của Xuân Ánh Thy lớn thật, tôi còn đang mơ màng giữa ngủ và thức thì liền tỉnh giấc vì chất giọng đầy đanh thép của cậu ấy rồi.
Đúng là “Đồng hồ báo thức chạy bằng cơm”.
Cô Vũ đi ra khỏi lớp, tất cả bọn tôi liền thở phào rồi ngồi bệt xuống nói chuyện như các giờ ra chơi khác.
Nhưng… có vẻ cuộc trò chuyện hôm nay hơi lạ…
Đông Thư Anh đứng dậy, đập bàn, hét to: “Cậu có nói thật không hả? Có phải cậu và… Ưm ưm!!”
Xuân Ánh Thy liền bịp miệng của Đông Thư Anh và nói nhỏ: “Bé mồm thôi, nếu Mai Hoa Quỳnh to mồm số hai, thì cậu đứng số một đó!”
Đông Thư Anh tỏ thái độ chảnh chỏe: “Thì ai biết gì đâuuu.”
Tôi liền giải thích bằng giọng ấp úng khiến bọn bạn tôi cũng phải nghi ngờ mà liếc ngang liếc dọc.
ㅤ- Cơ mà, cậu cũng biết từ trước đến nay, ngoài việc xinh đẹp ra thì tớ bói bài cũng chuẩn đó. Nên trong đêm qua, tớ đến liền xem cho cậu và bất ngờ rằng, vào đêm nay cậu sẽ thích một người có tính cách trẻ trung, năng động, hài hước, và không kém phần đẹp trai.
Lời nói của Đông Thư Anh cứ như là đang kể rằng: “Cậu chắc chắn đang thích Phan Vĩ Trung!” vậy.
Có chết, tôi cũng chẳng thèm muốn thằng tra nam đó!
Cả lũ vỗ tay tán thưởng lời nói đầy chu choa của Đông Thư Anh, trong khi cậu ta đang khoang tay nhìn tôi với ánh mắt kiêu ngạo.
Càng nghĩ đến càng tức mà!
Chúng tôi đã từng gặp ông bà với bố mẹ cậu ta nhưng chưa có ai có tính cách ngạo mạn như Đông Thư Anh.
Tôi cau có nhìn Đông Thư Anh: “Cậu di truyền tính cách này từ ai vậy?”
Đông Thư Anh có vẻ cứng họng nhưng vẫn nói tiếp:”Mẹ tớ!”
Bọn tôi há hóc trước giọng điệu của Đông Thư Anh.
Tả sơ qua, thì mẹ cậu có ngoại hình khá mỏng manh và yếu ớt, mà lại nổi bật với làn da trắng sáng, khuôn mặt không chút nếp nhăn, mái tóc vẫn giữ được sự chắc khỏe và bóng mượt.
Cơ mà tôi nhớ là tính cách của cô ấy rất thân thiện và dễ tính mà!
ㅤ- Tại các cậu chưa biết thôi, tuy ít khi được gặp bố mẹ tớ nhưng tớ đã từng thấy bố tớ quỳ gối xin lỗi mẹ tớ và tính cách mẹ tớ giống tớ lúc nãy vậy.
Đây chắc chắn là tin động trời nhất tôi từng nghe, rõ ràng cô ấy rất dịu dàng với chúng tôi mà. Hóa ra, câu nói: “Đừng nhìn hình, mà bắt hình dong” là có thật.
– —
[Thư Anh ra chậm trễ quá đii T-T]