Chương 51: Một chạm liền rời
Bởi vì màn biểu diễn nhất thời của đầu thỏ, giờ đi ngủ của Nam Đăng lùi lại không ít.
Giấy rách dưới đất do Liên Dịch thu dọn, cậu cuộn tròn trong ổ chăn, mở to đôi mắt nhập nhèm: “Có thể mua cho thỏ con ít đồ chơi không ạ……”
Nam Đăng từng thấy trên ti vi, trò xếp gỗ có thể ráp lại, hoặc là các loại mô hình, chắc chắn đầu thỏ sẽ thích lắm.
Mặc dù hơn phân nửa là đầu thỏ đã sống rất lâu rất lâu rồi, bầu bạn với biết bao vị Thần Núi, nhưng ở trong lòng cậu nó vẫn là thú cưng thỏ con của mình.
Liên Dịch thấp giọng đáp một tiếng, anh xoay người ném giấy rách vào thùng rác, Nam Đăng liền ngủ mất.
Đầu thỏ nằm bò trong hõm cổ cậu, bị nắm tai quẳng qua một bên.
Liên Dịch vén chăn lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Nam Đăng đã say giấc.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
–
Bệnh dịch ở Trường Dương đã được loại bỏ triệt để, không còn xuất hiện triệu chứng nhiễm bệnh nữa.
Không có bệnh dịch, oán hồn sinh ra cũng giảm thiểu diện rộng, và dần có xu hướng trở lại thế cân bằng tốt đẹp trước đây.
Ông Bình Nhiên quy hết công lao này cho Nam Đăng, là sự xuất hiện của Thần Núi đã khiến tất cả khôi phục như thường.
Có cậu ở đây, khả năng áp chế sát khí của địa linh càng mạnh, cho dù là khu vực cậu không hề đi qua, cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Hai ngày nay con vẹt là vui nhất, ban đêm bận công việc, ban ngày thỉnh thoảng tới thăm Nam Đăng.
Nó trả mấy sợi tóc đã cầm đi trước đây, chẳng qua hơi thở bên trên cơ bản đã biến mất, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, nên bị Nam Đăng ném đi.
Nam Đăng còn nhớ hoa nguyệt quý, muốn biết tình hình gần đây của nó, Ông Bình Nhiên liên hệ với khu vực bên cạnh, nhanh chóng gửi tới một vài bức hình và video cho Nam Đăng.
Hoa nguyệt quý trong ảnh vô vùng tươi tốt, chỉ một thời gian ngắn đã sinh trưởng thành một dải lớn dưới bức tường thấp, gần như không nhìn thấy bức tường leo đâu.
Cành cây nó có thể tùy ý di chuyển và mọc dài ngày càng nhiều, phạm vi bao phủ cũng ngày càng rộng, động tác bắt giết oán hồn vô cùng thuần thục.
Ông Bình Nhiên cảm thán: “Không hổ là địa linh do Thần Núi đại nhân tự tay thuần dưỡng, thân là hệ thực vật, vậy mà có thể dũng mãnh như thế!”
Ông biết được nguồn gốc của hoa nguyệt quý từ chỗ Lâm Cửu, lại nhớ tới con địa linh mèo đen bỗng dưng xuất hiện kia.
Tâm trạng của Ông Bình Nhiên tiếc hận lẫn phức tạp, thực ra bọn họ đã cách Thần Núi rất gần từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn xem nhẹ quá nhiều manh mối.
Đối mặt với lời của Ông Bình Nhiên, Nam Đăng có chút xấu hổ, cậu chưa từng dạy hoa nguyệt quý làm sao để trở thành địa linh, trước kia mỗi ngày cũng chỉ tưới nước, hoa nguyệt quý có thể lợi hại như vậy, không tính là công lao của cậu.
Cậu coi ảnh và video mấy lần, cẩn thận lưu xuống.
Lại qua một ngày, bọn họ liền khởi hành tiến về khu vực tiếp theo.
Lâm Cửu lo không biết thần lực của Nam Đăng có bị sử dụng quá độ hay không, trước mắt hẳn là cậu vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, tốt nhất nên cẩn thận hơn một chút.
Hắn lặng lẽ trưng cầu ý kiến Liên Dịch, có cần nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi nói tiếp hay không.
Nhưng bản thân Nam Đăng lại cảm thấy không thỏa đáng, chẳng qua nhận thức về thần lực của bản thân với cậu còn rất mơ hồ, không thể cảm nhận được chính xác mình đã khôi phục bao nhiêu, toàn bộ đều dựa vào trạng thái đói bụng và mệt mỏi.
