Chương 47 - Đó chính là Thần Núi
Thiên sư ở hiện trường phụ trách khắc phục hậu quả, xác nhận là Tạ Vận hạ lệnh phóng hỏa, hết thảy chi phí bồi thường đều được tính lên đầu ông ta.
Lâm Cửu lái một chiếc xe đến, đưa hai người Liên Dịch và Nam Đăng tới chỗ ở sắp xếp tạm thời.
Vốn Ông Bình Nhiên định đi cùng, lại bị Lâm Cửu uyển chuyển khuyên can: “Thầy, thầy ở lại đi…… con sẽ giải thích với thầy sau.”
Ông đoán Lâm Cửu có điều che giấu, bây giờ không tiện nói, vì vậy thức thời mà từ bỏ, dặn dò hắn đi đường cẩn thận.
Đám thiên sư còn lại bị cảnh cáo không được nhắc tới chuyện đêm nay nữa, không được tùy tiện bàn tán với nhau, cũng không được tự ý rời khỏi Trường Dương.
Mặt ngoài thì không cho bàn tán, nhưng trong lòng mỗi người nghĩ như thế nào lại chẳng ngăn cản được.
Chính mắt trông thấy Thần núi, không ít người đều kích động vạn phần.
Đó chính là Thần Núi, vị thần duy nhất có đầy đủ trí tuệ, giống với nhân loại nhất.
Thần Núi xuất hiện, có nghĩa là địa linh sẽ không suy yếu nữa, quỷ họa khắp nơi có thể khống chế, bệnh dịch chắc chắn cũng không còn tồn tại nữa.
Rất lâu về trước còn có một cách nói rằng, hơi thở của Thần Núi bồi dưỡng vạn vật, bao gồm cả nhân loại, cho nên mới có một bộ phận người có thể tu tập linh thuật, trở thành thiên sư.
Cách nói này chưa từng được nghiệm chứng, nhưng trong khoảng thời gian dài đằng đẵng mà Thần Núi mai danh ẩn tích, học đồ mới gia nhập nội viện thiên phú đều bình bình không nổi trội.
Tóm lại, cuối cùng Thần Núi cũng bằng lòng hiện thân, là tin tức khiến người ta cực kỳ phấn khởi.
Ngoại trừ lần đó, thiên sư có mặt cũng trông thấy, người đứng bên cạnh Thần Núi là Liên Dịch.
Thậm chí lúc tất cả mọi người cùng quỳ trên mặt đất, anh còn thờ ơ bất động, cũng chẳng có ý định hành lễ với Thần Núi.
E là Liên Dịch đã gặp mặt Thần Núi từ lâu rồi, nhưng anh dựa vào cái gì lại có thể gặp được Thần Núi?
Trước tiên chưa nói phẩm hạnh của Liên Dịch như thế nào, anh là sát thể trời sinh, hoa cỏ ở lâu bên cạnh cũng sẽ tự động héo rũ, người quỷ không dám đến gần.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, sẽ chẳng ai dám tin, Liên Dịch có thể có tư cách đứng bên cạnh Thần Núi.
Sau đó Thần Hỗn Độn biến ảo thành cái đầu thỏ to lớn, ngồi đằng sau Thần Núi trừng hai con mắt đỏ tươi, chẳng ai dám tùy tiện ngẩng đầu quan sát.
Chỉ có Ông Bình Nhiên trông thấy Nam Đăng lặng lẽ nắm lấy bàn tay của Liên Dịch, nghi ngờ có quan hệ mật thiết với anh.
Ông Bình Nhiên ngồi trên bậc thang bên ngoài khách sạn, cầm thông tấn khí trong tay mặt mày lộ vẻ do dự.
Ông thực sự rất muốn lập tức gửi truyền tin cho Lâm Cửu, hỏi hắn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhất là mối quan hệ giữa Liên Dịch và Thần Núi.
Nhưng cái vấn đề như thế này, cho dù chỉ tồn tại trong đầu thôi, vẫn cứ cảm thấy bất kính với Thần Núi.
