Chương 4
Nam Đăng tháo chạy một mạch về chiếc thùng sắt để ngủ, trốn vào trong im lặng nín thở.
Đầu thỏ vẫn cứ lộn xộn trong tay cậu, còn muốn quay lại ăn hai miếng, nó thấy hết cả rồi, trong nhà bếp còn có không ít người giấy nhỏ.
Nam Đăng đè nó lại: “Đợi trước đã!”
Cậu cẩn thận từng li từng tí ló đầu từ trong thùng sắt ra, xác nhận đằng sau không có ai đuổi theo.
Mấy người giấy nhỏ kia biết chuyển động, còn biết phát ra âm thanh, trước đây Nam Đăng chưa từng thấy qua.
Thời gian cậu nán lại trong tháp cũng không dài lắm, kinh nghiệm và tri thức ít đến đáng thương.
Nhưng lòng cảnh giác của cậu vẫn còn, lo người giấy nhỏ là đồ của thiên sư.
Nam Đăng lăn qua lộn lại kiểm tra đầu thỏ: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Đầu thỏ chớp con mắt tròn xoe, trạng thái hết thảy bình thường.
Lúc này Nam Đăng càng thêm mê man, đầu thỏ cũng là hồn thể giống như cậu, nếu ăn đồ của thiên sư, chắc chắn sẽ có phản ứng.
Cậu do dự xoắn xuýt, cuối cùng vẫn không có can đảm vòng lại, định bụng tối nay đến chỗ khác xem thử.
Dưới bóng đêm đen kịt, bên mép thùng sắt trong góc nhô ra một cái đầu thỏ kiểu búp bê, theo sau là một khuôn mặt thanh tú.
Nam Đăng từ từ bò ra khỏi thùng sắt, nhét đầu thỏ trên đỉnh đầu về lại túi áo, đi về phía xa xa.
Một bên khác, Liên Dịch đứng tại nhà bếp.
Một đống người giấy nhỏ vây quanh bên bệ bếp, ê ê a a tố cáo với anh, một bên chỉ về hướng bệ cửa sổ.
Sau đó một cái thủy kính từ đỉnh đầu chúng nó sáng lên, thả ra toàn bộ thứ chúng nó vừa mới chứng kiến được.
Trong thủy kính, Liên Dịch lại trông thấy đầu thỏ đêm hôm đó, còn có Nam Đăng.
Hồn thể trong cảnh tượng tuổi còn khá nhỏ, nom chưa quá mười tám mười chín tuổi, tóc đen mềm mại dài tới trên vai, ngọn tóc hơi xoăn, ngũ quan tinh xảo phi giới tính.
Theo góc độ của người giấy nhỏ, nhìn không ra trên người cậu có bất kỳ dấu vết thương tổn hay tử vong nào, chỉ là quần áo trên người vô cùng cũ nát.
Cậu ở ngoài cửa sổ ngó quanh bên trong, nhìn thấy người giấy nhỏ kéo cà tím tới xào rau đi ngang qua, lộ ra vẻ mặt mê man lại tò mò, ấy thế mà có vẻ cực kỳ đơn thuần.
Điều này cũng chứng minh cậu rất yếu, quỷ cấp bậc càng cao, oán khí và sát khí trên người càng dày đặc, lại càng hung tàn thô bạo, trong đầu chỉ còn một ý niệm ăn người này.
Hình ảnh cuối cùng, người giấy nhỏ bị đầu thỏ ngoạm một cái, lưu lại bóng lưng hoảng sợ bỏ chạy của Nam Đăng.
Đám người giấy còn đang thương tâm vì bị mất một người bạn, Liên Dịch phất tay xua đuổi, bọn chúng lập tức khôi phục như thường, quay lại bệ bếp tiếp tục nấu cơm.
Những người giấy này do linh thuật của anh điều khiển, cũng không có ý thức chân chính, bản thân chính là vật phẩm tiêu hao, tổn thất một con cũng không gọi là gì.
Về phần con quỷ kia……
Đi tìm theo hơi thở còn lưu lại, hẳn là có thể bắt được, nhưng loại quỷ cấp bậc này, căn bản không cần thiên sư thủ tịch ra tay.
Yếu thành như vậy, lá gan còn không nhỏ, dám chạy tới lân cận kiếm ăn.
Bên ngoài đều là thiên sư tuần tra, hẳn là cậu sống không quá ba ngày.
Liên Dịch nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, giây sau xoay người rời khỏi nhà bếp.
–
Ra khỏi ngoại ô, Nam Đăng mới ý thức được mình suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Vùng cư dân nhiều vẫn có thiên sư tuần tra như cũ, ngay cả căn nhà ở ngoại ô cậu cũng không xử lý được, sao có thể tìm được con mồi ở chỗ khác.
Vì để né tránh thiên sư, Nam Đăng đi dọc theo đám thực vật dày đặc bên đường, tiện thể hái lá cây cho đầu thỏ ăn.