Thế là trước khi xuất phát, Liên Dịch đích thân dạy Nam Đăng sử dụng thần lực ra làm sao.
Mặc dù anh muốn dạy, cũng chỉ có thể dùng góc độ của thiên sư, nhưng bản chất thần lực và linh thuật không có sự khác biệt quá lớn.
Lâm Cửu chuẩn bị một căn phòng khác ở trong khách sạn, bên trong bày không ít công cụ luyện tập bằng tay.
Thứ ban đầu cần dạy là lấy đồ vật và tấn công bia tĩnh cách khoảng không, Nam Đăng học cực kỳ nhanh, chỉ tốn vỏn vẹn hơn nửa tiếng, đã điều khiển thần lực trở nên thuần thục và chính xác.
Đầu thỏ ở bên cạnh nhìn rất hài lòng, yên tâm mà rời đi, ngậm gói snack khoai tây đến trong góc.
Dạy đơn giản xong, Nam Đăng lại bắt đầu luyện tập tấn công vật thể chuyển động.
Liên Dịch tạo ra mấy điểm sáng bằng linh thuật, từ xa đánh úp về phía Nam Đăng, yêu cầu cậu bắn trúng điểm sáng.
Song, không biết là vì kinh nghiệm chưa đủ, hay là Nam Đăng biết Liên Dịch sẽ không tổn thương đến cậu, động tác của cậu luôn luôn chậm hơn một bước, điểm sáng tới trước mắt rồi mà vẫn không lo lắng.
Liên Dịch thử vài lần, kết quả đều y như vậy, không hề tiến triển.
Anh lại đổi sang vòng bát quái, tiếc là Nam Đăng sớm đã chẳng còn sợ pháp khí của anh nữa.
Liên Dịch đứng đằng sau Nam Đăng, nâng tay phải lên đầu ngón khẽ nhúc nhích.
Điểm sáng phía xa đột nhiên biến thành đám sương đen ngòm, mô phỏng hình dạng của oán hồn, giương nanh múa vuốt mà bay tới.
Nam Đăng không kịp phòng bị, nhất thời hoảng loạn.
Nhưng càng là loại thời điểm này, lực chú ý mới có thể tập trung, cậu dựa vào trực giác phóng ra thần lực, trước khi mấy đám sương đến gần thì đột nhiên nổ tung, bộc ra tiếng vang không hề nhỏ.
Nam Đăng nhắm mắt trốn vào trong lồng ngực Liên Dịch, đợi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại, mới ngẩng đầu lên xem xét.
Đám sương bị đánh trúng đã biến mất, Liên Dịch động viên: “Giỏi lắm, em làm không tệ.”
Xem ra không phải cậu không học được, mà là cần một vài ngoại lực thúc đẩy, chỉ nhìn biểu hiện học tập hôm nay của Nam Đăng, bây giờ cậu đã có thể so với một tên thiên sư cấp cao.
Nam Đăng hậu tri hậu giác mà vui vẻ, dán dính Liên Dịch không chịu buông tay, úp mở nói: “Vậy có khen thưởng không ạ?”
Liên Dịch chần chừ, lấy một hộp kem từ trong tủ lạnh mà Lâm Cửu đã chuẩn bị ra.
Anh đau lòng cho Nam Đăng ban nãy bị dọa sợ, cầm thìa đút cậu ăn.
Ông Bình Nhiên vội vàng qua đây, gõ cửa vào phòng liền nhìn thấy Nam Đăng ôm cánh tay Liên Dịch, cắn lấy cái thìa gỗ trong tay anh.
Ông nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, cảnh tượng vẫn không thay đổi.
Kem vừa hay ăn xong, Liên Dịch ném thìa và hộp rỗng đi, đôi mắt yên lặng rũ xuống, làm như không thấy Ông Bình Nhiên tiến vào.
Có người ngoài ở đây, Nam Đăng đành ngồi thẳng dậy.
Ông Bình Nhiên bước vào, cẩn thận móc từ trong ngực ra một bao giấy dai[1], đưa tới tận tay Nam Đăng.
[1] Là 1 loại giấy có độ bền cao và chắc do được dính với nhau bằng các động cơ nhiệt và không sử dụng thêm một loại hóa chất nào khác. Chuyên được sử dụng để làm các ấn phẩm đặc biệt phục vụ cho công việc của mọi doanh nghiệp.
“Đây là trang sách tìm được trong nhà Tạ Vận, tôi kêu người khẩn cấp đưa tới đây”, Ông Bình Nhiên nói: “Tạ Vận còn có mấy căn nhà, có cái tương đối bí mật, vẫn đang điều tra địa chỉ.”