Còn có thể là quan hệ gì chứ? Thiên sư là người phụng dưỡng Thần Núi, là tôi tớ.
Thần minh không ăn khói lửa, càng không thể lây nhiễm tình ái thế tục.
Giữa mày Ông Bình Nhiên cau chặt, do dự hồi lâu vẫn buông bỏ, kiên nhẫn đợi Lâm Cửu chủ động liên lạc với ông.
Về cái cảnh mà ông đã trông thấy đó…… hơn phân nửa là do sắc trời quá tối, hoa mắt thôi.
Ông thu liễm mặt mày, ngược lại tìm số thông tấn của Tạ Vận, chuẩn bị gọi ông ta.
Thông tấn được nối máy, nhưng vẫn luôn không có ai trả lời.
Thử ba lần không có kết quả, Ông Bình Nhiên chẳng đợi nữa, thay thế toàn bộ người mà Tạ Vận sai phái thành của mình, đồng thời cho người điều tra vị trí nơi ở hiện tại của Tạ Vận.
Tạ Vận và Cốc Hư có chung một mục đích, là muốn bắt Liên Dịch, Ông Bình Nhiên vốn chẳng muốn quản.
Nhưng ông ta vậy mà dám hạ lệnh phóng hỏa khách sạn, hành động này quả thực không ổn, cộng thêm trước khi Lâm Cửu rời đi, đã kêu ông thẩm vấn hai tên thiên sư thủ tịch phụ trách hành động đi bắt.
Ông Bình Nhiên phát hiện ra một ít bất thường trong đó, trong lòng có chút đề phòng.
Xa xa tại cái góc tối tăm phía cuối con đường, sương mù nhàn nhạt xâm nhập vào lòng đất.
“Ngươi thấy rồi chứ?” Vụ quỷ hỏi.
Đĩa tròn phía trên hang ngầm từ từ xoay chuyển, truyền ra giọng nói khàn khàn của Tạ Vận: “Thấy rồi.”
“Đó là Thần Núi đấy, cậu ta ở chung với Liên Dịch.”
“Cậu ta đã từ hồn thể biến thành người…… sao cậu ta lại phát triển nhanh như vậy?”
Trong lời nói của Tạ Vận chứa đầy vẻ không cam lòng: “Cậu ta trốn trong tháp với con quái vật đó lâu như vậy…… không nên thế chứ.”
Tốc độ khôi phục của Uế Thủ, cũng nhanh hơn rất nhiều so với dự tính của ông ta.
Lẽ nào, ông ta còn để sót thông tin mấu chốt gì?
“Bọn họ có thể phát hiện ra ngươi”, thanh âm của Vụ quỷ lơ lửng bất định, “Gần đây ta sẽ cẩn thận một chút.”
–
Bên kia, Lâm Cửu một mạch đặt hết mấy cái khách sạn, kêu hai người Nam Đăng muốn lựa cái nào.
Nam Đăng kiểm tra vị trí trên bản đồ, tùy tiện chọn một cái không xa cũng không gần.
“Thầy không biết chuyện tối hôm nay, còn chuyện phóng hỏa khách sạn là mệnh lệnh của Tạ Vận.”
Lâm Cửu nói: “Sau khi chúng tôi tới Trường Dương, vẫn luôn chú ý tình hình dịch bệnh, các phương diện còn lại quả thực có phần lơ là.”
Hắn đoán được mục đích của Tạ Vận, nhưng nào biết tốc độ của ông ta nhanh như vậy, hành tung của Liên Dịch e rằng đã bị bại lộ ngay từ ban đầu khi mang hoa nguyệt quý rời đi rồi.
Sắc mặt của Lâm Cửu hơi nặng nề: “Rất có thể ông ta đã tính chuẩn thời gian cấm chế phát tác, bằng không đâu ra vừa khéo như vậy……”
May mà cuối cùng không có vấn đề gì xảy ra, Liên Dịch cũng tỉnh lại.
