Chương 60: Tân thần
Đầu thỏ nuốt cả ngụm lớn, chỉ vài miếng đã càn quét sạch sẽ bình gốm, trong bụng tựa như có cái động không đáy.
Khoảng thời gian này, phỏng chừng là những ngày vui vẻ nhất của nó, vừa chẳng cần tốn sức, mỗi ngày vẫn có rất nhiều đồ ăn.
Đầu thỏ liếm môi, lại xoay người nhìn về phía Liên Dịch.
Lâu lắm rồi nó chưa được ăn người giấy nhỏ, so với oán hồn, người giấy nhỏ được Liên Dịch truyền linh thuật vào mới là thơm ngon nhất.
Đầu thỏ đánh giá gần đây quan hệ giữa mình và Liên Dịch coi như cũng khá tốt, bèn nhảy sáp tới trước mặt anh.
Lâm Cửu thu bình gốm về, thấy Liên Dịch và đầu thỏ ở cùng nhau, Nam Đăng thì tự mình lau chùi dù trúc đã thu nhỏ.
Lòng hắn do dự, chẳng biết có nên nhắc nhở Nam Đăng hay không.
Tết ma quỷ sắp đến, nếu như vẫn không thể ngăn cản Tạ Vận, Liên Dịch lại là một quả bom hẹn giờ, tới lúc ấy hai người ở cạnh nhau, tai họa tạo thành sẽ không chỉ là gấp đôi.
Nhưng mà nhắc nhở rồi, thì làm sao……
Khả năng của nội viện có hạn, còn bị một kẻ như Tạ Vận lừa gạt lâu như vậy, bây giờ trưởng lão chỉ còn lại một, mấy năm Thần Núi biến mất này, cũng không có nhiều học đồ thiên phú cao xuất hiện lắm.
Cho dù cộng thêm cả đầu thỏ và Nam Đăng, cũng khó mà cam đoan có thể giải quyết được hai con Quỷ Vương.
Ảnh hưởng do Tạ Vận tạo thành, giống như quả cầu tuyết dần dần biến lớn, đã cận kề thời điểm bùng nổ rồi.
Mà bọn họ hình như chẳng hề có biện pháp, còn đang ở đây bắt oán hồn tự do.
Lâm Cửu im lặng thở dài, lại nhìn nhìn truyền tin với Ông Bình Nhiên mấy ngày hôm nay, trong lòng mơ hồ dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Nghĩ theo hướng phát triển tốt nhất, Tạ Vận và Liên Dịch sẽ không chết cùng một lúc, có thể giải quyết lần lượt, còn nếu như phát triển theo hướng xấu nhất……
Lâm Cửu cẩn thận suy tư hồi lâu, vẫn lặng lẽ gửi cho Nam Đăng một tin nhắn.
Nhưng hắn không trực tiếp nói rõ, mà kêu Nam Đăng chú ý hơn về tình trạng của Liên Dịch, nói cho cùng cậu mới là người thân thiết nhất với Liên Dịch, nếu có dị thường chắc chắn có thể nhận ra đầu tiên.
Tối muộn một chút, Nam Đăng nhìn thấy tin nhắn, lặng lẽ cất thông tấn khí đi.
Thực chất cậu đã nhận ra được một vài manh mối, đối với nghiên cứu chế tạo thuốc giải cấm chế, mỗi lần Ông Bình Nhiên trả lời đều có mùi qua loa lấy lệ, nhưng bản thân Liên Dịch cũng chẳng thèm phản bác.
Hơn nữa gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có phần lơ là anh.
Lỡ như…… căn bản không hề có thuốc giải?
Nam Đăng bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, vội vàng nhắm mắt lại thanh tẩy khỏi trí óc.
Dường như cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc Liên Dịch sẽ chết, sẽ biến thành quỷ.
Hình như cho dù anh thật sự biến thành quỷ, Nam Đăng cũng sẽ không sợ anh làm tổn thương mình.
Loại cảm giác này, Nam Đăng cũng không nói rõ được là tại sao, có lẽ bởi vì thời điểm ban đầu cậu gặp được Liên Dịch vẫn còn là một con quỷ, nhưng Liên Dịch chưa từng làm hại cậu.
(@Wat.tpad Augusttt138)
Trước khi đi ngủ, Nam Đăng ngổn ngang tâm sự, rất lâu không thể vào giấc.