Ngoại trừ trang sách, Ông Bình Nhiên còn gửi một vài tài liệu tới tay Liên Dịch, có liên quan tới Quỷ Vương năm đó.
Bọn họ tìm được mấy vị thiên sư khá lớn tuổi, trước kia vẫn luôn theo cạnh Tạ Vận, bọn họ còn nhớ được một vài tình huống, thông tin xét hỏi đều ở trong tài liệu.
Tiếc là vẫn chưa tìm được hướng đi của Tạ Vận, có lẽ ông ta biết toàn bộ hành động không thể che giấu, nên chẳng biết đã trốn ở nơi nào.
Liên Dịch hỏi: “Vụ quỷ cũng không có tin tức gì sao?”
Ông Bình Nhiên lắc đầu: “Tôi đã bảo thiên sư khắp nơi chú ý nhiều hơn, nhưng vẫn chưa tìm ra oán hồn khả nghi, cũng không phát hiện ấn ký trên người oán hồn.”
Bàn giao xong hết thảy, ông liền rời khỏi phòng.
Nam Đăng lật lật mấy trang sách, trang giấy ố vàng có chút niên đại, cậu cẩn thận cất kỹ, rồi cùng Liên Dịch đọc tài liệu trong thông tấn khí.
Giống hệt những gì trước đây Liên Dịch tra được, ghi chép có liên quan trong hồ sơ của nội viện cực kỳ ít, nói rằng người tận mắt trông thấy Quỷ Vương lần đó cơ bản đã bỏ mạng trong cuộc chiến, mà bản thân Tạ Vận trọng thương dưỡng bệnh, dày công tu dưỡng rất lâu, trong thời gian đó không gặp bất kỳ ai.
Đằng sau có mấy đoạn video, chính là phần xét hỏi mấy tên thiên sư.
Một người trong đó nói: “Tôi không nhìn rõ bộ dạng của Quỷ Vương…… Khi ấy trời quá tối, tối đến mức bất thường.”
Lúc ấy ông ta đứng cách khá ra, cộng thêm sát khí của Quỷ Vương dẫn tới một lượng lớn oán hồn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, chỉ nhớ xa xa có cái bóng khổng lồ đen ngòm, hình dáng mơ hồ có chút quái dị.
“Trưởng lão Tạ Vận phụ trách toàn bộ quá trình, Quỷ Vương là do ông ta phát hiện, cũng là mệnh lệnh của ông ta, kêu chúng tôi tiến lên đuổi bắt.”
“Nửa quá trình sau tôi trốn…… có một điều kỳ lạ là, đến cuối cùng những oán hồn ấy cũng chạy ra bên ngoài.”
Khi đó tử thương vô cùng nghiêm trọng, mấy người may mắn sống sót đều ở vòng ngoài, chỉ bị thương nhẹ.
Miêu tả đối với Quỷ Vương đều rất mơ hồ, căn bản bọn họ chưa từng thấy rõ.
Trận chiến kéo dài đến khi trời sáng, cuối cùng Quỷ Vương mới bị đánh bại.
Nhưng vẫn chẳng có ai nhìn thấy Quỷ Vương bị đánh bại, Tạ Vận đơn phương nói rằng ông ta đã bắt được Quỷ Vương.
Sau đó thiên sư chi viện đuổi tới, bắt đầu thu dọn tàn cuộc, dẫn số oán hồn mất năng lực hành động đi, thống nhất nhốt vào Tháp Nghiệp chướng.
Sau nữa, một bộ phận thiên sư bị thương khá nặng lần lượt bỏ mạng.
Chưa từng có ai nghi ngờ Tạ Vận, bởi vì khi ấy ông ta cũng suýt chết, uống rất nhiều thuốc bổ mới miễn cưỡng chống đỡ.
Cộng thêm sát khí nồng đậm và hàng loạt oán hồn điên cuồng không thể làm giả, cũng chẳng có ai từng hoài nghi tính chân thực của Quỷ Vương.
Khoảng thời gian đó nội viện cũng không cho bất kỳ người nào nhắc tới chuyện này, Ông Bình Nhiên có ấn tượng, nói là Tạ Vận bị thương quá nặng, thực lực không thể khôi phục như trước, phải chú ý đến thể diện của ông ta.
Có một tên tùy tùng từng hầu hạ Tạ Vận dưỡng thương nói, khoảng thời gian đó Tạ Vận nóng nảy dễ nổi giận, khi thì yên lặng khi thì điên rồ điên dại.