Nếu cứ tiếp tục che giấu, chắc chắn Tạ Vận sẽ hành động phần nào, quan trọng hơn chính là ông ta thân là trưởng lão quyền cao chức trọng, một vài thiên sư không biết chuyện sẽ bị bưng bít, nghe theo lời sai khiến của ông ta.
Mà tình hình đêm nay, Nam Đăng cũng trông thấy rồi, rất nhiều thiên sư vẫn đi theo Thần Núi, cậu là sự tồn tại áp đảo bất kỳ ai.
Nếu như Nam Đăng cần trợ lực, thiên sư vẫn luôn nằm trong sự lựa chọn của cậu, đây cũng là cách nghĩ của Lâm Cửu.
Nếu còn có người dám nghi ngờ Thần Núi, thì cứ giao cho mình và Ông Bình Nhiên xử lý.
Nam Đăng yên lặng lắng nghe, rất nhanh đã đến khách sạn mới.
“Đêm nay ngài và Liên thủ tịch nghỉ ngơi thật tốt trước đi”, Lâm Cửu mở cửa xe, dẫn đường phía trước, “Có gì thì cứ liên hệ với tôi là được.”
Hắn cũng đã đặt một căn phòng, ở cùng tầng lầu, có thể chú ý đến các loại tình huống bất cứ lúc nào.
Về phần Ông Bình Nhiên bên kia, điều cần giải thích với ông còn rất nhiều, cũng phải trải qua sự đồng ý của Nam Đăng trước mới được.
Địa linh vẹt vẫn ngồi trên đầu vai Nam Đăng như cũ, hừ nặng một tiếng: “Đám người trần mắt thịt các ngươi, khôn lỏi[1] là nhiều.”
[1] Gốc là 弯弯肠子: ruột cong, dùng để hình dung người có nhiều lòng dạ, thông minh, nhưng thường mang ý xấu để chỉ người ích kỷ.
Lâm Cửu cũng không dám phản bác, móc thẻ phòng ra mở cửa cho hai người.
Trước khi rời đi, Lâm Cửu cung kính nói: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Hắn cúi đầu, đối diện tầm mắt với đầu thỏ trong tay Nam Đăng.
Sau gáy Lâm Cửu nhất thời căng thẳng, nhẹ giọng nói: “Ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trong nháy mắt đóng cửa, Nam Đăng lập tức bổ nhào vào ngực Liên Dịch, ôm chặt lấy anh.
“Anh không sao chứ?” Cậu ngẩng đầu lên, lo lắng nói: “Tôi tưởng…… tôi còn tưởng……”
Chuyện xảy ra đêm nay quá nhiều, cho tới tận bây giờ Nam Đăng mới hoàn toàn tháo xuống tất cả phòng bị, nhớ lại mà vô cùng sợ.
Liên Dịch khom người, xoa dọc sống lưng cậu trấn an: “Không sao, đêm nay là ngoài ý muốn thôi.”
Nam Đăng hít thở có chút bất ổn, vô cùng dùng sức mà ôm anh, nghiêng đầu tựa vào ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và tiếng tim đập của anh.
Liên Dịch cúi đầu hôn lên sợi tóc cậu: “Đừng sợ, anh sẽ không chết đâu.”
Nam Đăng nhỏ giọng nói: “Thật không ạ?”
Liên Dịch không trả lời tiếp, ôm cậu: “Tối vẫn chưa ăn gì cả, em có đói không?”
Nam Đăng thành thật gật đầu: “Ưm.”
Liên Dịch buông cậu ra, đi tìm điện thoại phòng gọi đồ ăn, Nam Đăng lẽo đẽo theo sau anh một tấc không rời.
Con vẹt đậu trên cái tủ cạnh cửa, ngoẹo đầu nhìn hai người.
Đêm nay nó không định đi làm nhiệm vụ nữa, tính trông coi Nam Đăng, xác nhận sẽ không có thiên sư tầm nhìn hạn hẹp nào đến phá rối nữa.
Đầu thỏ nhảy lên tủ, tới bên cạnh con vẹt.