Liên Dịch vẫn luôn ở bên cậu, thấp giọng trấn an: “Em đừng lo lắng quá, một con Quỷ Vương mà thôi.”
Nam Đăng dùng sức ôm chặt anh: “Anh cũng sẽ không sao, đúng không?”
Liên Dịch không trả lời, chầm chậm hôn lên chóp tai cậu.
Bất kể ra sao, ở bên cạnh Liên Dịch, Nam Đăng luôn luôn yên tâm nhất.
Dường như trên người anh có một loại ma lực thần kỳ tự nhiên, chỉ cần được anh trấn an, bản thân sẽ thả lỏng xuống.
Người khác đều nói anh là sát thể trời sinh, không dám tới gần, nhưng trong lòng Nam Đăng lại hoàn toàn trái ngược.
Bàn tay ấm áp như có như không mà vỗ về sống lưng, Nam Đăng dần dần thiếp đi.
Thời gian hai ngày sau, thiên sư khắp nơi đều khẩn trương cao độ.
Tết ma quỷ mỗi năm một lần, sát khí sẽ gia tăng sức mạnh của oán hồn, khiến bọn chúng càng thêm điên cuồng.
Trước Tết ma quỷ một ngày Nam Đăng đã tranh thủ về nội viện, Ông Bình Nhiên vốn định sắp xếp thêm nhân thủ bảo vệ cậu, lại bị từ chối.
Cậu biết Ông Bình Nhiên lo mục tiêu của Tạ Vận sẽ là cậu, nhưng Thần Núi cần thiên sư bảo vệ, e là chưa từng có tiền lệ.
Trái lại, cậu và đầu thỏ mới cần phải bảo vệ những người khác không bị oán hồn gây thương tích.
Hai ngày sau, vào đêm thứ ba.
Vừa qua 0 giờ, sát khí có dấu hiệu gia tăng rõ ràng.
Sự gia tăng này sẽ duy trì cả một ngày, lúc Tết ma quỷ sắp sửa kết thúc sát khí sẽ nồng nhất.
Mãi đến buổi trưa cùng ngày, hết thảy vẫn như thường.
Ông Bình Nhiên dẫn người canh giữ bên ngoài địa lao, theo dõi Tạ Vận chặt chẽ.
Ông ta vẫn không thể hành động như cũ, ngay cả ngón tay cũng bị cố định lại, hai mắt bị bịt kín, dùng thuật pháp phong bế năm giác quan.
Cách xử trí như thế này đã bắt đầu từ mấy hôm trước, còn cố ý điều chỉnh một chút việc chăm sóc thường ngày, khiến Tạ Vận không cảm giác được tốc độ thời gian trôi qua chân chính đến mức tối đa.
Buổi chiều, mặt trời bắt đầu xuống núi.
Bảy giờ tối, sát khí bắt đầu tăng trưởng diện rộng, Ông Bình Nhiên canh giữ bên ngoài địa lao cảm ứng được một chút dị thường.
Kim chỉ nam của la bàn trong tay khẽ lắc lư, Ông Bình Nhiên sầm mặt: “Vẫn không thể phòng ngừa……”
Ông phất tay ra hiệu, hàng loạt thiên sư đằng sau chuẩn bị ứng chiến.
Nam Đăng đứng ở nơi cao hơn phía sau, dù trúc đã mở ra từ từ dâng lên.
Nước mưa chỉ rơi xuống trong phạm vi nhỏ, bao phủ cả vị trí của địa lao, đồng thời cũng mang tới sự bồi dưỡng cho các thiên sư xung quanh.
Bên ngoài địa lao, khí đen nhè nhẹ tràn ra, sát khí bị nước mưa gột rửa, nhưng vẫn đang bốc lên cuồn cuộn không ngừng.
Bên trong phòng giam, trên mặt Tạ Vận nở nụ cười.
Ông ta không nhìn thấy, cũng không phát ra âm thanh, cùng với việc mất đi sinh hồn, độ cong của khóe môi ngày càng giương lớn lên.
Hàng loạt sương mù tập trung dưới lòng đất, muốn trở về bản thể.
Xung quanh phòng giam có bùa trận dày đặc, tiếc là sương mù thực sự quá nhiều, cho dù có nước mưa làm suy yếu, căn bản cũng không cản được.
“Đùng” một tiếng, bùa trận vỡ nát.