Tên tùy tùng chỉ ở được nửa tháng đã bị Tạ Vận đuổi đi, hình như ông ta không cần người khác chăm sóc nữa, cũng không nhận bất kỳ lời hỏi thăm nào.
Năm năm sau, cơ thể của ông ta mới khôi phục được một chút, miễn cưỡng sẽ tiếp nhận một vài truyền tin, đông thời bắt đầu đi sâu vào nghiên cứu các loại thuật pháp cùng với thuốc men, cung cấp sự trợ giúp về phương diện này cho nội viện.
Nội dung của tài liệu chỉ có mấy thứ này, tổng thể xâu chuỗi ra một ít quá trình.
Căn bản chẳng có ai từng thật sự trông thấy con Quỷ Vương kia, nhiều khả năng là Tạ Vận viện cớ và bịa đặt.
Dựa vào biểu diễn lần trước của đầu thỏ, trên thực tế Quỷ Vương năm ấy là nó, Tạ Vận dẫn người đánh nó trọng thương, nó cũng làm Tạ Vận nửa sống nửa chết.
Sau khi thiên sư chi viện đuổi tới, đầu thỏ không thể đảm bảo ai là người có thể tin tưởng, đành phải ngụy trang thành hình dạng khác, lẫn vào trong đám oán hồn, cùng bị nhốt vào Tháp Nghiệp chướng.
Tháp Nghiệp chướng sẽ chỉ bào mòn oán khí và sát khí, đầu thỏ dẫn Nam Đăng vào trong đó coi như vẫn an toàn, Tạ Vận cũng chẳng thể ngờ bọn họ sẽ ở trong tháp.
Nó cũng phải tốn một thời gian khá dài để dưỡng thương, khôi phục, rồi tìm được cơ hội, phá thân tháp từ bên trong trốn ra ngoài.
Chỉ là Nam Đăng không có ấn tượng gì đối với việc tiến vào Tháp Nghiệp chướng, từ khi cậu có ký ức, cậu đã ở trong tháp rồi.
Chẳng lẽ…… sau khi cậu được dẫn vào tháp, mới “sinh ra” sao?
Bên trong tài liệu càng không có bất kỳ chỗ nào nhắc tới Thần Núi, từ đầu đến cuối Thần Núi chưa từng xuất hiện.
Còn lại, có lẽ chỉ mình Tạ Vận mới biết được.
Thần Núi nhậm chức trước đó có liên quan đến ông ta hay không, toàn bộ những điều ông ta làm, lại có mục đích gì.
Vụ quỷ cũng đã trốn biệt tăm, gã có thể sai khiến oán hồn làm việc cho mình, cướp đoạt sinh mà hồn bọn chúng nuốt vào, nên vẫn chưa dám chắc thực lực chân chính như thế nào.
Xem xong tài liệu, Liên Dịch tắt thông tấn khí đi, Nam Đăng im lặng dựa vào bả vai anh ngẩn ra.
Buổi trưa ăn cơm xong, Nam Đăng đến công viên gần đấy dạo bộ, sau khi quay về thì mở ti vi ngồi trên sô pha coi, bưng đầu thỏ lên.
Cậu đè thấp giọng hỏi: “Thỏ con, mày thích chủ nhân trước đây hơn, hay là thích chủ nhân bây giờ hơn?”
Hai mắt đầu thỏ dại ra chốc lát, nhảy vào lồng ngực Nam Đăng cò cọ.
Nam Đăng lầm bầm hai tiếng, cầm một gói snack khoai tây ra: “Chủ nhân trước đây có cho mày ăn vặt không?”
Lỗ tai đầu thỏ lắc lư, bày tỏ không hề.
Nam Đăng mở gói ra, đút cho nó ăn hai miếng.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
–
Sáng hôm sau, Ông Bình Nhiên đã chuẩn bị xong mấy chiếc xe, cùng Nam Đăng đi đến khu vực lân cận.
Con vẹt tới tạm biệt, lưu luyến không rời mà bay sau xe hồi lâu.
Lái xe là Lâm Cửu, Ông Bình Nhiên ngồi ghế trước trông thấy một màn này: “Tôi nhớ địa linh khu vực bên cạnh là một pho tượng đá, trái lại không hoạt bát đáng yêu như địa linh ở đây……”
Nam Đăng ngồi ghế sau, víu cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ hoàn toàn là của một cậu thiếu niên.
Liên Dịch ngồi bên cạnh, mắt rũ xuống im lặng không lên tiếng, khí chất quanh thân đều lạnh như băng, cũng y hệt một pho tượng.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy con vẹt trong tầm mắt nữa, Nam Đăng mới xoay đầu, quen thói quen nết dựa vào người anh.