Vẹt ta loáng cái trở nên câu nệ hơn hẳn, đứng thẳng người: “Thần, Thần Hỗn Độn đại nhân, chào ngài.”
Lúc trước nó không biết thân phận của đầu thỏ, khi cự thú hiện thân, quả thực cũng hoảng sợ một chút.
Lỗ tai của đầu thỏ giật giật, biểu thị mình nghe thấy rồi.
Nó vây quanh con vẹt, đôi mắt đen nhánh cứ nhìn chằm chằm vào bộ lông đuôi thật dài của nó.
Cái đuôi con vẹt phát lạnh một trận, lùi về sau mấy bước: “Thần Hỗn Độn đại nhân, con đi xem thử cửa sổ đóng kỹ chưa……”
Nó bay đi như chạy trốn, tới gần Nam Đăng.
Đã là nửa đêm, khách sạn đưa cơm có hơi chậm.
Đợi Nam Đăng cuối cùng cũng lấp đầy bụng, thì đã hơn ba giờ sáng rồi.
Nam Đăng mệt không chịu nổi, nhưng vẫn muốn tắm rửa rồi mới ngủ, nhờ Liên Dịch sấy tóc cho cậu.
Đợi sau khi tóc khô, Nam Đăng xốc chăn lên nằm xuống ngay ngắn, thấy Liên Dịch cũng chuẩn bị đi tắm, cầm quần áo một mình đến phòng tắm.
Nam Đăng nghe tiếng phòng tắm đóng cửa, lăn qua lộn lại không ngủ được, bèn đứng dậy đi tới trước cửa phòng tắm.
Cậu gõ gõ cửa, tiếng nước bên trong ngừng lại, Liên Dịch hỏi: “Em sao thế?”
Nam Đăng thấp thỏm bất an: “Tôi lo cho anh…… tôi có thể vào được không?”
Cậu sợ Liên Dịch lại đột nhiên té xỉu, trong lòng không yên, phải nhìn anh mới được.
Liên Dịch trong phòng tắm trầm mặc chốc lát: “Anh không sao, em đi ngủ đi.”
Trước giờ anh sẽ không tắm cùng Nam Đăng, cũng không cho cậu vào.
“Tôi không ngủ được……” Nam Đăng mím mím môi, lặng lẽ tì trán lên cánh cửa thủy tinh.
Nam Đăng cứ đợi bên ngoài như vậy, Liên Dịch mau chóng tắm xong rồi mở cửa ra, trên cằm còn vương bọt nước.
Anh ngăn cản Nam Đăng muốn nhào vào trong ngực mình, bất đắc dĩ nói: “Anh đi sấy tóc đã nhé.”
Nam Đăng ngoan ngoãn gật đầu, ngáp một cái theo sau lưng anh.
Cuối cùng đợi đến khi Liên Dịch có thể nằm xuống ngủ chung, Nam Đăng vui vẻ rúc vào lồng ngực anh nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ mất.
Ngày hôm sau, Nam Đăng tỉnh dậy rất sớm.
Lâm Cửu qua đưa bữa sáng, tiện thể báo cho bọn họ biết, Ông Bình Nhiên muốn gặp Nam Đăng.
Nam Đăng đang bưng sữa bò: “Là ông có tóc trắng kia sao?”
“Đúng vậy, ông ấy là thầy của tôi”, Lâm Cửu nói: “Bắt đầu từ đêm hôm qua đã không thể liên lạc với Tạ Vận, cấp dưới bên cạnh ông ta cũng không biết ông ta đi đâu, nên thầy muốn hiểu rõ tình hình hơn.”
Lâm Cửu nói về sự tồn tại của Vụ quỷ cho Ông Bình Nhiên, đồng thời nghi ngờ Tạ Vận có liên quan tới bệnh dịch.
Nhưng Vụ quỷ trước nay vẫn luôn ẩn nấp trong chỗ tối, không để bản thân bị thiên sư phát hiện, trước mắt hẳn là chỉ có Liên Dịch và Nam Đăng từng chạm trán với con quỷ này.