Tạ Vận vô lực rũ đầu, hoàn toàn tử vong.
Sương mù trèo lên ngưng tụ giữa không trung, chặn lại nước mưa giống như là thực thể.
Bên ngoài vẫn còn một lớp bùa trận, vì để phòng ngừa hồn thể của Tạ Vận chạy thoát, vòng bát quái lơ lửng ở trên cùng, bùa trận tạm thời không có hư hao.
Đầu thỏ thấy thế, hai mắt lập tức chuyển đỏ, nóng lòng muốn thử.
Lúc sương mù xuất hiện, Ông Bình Nhiên hạ lệnh tấn công, linh thuật xuyên qua bùa trận, đánh lên hồn thể của Tạ Vận.
Song, dường như ông ta không hề bị ảnh hưởng, hồn thể đột nhiên đâm ra một vết nứt trên bùa trận.
Khe hở nhanh chóng được tu bổ, Liên Dịch đứng bên cạnh Nam Đăng, sườn mặt lạnh lùng.
Ông Bình Nhiên xem xét la bàn, xác nhận cấp bậc hồn thể của Tạ Vận.
“Là Quỷ Vương.” Ông trầm giọng nói.
Kết quả này chẳng hề bất ngờ, bọn họ cũng đã chuẩn bị xong, bùa trận bao vây sát khí, sẽ không có oán hồn vì vậy mà đuổi tới gia tăng sự hỗn loạn.
Sương mù đâm vào lần thứ hai, bùa trận xuất hiện nhiều vết nứt hơn.
Ngay tại lúc này, cảnh tượng xung quanh hơi hơi thay đổi.
Ông Bình Nhiên sửng sốt, kinh ngạc nói: “Thần Quỷ!”
Địa Phủ xuất hiện, cũng coi như là trợ lực giúp bọn họ, nếu có thể nhân cơ hội này cho Địa Phủ ăn, sẽ là kết quả tốt nhất.
Cánh cửa cũ kỹ chậm rãi hiển hiện bên trong trận pháp, bên trái có một cái hố nhỏ rõ ràng, là do Nam Đăng nện ra lần trước.
Sương mù dừng lại hai giây, cũng không bị ảnh hưởng bởi lực hút của Địa Phủ, lùi qua một bên khác.
Bấy giờ đầu thỏ cũng không nhịn được nữa, nhảy xuống khỏi thềm đá cao cao, thân hình nhanh chóng biến đổi giữa không trung.
Nó mọc ra tứ chi, băng băng xông vào bùa trận, biến trở về dáng vẻ nguyên bản ngay một khắc cuối cùng.
Cự thú một cước giẫm sập cả tòa kiến trúc phía trên địa lao, vung vuốt sắc về phía sương mù.
Mưa vẫn đang rơi, thần lực của Nam Đăng không ngừng vận chuyển.
Khả năng thực chiến của cậu có hạn, pháp khí lại là loại hình khá ôn hòa, sắp xếp như vậy là thích hợp nhất.
Dạo gần đây đầu thỏ ăn không ít oán hồn, còn đòi Liên Dịch một ít người giấy nhỏ, giờ phút này dũng mãnh khác thường, xé tung đám sương mù lớn, ném hồn thể về phía Địa Phủ.
Cửa mở, chỉ hút đi một chút sương mù, nhưng bùa trận vẫn kiên cố như cũ.
Vuốt sắc vung tới lần nữa, Tạ Vận nghiêng mình tránh thoát.
Ông ta đã hoàn toàn biến thành quỷ, oán niệm và căm phẫn đè ép hồi lâu đạt tới đỉnh điểm.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi……” Ông ta thấp giọng nói: “Chặt đầu ngươi, cho vạn quỷ gặm nhấm.”
Cự thú chẳng mảy may đếm xỉa, cái đuôi linh hoạt vung vẩy, lại đâm về phía Tạ Vận dưới chân Địa Phủ.
Nếu như ăn được ông ta, sức mạnh của Địa Phủ cũng có thể gia tăng một khoảng lớn, không còn cái mã ngoài rách nát lụp xụp như vậy nữa.
Giọt mưa ngày càng dồn dập, thiên sư ở sườn ngoài không ngừng phát động tấn công, bên trong bùa trận còn có hai vị Thần Địa Phủ và Hỗn Độn.