Bấy giờ Liên Dịch rốt cuộc cũng có chút phản ứng, hơi nghiêng người dang cánh tay ra, để Nam Đăng dựa thoải mái hơn.
Hôm nay anh mặc đồng phục thiên sư, trên lớp vải đen tuyền thêu một ít hoa văn, Nam Đăng hơi chán, dùng đầu ngón tay chầm chậm phác họa theo hình hoa văn.
Ông Bình Nhiên lặng lẽ nhìn một cái qua kính chiếu hậu, sắc mặt cũng thay đổi.
Ông nhanh chóng điều chỉnh tốt, giả vờ như chưa thấy gì.
Nhưng sao mà giả vờ được, Nam Đăng và Liên Dịch thân mật là sự thật, nếu người ngoài không biết thân phận của họ, chắc chắn sẽ cho rằng quan hệ giữa họ là người yêu.
Ông Bình Nhiên cố gắng duy trì biểu cảm, hô hấp có hơi tắc nghẹn.
Ông uống ngụm nước, suy nghĩ tìm cơ hội nói chuyện với Liên Dịch.
Khoảng bốn năm giờ chiều, xe đến được khu vực lân cận.
Chuyện Nam Đăng đến không rêu rao quá nhiều, chỉ có mấy tên thiên sư lặng lẽ ra đón.
Dưới sự gợi ý của Nam Đăng, bọn họ đi thẳng tới bệnh viện.
Mọi thứ kế tiếp đều vô cùng thuận lợi, việc sử dụng thần lực đối với Nam Đăng ngày càng thêm thành thạo, có thể thu phóng thoải mái theo suy nghĩ, trong chớp mắt cả bệnh viện đã được thần lực êm dịu bao phủ.
Liên Dịch đứng đằng sau cậu yên lặng nhìn chăm chú, đợi sau khi kết thúc thì cùng cậu nghỉ ngơi.
Chuyện tiếp theo đã có Ông Bình Nhiên lo, Nam Đăng không cần canh ở bệnh viện, Lâm Cửu đưa cậu và Liên Dịch về khách sạn đã chuẩn bị trước.
Trên đường, Nam Đăng gần như là ngồi giữa hai chân Liên Dịch, vùi đầu cọ cọ hõm cổ anh: “Đói quá à……”
Hình như cậu còn hôn Liên Dịch một cái, nhưng động tác bị Liên Dịch giơ tay chặn lại.
Năng lực tiếp nhận của Lâm Cửu mạnh hơn rất nhiều, mặt không đổi sắc mà lái xe.
Tới phòng khách sạn, Nam Đăng xử một mạch rất nhiều đồ ăn, rồi được Liên Dịch dỗ đi ngủ.
Sắc trời dần tối, đầu thỏ ngồi xổm trên gối, Nam Đăng thì chìm vào giấc ngủ say.
Liên Dịch không quấy rầy đến cậu, im hơi lặng tiếng xuống giường, rời khỏi phòng dưới cái nhìn chăm chú của đầu thỏ.
Anh tới bên ngoài một căn phòng bên kia hành lang, nhấn chuông cửa.
Ngay sau đó cửa phòng được mở ra, là Lâm Cửu.
Ông Bình Nhiên cũng quay lại từ bệnh viện, trong phòng còn có ba vị y sư, là người đặc biệt điều tới để kiểm tra cơ thể cho Liên Dịch.
Liên Dịch đến gần, Ông Bình Nhiên quan sát anh mấy lần: “Thần Núi đại nhân nghỉ ngơi rồi à?”
Liên Dịch nhàn nhạt đáp tiếng, ngồi lên chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn.
Thời gian kiểm tra cơ thể là do anh quyết định, cố ý không cho Nam Đăng biết, định xác nhận kết quả trước rồi hẵng nói.
Ông Bình Nhiên chẳng ý kiến gì về việc này, vừa hay ông cũng có ý định đi tìm riêng Liên Dịch một chuyến.
Sau khi chuẩn bị xong, ba vị y sư đồng thời mở trận pháp, trên người Liên Dịch tỏa ra mấy đốm sáng và tia máu.
Cảm giác bị dòm ngó không mấy dễ chịu, giữa mày Liên Dịch khẽ nhăn, miễn cưỡng nhịn xuống.
Y sư cẩn thận kiểm tra, thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện với nhau.
Cuối cùng, một người trong đó lắc lắc đầu: “Chúng tôi không giải được.”