Mà những trải nghiệm trong Tháp Nghiệp chướng của Nam Đăng, chưa có sự đồng ý của cậu, Lâm Cửu sẽ không tự tiện nói ra.
Nam Đăng do dự nói: “Được rồi……”
Nhân tiện cậu cũng muốn đến bệnh viện xem thử, vì vậy Lâm Cửu quyết định địa điểm gặp mặt là ở bệnh viện, thời gian là buổi chiều ngày hôm nay.
Con vẹt không quay trở về chỗ của mình, vẫn luôn canh giữ bên cạnh Nam Đăng.
Ban ngày nó cũng buồn ngủ, cuộn tròn đánh giấc trong túi áo của cậu.
Ngủ được một nửa, vẹt ta bị chen tỉnh.
Nó mở mắt ra, đối diện với tầm mắt của đầu thỏ từ trên cao nhìn xuống.
“Thần Hỗn Độn đại nhân……” Vẹt ta co rụt cổ, “Con, con qua bên kia ngủ……”
Nó bay nhanh bỏ chạy, chui vào túi áo khác.
(Truyện chỉ đăng trên W.a.t.t.p.a.d Augusttt138, vui lòng không re-up)
–
Phòng nghỉ của bệnh viện đã được dọn dẹp từ trước, Ông Bình Nhiên đang nôn nóng chờ đợi ở bên trong.
Cuối cùng, Lâm Cửu gửi truyền tin tới, nói bọn họ đến rồi.
Cửa phòng nghỉ rất nhanh đã được đẩy ra, người tiến vào đầu tiên là Liên Dịch, theo sau là Nam Đăng.
Lâm Cửu đi cuối cùng, cũng đóng cửa lại.
Hành lang bên ngoài còn có mấy tên thiên sư cấp cao, là người Ông Bình Nhiên điều từ khu vực lân cận tới đây suốt đêm, đều là cấp dưới được ông lựa chọn kỹ càng, tương đối đáng tin.
Ông nhìn thấy Nam Đăng, kích động muôn phần y như đêm qua, mắt thấy ông lại sắp quỳ lạy Nam Đăng tới nơi.
Nam Đăng lùi ra sau nửa bước: “Không cần……”
Ông Bình Nhiên kịp thời dừng lại, nghiêng người cung cung kính kính nói: “Mời ngài ngồi.”
Trong phòng nghỉ không có ai khác, ghế đã sớm được lau chùi sạch sẽ.
Nam Đăng ngồi xuống vị trí cạnh cửa, Liên Dịch đứng bên cạnh cậu.
Lâm Cửu tự giới thiệu hộ thầy mình trước, Nam Đăng gật đầu: “Ông trưởng lão.”
Giọng của cậu rất nhẹ, nom tuổi tác cũng nhỏ, ánh mắt trong suốt đơn thuần, chẳng hề giống với vị thần trong lời đồn, mà là hậu bối nhà bên khiến người ta yêu thương nào đó.
Ông Bình Nhiên chưa bao giờ luống cuống tay chân như hiện tại, ông hệ thống lại ngôn ngữ: “Ngài gọi tôi lão Ông là được……”
Nam Đăng lặng lẽ quan sát ông, có thể cảm thấy ông mang theo thiện ý, cũng thả lỏng hơn một chút: “Tôi tên là Nam Đăng.”
Đầu thỏ nghe được cuộc nói chuyện, từ trong túi chui áo ra, lăn vào trong lòng bàn tay Nam Đăng.
Ông Bình Nhiên dòm thấy nó, trong đầu không chịu khống chế mà hiện ra con cự thú hung tàn đêm qua.
Nam Đăng nâng đầu thỏ lên: “Nó tên là Thỏ con.”
Trên mặt Ông Bình Nhiên nặn ra một nụ cười: “Vâng, vâng……”
Đầu thỏ chẳng mấy hứng thú với ông, lại chui vào trong túi áo lần nữa tiếp tục đi ngủ.