Tạ Vận bị áp chế gắt gao, đến bây giờ cũng chỉ phá được bùa trận ngoài địa lao, hồn thể cũng bị hút đi một ít.
Ông ta nhìn như đã rơi vào thế bất lợi, nhưng lúc ngã dưới chân Địa Phủ lần cuối cùng, tiếng cười lại ngày càng điên cuồng.
“Có phải các ngươi cho rằng, mình chuẩn bị rất chu đáo đúng không?” Hồn thể của Tạ Vận bò dậy, bay lên không trung, “Tiếc là, có một tên khác cũng nên nhốt lại mới đúng.”
Ông Bình Nhiên đứng đầu hàng nghe hiểu ông ta đang nói cái gì, sắc mặt chợt thay đổi.
Thật ra ông từng nghĩ tới việc nhốt luôn cả Liên Dịch, nhưng Liên Dịch không giống cái cơ thể tàn tạ ấy của Tạ Vận, huống chi bọn họ cũng cần Liên Dịch trợ giúp, chỉ có thể cầu nguyện không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tạ Vận phản ứng như vậy…… điều ông lo lắng nhất, có thể vẫn sẽ xảy ra.
Lâm Cửu cũng canh giữ bên cạnh Nam Đăng, mục tiêu của hắn không phải là bảo vệ cậu, mà là nhìn chằm chằm Liên Dịch.
Mắt thấy Liên Dịch khẽ cau mày, vòng bát quái bên trên bùa trận có chút lắc lư, linh thuật bất ổn.
Lâm Cửu nhanh tay lẹ mắt, vung một cái la bàn ra, la bàn nhanh chóng trở nên to lớn, ánh sáng nhạt tỏa ra bao phủ Liên Dịch.
Đồng thời hắn lớn tiếng hô: “Mau lùi lại!”
Biến cố tới quá đột ngột, Nam Đăng được mấy tên thiên sư ở đằng sau che chở lùi về, cậu ngỡ ngàng nhìn qua Liên Dịch.
Liên Dịch cúi đầu, thân hình hơi khom, tay phải chống lên lan can trước người.
Trước trán chuyển thành màu đen, sát khí nồng nặc bắt đầu hội tụ.
Hơi thở Nam Đăng run rẩy, muốn tiến lên kiểm tra tình hình của anh.
Thiên sư bên cạnh ngăn cậu lại, vội vàng nói: “Thần Núi đại nhân, bây giờ hắn rất nguy hiểm!”
Cấm chế một lần nữa phát tác, cố tình vào ngày Tết ma quỷ này, cố tình vào thời điểm này.
La bàn tạm thời áp chế sát khí của Liên Dịch, chẳng biết có thể trì hoãn cái chết của anh hay không.
Nhưng vòng bát quái cũng bởi vì vậy mà mất đi linh thuật bổ trợ, bắt đầu lung lay sắp đổ.
Tạ Vận tìm được cơ hội, cưỡng chế chống lại một đòn của Uế Thủ, xông về phía bùa trận.
Trong những thiên sư có mặt ở đây, Liên Dịch là sự tồn tại vượt xa tất cả mọi người, không có anh giúp đỡ, sức chịu đựng tổng thể của bùa trận giảm đi rất nhiều.
“Đùng — đùng — đùng”
Bùa trận theo tiếng vỡ nát.
Sát khí dồi dào bùng phát ra ngoài, hồn thể của Tạ Vận tăng trưởng gấp đôi trong nháy mắt, đè ngã thiên sư ở hàng đầu.
Tình hình bên chỗ Nam Đăng cũng khiến cự thú phân tâm, muốn quay lại bảo vệ cậu.
Biến cố liên tục giúp Tạ Vận thành công thoát khỏi vòng vây, ông ta xoay người nhìn về phía Địa Phủ, chủ động tới trước cánh cửa cổ.
“Ngươi cũng xứng làm một trong ba vị thần sao?” Tạ Vận châm biếm nói.
Thân hình của ông ta lớn lên lần nữa, hai tay tóm lấy hai bên cửa cổ, cứng rắn bẻ nó thành hai nửa.
Cửa gỗ vỡ vụn rơi xuống, Tạ Vận giẫm lên bức hoành.
Hai chữ “Địa Phủ” chớp sáng chớp tối, cuối cùng biến thành một đống gỗ vụn.
Ông Bình Nhiên trông thấy cảnh này, bụm vết thương trên cánh tay: “Xong rồi……”
Cùng lúc đó, sát khí trên người Liên Dịch cũng đang vươn lên.
