Chương 41 - Bé Thần Núi nhát gan
Tia sát khí nồng nặc kia, lại tản ra từ trên người đầu thỏ, thế nhưng ban nãy tốc độ biến hình của nó quá nhanh, căn bản không có oán hồn chú ý đến nó.
Tầm mắt của đám oán hồn dừng lại trên người Nam Đăng, cho rằng cậu mới là Quỷ Vương.
Vòng bát quái lại ra tay lần nữa, oán hồn bao vây xung quanh chỉ một mực né tránh, không chủ động tấn công nữa.
“Sao Quỷ Vương lại ở chung với thiên sư?”
“Còn có địa linh…… cái trong tay Quỷ Vương là địa linh đó……”
Oán hồn trời sinh đã sẵn lòng theo đuôi Quỷ Vương, coi nó là vị thủ lĩnh duy nhất, ấy thế nhưng Quỷ Vương lại đồng hành cùng thiên sư và địa linh, loại chuyện này quả thực mới nghe lần đầu.
Hơn nữa cành hoa nguyệt quý và vòng bát quái hãy còn đang phát động tấn công oán hồn, trong lúc nhất thời cũng làm bọn chúng chẳng rõ tình hình.
Đối mặt với tầm mắt đánh giá và nghiên cứu của chúng quỷ, Nam Đăng cuống quýt quơ đầu thỏ lên, nép vào bên cạnh Liên Dịch: “Mấy con quỷ này…… bọn chúng muốn làm gì vậy?”
Cậu không thấy được một màn đầu thỏ nuốt chửng hồn thể Cốc Hư kia, chỉ nghe thấy một ít tiếng vang lạ thường ở đằng sau, còn có sát khí bỗng dưng tăng mạnh.
Nam Đăng túm lỗ tai đầu thỏ, cúi đầu khẽ ngửi, quả nhiên ngửi được sát khí còn lưu lại trên người nó.
Giữa mày Liên Dịch khẽ nhăn, nhìn quanh bốn phía.
Đầu thỏ bùng nổ sát khí cũng sẽ bị thiên sư khu vực phát hiện, đến lúc ấy đuổi tới, sẽ không chỉ là oán hồn thôi đâu.
Anh nhìn về phía đầu thỏ bên trong lồng ngực Nam Đăng lần nữa, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Tự mình làm ra chuyện, tự mình nghĩ cách giải quyết.
Lỗ tai đầu thỏ cụp xuống, nhân lúc Nam Đăng không chú ý thì giãy khỏi tay cậu, chủ động nhảy xuống dưới đất.
Đồng thời Liên Dịch ôm chặt Nam Đăng, trấn an nói: “Không sao, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Nam Đăng vùi mặt vào trong bộ quần áo trước người anh, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng động oán hồn bị tấn công.
Hoa nguyệt quý cũng ở bên ngoài, cậu ôm chậu hoa gần như trống không, cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy một cành hoa kéo dài ra bên ngoài.
Nhưng cái ôm của Liên Dịch rất an toàn, oán hồn xung quanh làm sao cũng không thể tiếp cận nửa bước.
Cảm xúc khẩn trương của Nam Đăng vừa mới thả lỏng, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói kích động của nhóm oán hồn.
“Ở bên kia kìa!”
“Chuyện gì thế, không chỉ có một Quỷ Vương à?”
“Mặc kệ, qua đó coi đã!”
Nhân khoảng thời gian ngắn ngủi ban nãy, đầu thỏ đi đến bên kia con đường, rồi biến hình lần nữa.
Nó không thèm che giấu, thân hình bành trướng ngày càng lớn, ba con mắt khổng lồ đỏ tươi mở ra trong màn đêm, cũng không nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa.
Bao gồm cả số oán hồn ngửi mùi từ xa chạy tới, thay đổi phương hướng đi đến vị trí cự thú xuất hiện.
Chỉ tốn công trong nháy mắt, oán hồn vây quanh bên ngoài đều đã rời khỏi.
Giao lộ loáng cái trở nên thoáng đãng và yên tĩnh hơn không ít, Liên Dịch buông Nam Đăng ra, bảo vệ cậu rời đi theo hướng ngược lại: “Chúng ta đi trước.”