“Đêm qua ngài nghỉ ngơi thế nào rồi?” Ông Bình Nhiên niềm nở hỏi thăm, “Tôi xếp thêm mấy người bên cạnh ngài nhé?”
Nam Đăng lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu ạ.”
Ông Bình Nhiên đáp ứng, Lâm Cửu chuyển một cái ghế tới đặt chếch phía trước cho ông, bắt đầu nhắc tới chính sự.
Dưới sự gợi ý của Nam Đăng, Lâm Cửu nói ra hết tình hình đã biết hiện tại, cùng một số suy đoán của mình.
Bao gồm cả cảnh ngộ đã qua của Nam Đăng và đầu thỏ, sự hoài nghi với Tạ Vận.
Ông Bình Nhiên càng nghe càng kinh hãi, đầu gối mềm nhũn: “Ấy vậy mà ngài và Thần Hỗn Độn lại ở trong Tháp Nghiệp chướng…… chuyện này là thất trách của nội viện và tôi.”
Ông lập tức kêu Lâm Cửu ra thông báo loại bỏ chức vị của Tạ Vận, đồng thời cam đoan với Nam Đăng: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng tra rõ chuyện này!”
“Còn có……” Trong mắt Nam Đăng ẩn chứa sự mong đợi, hỏi: “Ông trưởng lão, ông có thể chữa khỏi cho Liên Dịch không?”
Ông Bình Nhiên sửng sốt một chút, nhìn về phía Liên Dịch.
Liên Dịch đứng bên cạnh Nam Đăng, từ sau khi tiến vào thì chẳng thèm nói năng.
Anh giống như một pho tượng lạnh băng, lúc Nam Đăng lên tiếng, anh mới có một chút xíu phản ứng.
Ông Bình Nhiên lưỡng lự nói: “Ngài chỉ cấm chế trên người Liên Dịch sao? Đó là do Trác Thanh gây nên, tôi không rõ lắm…… nhưng có thể thử xem.”
Thần Núi đã lên tiếng rồi, làm sao đi nữa cũng phải nghĩ biện pháp thử giải trừ.
Ông Bình Nhiên suy tư, lại hỏi: “Vậy chi bằng để tôi dẫn Liên Dịch đi? Có Lâm Cửu phụng dưỡng bên ngài……”
Nam Đăng không hiểu: “Dẫn đi đâu cơ?”
Chỉ là chữa bệnh mà thôi, vì sao phải dẫn đi? Cho dù cần đi chỗ khác chữa bệnh, cậu cũng có thể đi cùng anh.
Vẻ mặt của Ông Bình Nhiên do dự, đối mặt với Nam Đăng, ông chẳng có một chút giấu giếm nào, thẳng thắn nói: “Dẫn cậu ta đi, là vì kiểm tra tình trạng cơ thể của cậu ta, cũng là vì trước đó cậu ta đã bị giáng chức, còn nằm trong danh sách thành viên nguy hiểm.”
Nam Đăng hiểu được đại khái, lông mi rũ xuống khẽ run.
“Người này thực tế vô cùng nguy hiểm, chẳng biết sẽ làm ra hành động quá khích nào hay không”, Ông Bình Nhiên tiếp tục nói: “Nếu ngài vẫn muốn giữ cậu ta lại, tốt nhất nên hoàn thành trình tự thẩm tra trước đã.”
Làm xong thẩm tra, rửa sạch số hiềm nghi trên người Liên Dịch, lại coi thử có thể khôi phục chức vị cho anh hay không.
Ông Bình Nhiên vừa dứt lời, ly nước trên bàn tự dưng rung lên, chiếc ghế trống đằng sau quẹt qua mặt đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Bên trong phòng nghỉ tràn ngập sức mạnh vô hình, đồ vật xung quanh đều bị ảnh hưởng.
Nam Đăng mím môi, rõ ràng không mấy vui vẻ.
– —————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Cửu: Tìm đồ bịt mồm ông ấy lại đi