Cự thú trông thấy Địa Phủ vỡ nát, vẫn lựa chọn quay về bên cạnh Nam Đăng.
Hai tay Lâm Cửu đang run lẩy bẩy, la bàn cũng hơi lắc lư.
Nam Đăng có thể cảm nhận được sinh hồn của Liên Dịch đang biến mất, anh sắp chết rồi.
Đầu mũi cậu chua xót, bấm chặt lòng bàn tay để mình bình tĩnh lại, phạm vi của nước mưa lan rộng một vòng lớn.
Tạ Vận cũng chú ý tới bên này, ông ta thuận tay ngăn cản một loạt linh thuật, bắt mấy tên thiên sư lên hút cạn sinh hồn.
“Mùi vị vứt bỏ xác thịt như thế nào?” Ông ta quẳng thi thể trong tay đi, một bên nói: “Có phải tuyệt vời lắm không? Ngươi cũng cảm nhận được chứ?”
Lời này là nói với Liên Dịch, Tạ Vận đã đoán chính xác thời gian cấm chế phát tác lần cuối cùng.
Coi như ông ta cũng liều lĩnh, nếu Liên Dịch cũng biến thành Quỷ Vương, có lẽ sẽ tranh giành địa bàn với ông ta.
Nhưng chung quy quỷ vẫn là quỷ, cho dù đồng loại tương tàn, cũng sẽ không lựa chọn đứng cùng một phe với thiên sư.
Cho nên, cái chết của Liên Dịch, đối với ông ta mà nói là có lợi.
Chuyện sau đó, đợi ông ta giải quyết xong Thần Núi và Uế Thủ còn có mấy tên thiên sư này, bàn lại vẫn chưa muộn.
Liên Dịch không nhúc nhích, thân hình giống như một pho tượng đứng lặng.
Mặt mày anh rũ xuống, hô hấp ngày càng yếu.
Lâm Cửu chống đỡ không nổi, la bàn bỗng vỡ thành nhiều mảnh.
Sát khí đột ngột bắn ra mạnh hơn cả của Tạ Vận, thiên sư cách gần nhất bị đánh bay.
Cự thú kịp thời đuổi tới, dùng đuôi khẽ cuốn Nam Đăng lên, đặt cậu trên đỉnh đầu mình.
Sắc trời tối đen, lồng sáng ngoài cùng dùng để che chắn sát khí của nội viện lung la lung lay, hơi thở rỉ ra từ bên rìa đã bị mấy con oán hồn nhạy bén bắt được.
Quỷ Vương hiện thế……
Thấy tình hình này, Tạ Vận cất tiếng cười to: “Mau, giết bọn chúng đi!”
Ngay sau đó tầm mắt ông ta xoay chuyển, dừng lại trên người Nam Đăng trên đỉnh đầu Uế Thủ, hồn thể nhanh chóng tiếp cận Nam Đăng.
Dù trúc cảm ứng được nguy hiểm, quay lại trong tay Nam Đăng.
Bên cạnh cậu còn có Uế Thủ, Ông Bình Nhiên dưới sự cân nhắc, ra lệnh cho phần lớn thiên sư còn lại bao vây Liên Dịch trước.
Chẳng qua so với Tạ Vận, Liên Dịch yên lặng hơn rất nhiều, rõ ràng anh đã chết, nhưng hồn thể vẫn ngủ đông trong cơ thể.
Tạ Vận gạt thiên sư bảo vệ Nam Đăng ra, tránh né vuốt sắc của Uế Thủ, sương mù tung bay áp sát về phía cậu.
Truyện đề cử: Tuyệt Thế Cường Long
“Tiếc thật đấy”, giọng điệu ông ta có chút thương xót, “Trong tất cả các Thần Núi, ngươi là người có thời gian đương nhiệm ngắn nhất nhỉ.”
Nam Đăng dùng dù trúc làm vũ khí, đầu nhọn cắt qua mấy đám sương, cự thú mang cậu lùi lại.
Cậu vẫn còn lo lắng cho Liên Dịch, không thể chuyên tâm hoàn toàn.
“Nếu như ngươi thức thời, tôn ta làm tân thần”, Tạ Vận tiếp tục nói, “Có lẽ ta sẽ để ngươi chịu ít tra tấn hơn đấy.”