Hoa nguyệt quý ăn xong con oán hồn lạc đàn cuối cùng, cành hoa rụt về chậu.
Lúc này Nam Đăng mới sờ đỉnh đầu, phát hiện không thấy đầu thỏ đâu cả.
Bước chân Liên Dịch không ngừng lại, dẫn cậu đến cái góc hẻo lánh gần đấy để trốn: “Nó sẽ không sao đâu.”
Nam Đăng cũng cảm giác được sát khí bùng nổ lần nữa, hồi nãy vội vàng rời đi theo Liên Dịch, không kịp để ý.
Cậu quay đầu nhìn qua phía bên đó, nhớ tới trước khi oán hồn xuất hiện hành động kỳ lạ, đầu thỏ cũng có hơi kỳ lạ.
Trong lòng Nam Đăng mơ hồ nổi lên một ý niệm, cậu kéo tay áo Liên Dịch, ngây ngẩn mà hỏi: “Bên kia…… là đầu thỏ ạ?”
Liên Dịch im lặng chốc lát: “Phải.”
Đầu thỏ vẫn luôn ngụy trang bản thân trước mặt Nam Đăng, dường như không muốn để cậu nhìn ra bản thể của nó.
Nhớ tới phản ứng lần đầu tiên lúc trông thấy hoa nguyệt quý lộ ra răng nhọn của Nam Đăng, cùng sự khác biệt trước và sau khi đầu thỏ biến hình, Liên Dịch cơ bản đoán được mấy phần nguyên nhân.
Vì để trấn an bé Thần Núi nhát gan, đầu thỏ đã hao hết cả tâm tư.
Từ sau khi biết được sự tồn tại của địa linh và thân phận của mình, năng lực tiếp nhận của Nam Đăng đã mạnh hơn rất nhiều, cậu truy hỏi: “Thỏ con cũng rất lợi hại ạ?”
Hôm qua đầu thỏ đã thừa nhận, là nó phá hư Tháp Nghiệp chướng, Nam Đăng mới có thể dẫn nó chạy trốn từ bên trong ra ngoài.
Nhưng đến tột cùng nó làm bằng cách nào, Nam Đăng vẫn tò mò như cũ, cậu lặng lẽ nhìn quanh bên ngoài, tiếc là đã không còn nhìn thấy giao lộ lúc tới nữa.
“Ừm”, Liên Dịch trả lời: “Nó còn lợi hại hơn cả địa linh nữa.”
Nam Đăng không khỏi mở to hai mắt, môi khẽ mở, vẻ mặt vừa thảng thốt vừa ngạc nhiên: “Thật ạ?”
Liên Dịch nhịn không được vươn tay, khẽ xoa xoa sườn mặt của cậu: “Thật.”
Nam Đăng vẫn còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vang lên bên ngoài.
Tiếng bước chân đi ngang ven đường không ít, chắc hẳn là thiên sư, cậu lập tức nín thở im lặng, đồng thời làm ra động tác chớ có lên tiếng với hoa nguyệt quý trước mặt.
Hoa nguyệt quý vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp để đặt, Nam Đăng không yên tâm, không muốn bị người ta phát hiện.
Mãi đến khi mấy người kia nhanh chóng đi xa, lại qua một hồi, một bóng dáng nhỏ xinh quen thuộc nhảy từ mép tường xuống, chuẩn xác rơi xuống dưới chân Nam Đăng.
Là đầu thỏ, Nam Đăng vui sướng ôm nó lên, cẩn thận kiểm tra cơ thể của nó: “Thỏ con! Mày có bị thương không thế?”
Đầu thỏ cọ cọ lòng bàn tay Nam Đăng, há miệng ợ một cái.
Sau khi nó biến trở về bản thể còn nhân lúc hỗn loạn ăn thêm mấy oán hồn, trước khi nhóm thiên sư đầu tiên đuổi tới nơi lại biến lại, rồi lén trốn đi, dựa vào hơi thở tìm được Nam Đăng.