Chắc hẳn Trác Thanh đã hạ cấm chế lên người Liên Dịch từ lâu rồi, cách thức sử dụng khá ngoan độc, cho dù có giải được cũng sẽ mất hơn nửa cái mạng.
Hơn nữa thời gian trôi qua quá lâu, cấm chế đã hoàn toàn dung hợp vào gân mạch của anh, không thể loại bỏ.
“Còn có mấy cái này”, y sư chỉ vào số đốm sáng và đen, “Là sự ăn mòn của sát khí.”
Liên Dịch trời sinh sát thể, điều này sẽ làm cấm chế nặng thêm, chẳng qua không biết là vì sao, cấm chế vẫn được áp chế và xoa dịu một khoảng thời gian, bằng không vào lần phát tác thứ ba anh đã sớm chết rồi.
Nhưng dựa trên tổng thể mà nói, tình trạng của anh vô cùng nghiêm trọng, mạng chẳng còn bao lâu nữa.
Ông Bình Nhiên thoáng lộ vẻ khẩn trương, liếc nhìn Liên Dịch một cái, nhịn không được phải hỏi: “Vậy sau khi cậu ta chết, cấm chế có còn tác dụng không?”
Cấm chế một mặt là để giết chết Liên Dịch, mặt khác là giam cầm hồn thể của anh, đề phòng anh sẽ chạy thoát sau khi chết.
“Có, chỉ là……” Giọng nói của y sư ngừng lại, “Nếu cấp bậc hồn thể quá cao, chưa chắc có thể thành công.”
Cũng chính là nói, cấm chế của Liên Dịch hết cách gỡ bỏ, khả năng cao anh sẽ chết vì cấm chế, nhưng không thể bị cấm chế vây khốn.
Thể chất của anh đặc biệt, thời điểm còn sống sát khí đã nặng như vậy, sau khi chết thì càng không tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Ông Bình Nhiên cứng lại, không lên tiếng nữa.
Y sư thu dọn trận pháp, cuối cùng chỉ kê cho Liên Dịch chút thuốc Đông y ngâm nước uống, có thể khiến tâm trạng của anh bình tĩnh hơn đôi chút.
Điều bọn họ làm được chỉ có như vậy, rồi nhanh chóng xách thùng đồ nghề rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Lâm Cửu nhận được ám thị của Ông Bình Nhiên, nên chủ động lui ra ngoài.
Ông Bình Nhiên ngồi đối diện với Liên Dịch: “Cậu tính làm sao?”
Liên Dịch mở miệng nói: “Thuận theo tự nhiên.”
Lúc đưa hồn thể của Trác Thanh cho đầu thỏ ăn, anh đã biết xác suất cao là mình sẽ chết.
Thần lực của Nam Đăng chỉ có thể giúp anh xoa dịu phần nào, cơn đau âm ỉ nơi trái tim vẫn chưa từng hoàn toàn biến mất.
“Bên Thần Núi đại nhân……”
“Tôi sẽ chủ động nói cho em ấy biết”, Liên Dịch cắt ngang, “Bệnh dịch vẫn còn, em ấy không cần lo lắng đến việc khác.”
Điểm này Ông Bình Nhiên cũng tán thành, ông hơi gật đầu: “Còn sau này thì sao?”
Hồn thể của Liên Dịch, vô cùng có khả năng sẽ đạt tới cấp bậc Quỷ Vương, cho dù không tới, cũng tầm oán hồn cấp bốn.
Anh còn là một thiên sư thủ tịch, tinh thông các loại linh thuật, thực lực cao cường.
Nếu cấm chế của Trác Thanh cộng thêm của nội viện, đều không thể bao vây hồn thể Liên Dịch, một khi anh chạy thoát……
Bất kể anh của bây giờ thiện lương ôn hòa cỡ nào, thì sau khi chết cũng sẽ biến thành một bộ dạng khác, oán khí và sát khí sẽ phóng đại vô hạn tà niệm và ác ý trong lòng anh, làm đủ chuyện xấu.
Ông Bình Nhiên lo chẳng ai có thể bắt được Liên Dịch, nếu nhờ Nam Đăng ra tay…… cậu coi trọng Liên Dịch như vậy, có thể nhẫn tâm được sao?
Liên Dịch không trả lời, Ông Bình Nhiên ngày càng lo lắng, nói: “Không được, bắt đầu từ tối nay, cậu chớ có đến gần cậu ấy nửa bước……”
Ông còn chưa dứt lời, Liên Dịch đã giương mắt nhìn qua.
Giọng nói của Ông Bình Nhiên im bặt, cảm giác áp bách khiến lưng ông nổi lên cảm giác ớn lạnh thấu xương.