Ông ta lách mình ra sau Uế Thủ, định trực tiếp bắt lấy Nam Đăng.
Sương mù ngưng tụ giống như dây leo sinh trưởng vô tận, phía cuối mọc ra một bàn tay khổng lồ.
Trước lúc sắp chạm vào Nam Đăng, động tác của Tạ Vận khựng lại.
Xung quanh tự dưng có phần yên tĩnh, từ xa nhìn qua Lâm Cửu, vẻ mặt hắn nao nao ngơ ngác, sau đó sinh ra chút hy vọng.
Bùa trận bố trí bên cạnh Liên Dịch còn nhiều hơn cả ban nãy, kết quả lại bị hồn thể của anh dễ dàng phá bỏ.
Nhưng anh không hề tấn công thiên sư xung quanh, mà đột nhiên biến mất, giây tiếp theo đã xuất hiện đằng sau Tạ Vận.
Tạ Vận cảm nhận được sự áp chế mãnh liệt, trong lòng có cảm giác không ổn.
Ông ta phát cáu nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Lẽ nào hai con Quỷ Vương đồng thời xuất hiện, sẽ tàn sát lẫn nhau trước sao?
Tạ Vận hết cách thoát thân, hồn thể bành trướng bị ép co lại, quay trở về kích cỡ ban đầu.
Mắt trái vốn bị thương của Liên Dịch trống rỗng, phản ứng có chút trì độn, quan sát Tạ Vận trước mặt.
“Ta sẽ không đe dọa gì đến ngươi”, Tạ Vận cắn răng nói, “Không, ta sẽ phụng dưỡng ngươi! Chỉ cần ngươi giúp ta bắt lấy Thần Núi và con thú cưng của nó……”
Vừa dứt lời, Liên Dịch đã chuyển động.
Anh túm hồn thể của Tạ Vận tới gần mình, giựt hai cánh tay của ông ta xuống.
Tạ Vận gào thảm thiết một tiếng, đau đớn giãy giụa.
Hai con Quỷ Vương trái ngược nhau, ban nãy Uế Thủ bị thương, tạm thời không định qua đó, lùi tới một bên khác.
Nam Đăng muốn đến cạnh Liên Dịch, cậu vừa mới xoay người nhảy xuống khỏi đỉnh đầu cự thú, đã bị cái đuôi cuốn lấy đặt lên một lần nữa.
“Gừ gừ……” Cự thú khẽ thốt ra tiếng, không chịu cho Nam Đăng đi qua.
Nhóm thiên sư càng không dám tiến lên, bây giờ Tạ Vận bị Liên Dịch làm bị thương, nếu như tùy tiện tấn công, khiến mục tiêu của Liên Dịch thay đổi thì không tốt.
Tạ Vận còn đang kêu gào, ông ta hoảng sợ phát hiện, bản thân chẳng có khả năng chống cự trong tay Liên Dịch.
Hai cánh tay bị kéo xuống biến mất, giống như đã bị cắn nuốt.
Mãi đến khi đầu của Tạ Vận bị vặn đứt, sương mù mới từ từ tan trong mưa.
Sát khí dày đặc biến mất một nửa, đại biểu cho Tạ Vận đã hoàn toàn bỏ mạng.
Liên Dịch đứng tại chỗ giương mắt, tràn đầy cảm giác áp bức vô hình.
Thiên sư từng đối diện với Tạ Vận trước đó, giờ phút này không khống chế nổi cơn run rẩy, khó mà đè nén nỗi sợ hãi dưới đáy lòng.
Ông Bình Nhiên như gặp cường địch, nín thở chờ đợi.
Thế nhưng trước mắt ông chớp lên, hồn thể của Liên Dịch không thấy đâu nữa.
Biến mất cùng còn có sát khí, chỉ lưu lại chút tàn dư.
Nhịp tim Lâm Cửu đập tăng tốc, nắm chặt kiếm gỗ trong tay: “…… Anh ta chạy rồi?”
Nam Đăng vẫn đang bị cái đuôi trói buộc, cuống quýt nhìn quanh bốn phía, dùng ống tay áo lau đi nước mưa trên mặt.
– ———————–
Chia xa lần 2 (╯•﹏•╰), mà cũng mau gặp lại thôi, vì còn có 7 chương nữa là hết truyện ròi mí bà (ㄒoㄒ). Ôi!!!!