Chẳng có oán hồn nào chú ý tới cái đầu thỏ chỉ lớn chừng bàn tay, bọn chúng vẫn còn đang nghi ngờ vì sao trên người một con cự thú lại xuất hiện loại sát khí giống với Quỷ Vương, tụ tập chung với nhau, bị nuốt chửng cũng không chịu rời đi.
Thấy đầu thỏ bình an vô sự, Nam Đăng yên tâm rồi: “Mày không sao thì tốt……”
Cậu vẫn nhìn chằm chằm đầu thỏ đánh giá, xoa nắn cái lỗ tai lông nhung mềm mại, đáy mắt là sự tò mò nồng đậm.
Đầu thỏ làm như không thấy, giật lỗ tai tỏ vẻ đáng yêu.
Kế hoạch tối nay bị phá rối, nhưng điều tra được sát khí cấp bậc Quỷ Vương, thiên sư bên ngoài cũng không bình tĩnh hơn oán hồn là bao nhiêu.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Liên Dịch quyết định quay về trước, tối mai xem tình hình rồi nói tiếp.
Nam Đăng không ý kiến, hoa nguyệt quý cũng ăn rất nhiều oán hồn, yên lặng tiêu hóa ở trong chậu hoa.
Hai người vòng về theo đường cũ, trên đường đụng phải mấy oán hồn linh tinh, bị Liên Dịch tiện thể giải quyết hết.
Về đến khách sạn đã sắp bốn giờ sáng, Nam Đăng rửa mặt xong vẫn không ngủ được, tắt đèn trong phòng, nhìn ra bên ngoài từ khe hở ở rèm cửa sổ.
Liên Dịch từ đằng sau tới gần, thấp giọng nói: “Bọn họ không phát hiện ra chúng ta đâu, em đừng lo.”
Tối qua quậy ra một chút động tĩnh, nhưng trên thực tế việc đầu thỏ ăn sạch oán hồn, đối với thiên sư mà nói là sự giúp đỡ không hề nhỏ.
Bên ngoài chưa rõ tình hình, sẽ chỉ coi sát khí của Thần Hỗn Độn giống như Quỷ Vương hiện thân, cho dù bị phát hiện hành tung thật, cũng vừa hay có thể nhân cơ hội tìm ra kẻ có ý đồ làm hại Thần Núi đến tột cùng là ai.
Liên Dịch canh giữ bên cạnh Nam Đăng mọi lúc mọi nơi, sắp đến năm giờ sáng, rốt cuộc Nam Đăng cũng buồn ngủ.
Đợi sau khi cậu vào giấc rồi, Liên Dịch lấy thông tấn khí ra.
Bên trong thông tấn khí có mấy cái truyền tin chưa đọc, Lâm Cửu từng tìm anh, tối hôm qua chưa kịp xem.
“Khu Trường Dương có mấy ca bệnh không trị mà khỏi, anh biết chuyện này không?”
“Tôi với thầy chuẩn bị đến Trường Dương xem tình hình.”
“Chúng tôi đến rồi.”
Trường Dương là khu vực địa linh vẹt trú ngụ, Liên Dịch và Nam Đăng từng ở đó một đêm.
Bệnh dịch không trị mà khỏi…… Liên Dịch cụp mắt, nhìn Nam Đăng ngủ say trong lồng ngực.
Trước khi họ đi, con vẹt có đòi mấy sợi tóc của Nam Đăng.
Quả thực con vẹt từng nói, muốn thử xem tóc của Thần Núi có hiệu quả với bệnh dịch hay không, chẳng qua hai người đi vội đi vàng, không rõ nó làm như thế nào.
Nếu như bệnh dịch được chữa khỏi, đúng thật là vì Nam Đăng, ấy cũng nói rõ một chuyện khác.
Dịch bệnh sản sinh, vô cùng có khả năng là bị ảnh hưởng bởi các loại sát khí hung uế gây ra, thuốc thang bình thường cũng vô dụng, cho nên bệnh viện mới chậm chạp không tìm được cách chữa trị.
Nhưng nội viện cũng chưa từng phát hiện ra bất kỳ dị thường nào, hoặc là có ai đó cố tình che giấu, hoặc là con đường phân bố dịch bệnh khó mà bị phát hiện.