Ông mà nói thêm một câu nữa, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ.
“Xin lỗi”, Liên Dịch lạnh nhạt nói, “Tôi không làm được.”
Anh nhìn chằm chằm Ông Bình Nhiên, đồng tử màu xám dưới ánh đèn lộ ra mấy phần yêu dị: “Ông dám nói thêm một câu trước mặt em ấy, không chỉ ông đâu, cả đệ tử của ông cũng sẽ chết.”
Đây là uy hiếp rõ rành rành, nhưng Ông Bình Nhiên lại chẳng có cách nào.
Liên Dịch an phận bên cạnh Nam Đăng, suýt chút nữa khiến người ta bỏ qua sự máu lạnh và thờ ơ trời sinh của anh, còn có sức mạnh áp đảo tất cả mọi người.
Ông Bình Nhiên không nhúc nhích, mồ hôi lạnh sau gáy lăn xuống.
Ông bỗng hiểu được vì sao Tạ Vận phải trốn tránh, Liên Dịch không chết vào lần thứ ba cấm chế phát tác, Nam Đăng cũng có sự hỗ trợ của nội viện, được bảo vệ tốt hơn.
Mà giờ phút này Liên Dịch là người đứng cùng một phe với Nam Đăng, giả sử không phải anh, thì anh sẽ là sự tồn tại còn nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì.
Vậy đợi sau khi anh chết…… Ông Bình Nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Cảm giác áp bách bỗng thu lại, thần kinh căng thẳng của Ông Bình Nhiên được thả lỏng, nghe thấy Liên Dịch hỏi: “Cốc Hư đang ở đâu?”
Nhân lúc Nam Đăng còn ngủ, thì cùng làm hết những chuyện phải làm.
Ông Bình Nhiên trấn tĩnh, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái hộp gỗ hình vuông.
Ông đặt hộp gỗ lên bàn, mở nắp ra.
Một hồn thể đột nhiên phóng ra, nhưng trên hộp gỗ có khắc bùa trận, hồn thể không cách nào chạy thoát.
Đám sương đen ngòm tán loạn khắp nơi, thanh âm của Cốc Hư vang lên: “Thả ta ra! Ta là trưởng lão thiên sư! Mấy thứ vô liêm sỉ các ngươi……”
Ông ta trông thấy Ông Bình Nhiên và Liên Dịch, quay sang trào phúng: “Sao hai người các ngươi lại chung một chỗ rồi? Một tên phế vật một kẻ bại hoại, cũng hợp lắm đấy.”
Ông Bình Nhiên từng bị ông ta mắng chửi một trận, bạnh mặt không hề phản ứng.
Liên Dịch càng không thèm phản ứng, vào thẳng chủ đề chính: “Chuyện của Tạ Vận, ông biết bao nhiêu?”
Cốc Hư cười lạnh: “Ngươi thả ta ra, rồi quỳ dưới đất cầu xin ta, có khi ta sẽ cân nhắc nói cho ngươi biết đấy.”
Nếu Cốc Hư vẫn còn sống, ông ta sẽ không nói ra những lời này trước mặt Ông Bình Nhiên, nhưng bây giờ ông ta chết rồi, trong đầu lúc nào cũng tràn ngập ác ý.
Tay phải Liên Dịch hơi nâng, hồn thể của Cốc Hư bị bao vây trong nháy mắt, chịu đựng nỗi đau luyện hóa.
Ông ta nhất thời kêu gào thảm thiết, hồn thể bị đè nén quằn quại giãy giụa.
Cho dù là Ông Bình Nhiên, cũng rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng luyện hóa ngay tại chỗ, ông cau mày, nhưng không có ý định ngăn cản Liên Dịch.
Luyện hóa vẫn còn đang tiếp tục, Cốc Hư cuối cùng cũng chịu nhè ra: “Được, ta nói…… ta nói hết……”
Linh thuật biến mất, một nắm hồn thể ngồi phịch bên mép hộp gỗ.
“Ta nói……” Cốc Hư hổn hà hổn hển, “Liệt chủng thấp hèn như ngươi mà cũng đáng được sống à? Ngươi hại chết cha mẹ mình, giết chết sư phụ mình, còn ở đây giả bộ cái gì?”
Ông Bình Nhiên đoán được ông ta sẽ chẳng dễ dàng há miệng thế đâu, không khỏi nhìn Liên Dịch một cái.
Biểu cảm trên mặt Liên Dịch lạnh nhạt trước sau như một, giống như người trong miệng Cốc Hư nói chẳng liên quan đến anh.
Linh thuật bao trùm lần nữa, tiếp tục tra tấn Cốc Hư.