Liên Dịch nói thông tin biết được cho Lâm Cửu hay, cũng kêu hắn tạm thời đừng truyền ra ngoài.
Anh lựa chọn tin tưởng Lâm Cửu, nhưng vẫn không tin Ông Bình Nhiên.
Chẳng qua cho dù anh không nói, chuyện bệnh dịch được địa linh chữa khỏi cũng sẽ bị phát hiện.
Quả nhiên, truyền tin gửi đi chưa bao lâu, Lâm Cửu đã hồi âm: “Chúng tôi tìm được camera bệnh viện, quả thực là một con địa linh vẹt.”
Trên móng chân con vẹt quắp lấy một cái chai nhỏ, bên trong đựng chất lỏng không biết tên trong suốt.
Trong camera, nó tới trước giường của người mắc bệnh, phun nước trong chai lên mặt bệnh nhân.
“Chúng tôi đã lên đường đi tìm kiếm địa linh rồi.”
Lâm Cửu chưa nghỉ ngơi một đêm, Ông Bình Nhiên cũng vậy, ông không chịu bỏ lỡ một chút thời gian, nhất định phải làm cho rõ nguyên nhân.
Liên Dịch bỏ thông tấn khí xuống, không trả lời nữa.
Mãi đến trưa hôm sau, Lâm Cửu gửi tới truyền tin mới.
“Chúng tôi đàm phán rất lâu, địa linh mới đồng ý cho chúng tôi nước trong chai xịt.”
Con vẹt rất cẩn thận, không để thiên sư nhìn thấy trong chai còn đựng mấy sợi tóc, dùng vật chứa khác đưa ra.
Nó cũng không tiết lộ việc từng gặp Thần Núi, chỉ nói nước này là bài thuốc bí truyền của mình.
“Hình như thầy tin rồi…… chẳng qua cũng tốt.”
Lâm Cửu day day ấn đường, theo Ông Bình Nhiên trở về.
Ông Bình Nhiên coi chỗ nước nhỏ giọt con vẹt cho như vật quý, lấy một tí xíu giao cho bệnh viện nghiên cứu thành phần.
Còn lại ông không nỡ động đến, lại lo nhiệt độ sẽ gây ảnh hưởng tới giọt nước, thế là cẩn thận bỏ vào tủ ổn nhiệt giữ gìn.
Nhưng mà buổi chiều, Lâm Cửu trông thấy địa linh vẹt mang theo một cái chai lớn hơn, xuất hiện tại bệnh viện.
Nếu đã bị phát hiện, vẹt ta cũng không che giấu nữa, ngâm nga ca khúc tìm kiếm bệnh dịch khắp nơi trong bệnh viện, phun nước trên người bọn họ.
Trông thấy một vài người sắc mặt không tốt lắm, có khả năng bị lây nhiễm, cũng sẽ phun một cái.
Nó cũng không cần thiên sư giúp đỡ, tự mình dùng hết nước trong chai, rồi mang cái chai rỗng bay đi.
Ông Bình Nhiên cũng ở bệnh viện, ông chứng khiến toàn bộ quá trình, mặt có hơi đen.
“Thôi”, ông nâng tay đỡ trán, “Nước này hữu dụng là được.”
Buổi chiều, Nam Đăng tỉnh dậy rời giường, cũng biết được chuyện này.
Cậu suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại một lần: “Tóc của tôi á, có thể chữa bệnh ư?”
Liên Dịch “Ừm” một tiếng, thần sắc trên mặt Nam Đăng từ không dám tin biến thành mừng rỡ.
Cậu cố gắng tiêu hóa tin tức này, hai mắt lờ mờ phát sáng: “Vậy tôi còn có rất nhiều tóc luôn nè!”
Nam Đăng biết người mắc bệnh gần đây rất nhiều, bởi vì có không ít người vì vậy mà chết, oán hồn sản sinh cũng tăng nhanh.
Chỉ là mấy sợi tóc mà thôi, cắt ngắn là được rồi, nếu như có tác dụng, cậu bằng lòng giúp đỡ.
Liên Dịch nhìn Nam Đăng hưng phấn không ngừng, vươn tay ôm lấy cậu: “Được rồi.”