Tiếng kêu thảm thiết duy trì một hồi, giọng Cốc Hư ngắt quãng, tràn đầy oán hận: “Tao thấy…… tao thấy mày và tiểu mỹ nhân da mịn thịt mềm kia ở bên nhau……”
Lông mi Liên Dịch rung rung, linh thuật luyện hóa tăng thêm mấy phần.
“Hình như mày…… rất thích nó?” Cốc Hư nhịn đau, gian nan cười mấy tiếng, “Tiếc là…… cái loại hàng như mày, nhìn thêm một cái…… cũng chỉ xuất phát từ thương hại thôi?”
Linh thuật gia tăng từng chút từng chút, Cốc Hư cũng chẳng nói được câu hoàn chỉnh nữa, màu sắc hồn thể nhạt đi.
Ông ta sắp bị luyện hóa trực tiếp, Liên Dịch không có ý định dừng lại.
Ông Bình Nhiên dời tầm mắt, như vậy xem ra, hồn thể của Cốc Hư thà chết, cũng không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho bọn họ.
Thấy cảnh này, ông lại nghĩ tới tình huống của Liên Dịch.
Khi anh bị oán khí ăn mòn, sẽ là cái dạng gì.
Cốc Hư trên bàn sắp sửa tan biến, phát ra mấy tiếng kêu gào không cam lòng cuối cùng.
Lúc này, cửa phòng vừa hay bị đẩy ra.
Nam Đăng ngây ngẩn đứng ở cửa, đằng sau là Lâm Cửu đi theo.
Ông Bình Nhiên vội vàng thu dọn hộp gỗ trống, dùng linh thuật xua tan sát khí còn sót lại.
Liên Dịch đứng dậy trước bàn, nghiêng người nhìn về phía Nam Đăng.
Nam Đăng nắm tay nắm cửa, do dự nói: “Hồi nãy…… là tiếng gì vậy ạ?”
Cậu ngủ được một nửa thì tỉnh, phát hiện Liên Dịch không ở trong phòng, thông tấn khí và di động cũng đặt trên tủ không cầm theo.
Nam Đăng mở cửa phòng dưới sự chỉ dẫn của đầu thỏ, hỏi thăm Lâm Cửu canh giữ ở hành lang.
Lâm Cửu không thể nói dối, cũng không biết làm sao để kéo dài thời gian, lại càng không dám ngăn cản Nam Đăng.
Ông Bình Nhiên không lên tiếng, kêu Liên Dịch tự trả lời đi.
“Là Cốc Hư”, Liên Dịch nói, “Hồn thể của Cốc Hư.”
Hồi đầu anh từng luyện hóa oán hồn trước mặt Nam Đăng, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu sợ hãi anh.
Qua lâu như vậy, anh không chắc Nam Đăng có còn nhớ hay không.
Hình như Nam Đăng chẳng có phản ứng quá lớn, cậu nhớ ra Cốc Hư là ai, “Ò” một tiếng.
Sau đó cậu bước nhanh về phía Liên Dịch, ôm lấy anh một phen.
“Sao anh không nói với em một tiếng……” Nam Đăng lên án: “Em tỉnh dậy, không tìm thấy anh đâu.”
Tóc tai cậu hơi lộn xộn, rõ ràng vừa mở mắt chưa bao lâu, đã tìm tới đây.
Liên Dịch cũng ôm Nam Đăng vào trong ngực, giơ tay sửa sang lại tóc rối bên má cậu.
Trong khóe mắt anh, Ông Bình Nhiên đang lặng lẽ nhìn qua bên này.
Như là cố ý, Liên Dịch khom người cúi đầu, hôn lên ấn đường Nam Đăng một cái.
Ngay sau đó, anh tiếp tục hôn vào môi Nam Đăng, một chạm liền rời.
Trong phòng còn có người khác, Nam Đăng thoáng lộ vẻ khẩn trương và ngượng ngùng, nhưng cũng không có ý chống cự, hiển nhiên đây chẳng phải lần đầu tiên làm chuyện này với Liên Dịch.
Cậu nắm tay áo Liên Dịch, dựa dẫm nói: “Chúng mình về đi……”
Liên Dịch lại hôn cậu một cái, nắm lấy tay cậu: “Ừm.”
Hai người cùng rời đi, Lâm Cửu đứng ở mép tường trước sau vẫn cúi đầu, cố gắng làm người vô hình.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Ông Bình Nhiên đưa tay đỡ trán, bộ dạng sắp ngất tới nơi.
– ————————-
Lão Ông lúc này =)))