Tối qua đầu thỏ còn ngoan ngoãn gặm lá cây, bấy giờ ăn được người giấy nhỏ, thì không sao cảm thấy hứng thú với lá cây nữa, chỉ miễn cưỡng ăn một cái.
Nam Đăng rơi vào đường cùng, tìm được vườn hoa bên ngoài quảng trường, nhìn xem có quả dại nào hay không.
Mấy ngọn đèn đường sáng thưa thớt, vùng xanh hóa bị bóng tối che phủ.
Nam Đăng ngồi xổm chếch bên trong bụi cây, tự hỏi không thì tối nay ngủ ở vườn hoa vậy.
Cậu nghe được bên trong vườn hoa có động tĩnh của quỷ khác, bụi cây bên này vẫn là địa bàn bỏ trống, có thể trú tạm.
Đang nghĩ ngợi, phụ cận truyền tới âm thanh sột soạt.
Một con quỷ quen thuộc chui ra, lộ ra nửa gương mặt có dấu vết bị bỏng.
Là cô gái nhỏ hai ngày trước.
Cô nhìn thấy Nam Đăng, nét mặt hết sức ngoài ý muốn, tới gần nhìn kỹ cậu: “Là cậu à, thế mà cậu còn sống?”
Với quỷ mà dùng hai từ còn sống này thì có chút kỳ quái, nhưng Nam Đăng hiểu ý của cô.
Nam Đăng vừa liếc thấy trên người cô gái nhỏ có vết thương, không giống với vết bỏng ban đầu, chỉ có thể là bị thiên sư đả thương.
Cậu thu tầm mắt về rất nhanh, miễn cưỡng cười cười, nỗ lực bày tỏ sự thân thiện: “Khéo ghê.”
Mấy ngày từ trong tháp ra này, cô gái nhỏ là con quỷ duy nhất từng nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu.
Tuy là đồng loại, tuyệt đại đa số quỷ lại thích độc lai độc vãng hơn, Nam Đăng tự biết không thể làm bạn bè với cô gái nhỏ, nhưng thời gian cô biến thành quỷ hẳn là không ngắn, nhất định hiểu biết rất nhiều thứ.
Cô gái nhỏ sầm mặt, tùy ý vẩy vết máu còn lưu lại trên tay xuống.
Máu xanh bắn vào trong bụi cây, lá cây bị dính phải phát ra tiếng kêu “xì xì”.
Nam Đăng mặt không biến sắc dịch về phía sau, cô gái nhỏ xoay đầu nhìn cậu chòng chọc: “Cậu tìm được con mồi rồi à?”
“Vẫn chưa”, cậu lắc đầu, cố lấy dũng khí: “Đúng rồi, cô biết…… có một loại người giấy biết chuyển động, lớn cỡ này…… là cái gì không?”
Vết thương của cô gái nhỏ lại rỉ ra rất nhiều máu, cô không kiên nhẫn lắm: “Không biết…… phế vật này, cậu muốn chết chung với thú cưng của mình à?”
Nam Đăng im lìm không lên tiếng, lặng lẽ lùi về sau một bước.
Cậu láng máng nhận ra ý tứ trong lời của cô gái nhỏ, nếu cậu nói tìm được rồi, cô sẽ tra hỏi mình, con mồi đang ở đâu.
Tình hình hiện tại, chúng quỷ đều ăn không đủ no, mà những con cùng bị Vụ quỷ đánh ấn ký, thì càng là đối tượng cạnh tranh trực quan hơn.
Từ đầu tới cuối, cô gái nhỏ cũng không có lòng tốt quá chân thực với Nam Đăng.
Làm một con quỷ, thế cũng là bình thường.
Nam Đăng ôm đầu thỏ, thấp giọng nói: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Cậu vội vã xoay người, cô gái nhỏ quát: “Đứng lại!”
Lời vừa dứt, cách đó không xa truyền tới một trận xôn xao.
Cô gái nhỏ khẽ biến sắc, nhanh chóng tiến lên túm lấy ống tay áo của Nam Đăng, chùi vết máu của mình lên quần áo cậu.
Sau đó cô dùng sức đẩy Nam Đăng về sau, khiến cậu bại lộ trong phạm vi chiếu sáng của đèn đường, một mình trốn vào trong bóng tối hướng ngược lại.
Sức lực của cô gái nhỏ lớn, Nam Đăng bị cô đẩy ngã dưới mặt đất.
Cậu bảo vệ đầu thỏ trong ngực, cuống quýt bò dậy nhìn ra sau.
Người tới là mấy tên thiên sư, quỷ trốn trong vườn hoa hoảng sợ chạy thục mạng, nhưng mục tiêu của bọn họ chẳng phải là vườn hoa, mà trực tiếp hướng về phía bên này của Nam Đăng.
Nam Đăng cúi đầu nhìn vết máu ở cổ tay áo, hiểu nguyên nhân đại khái, quỷ bọn họ đuổi là cô gái nhỏ.
Mắt thấy mấy người kia sắp tới gần, Nam Đăng lật đật chạy trốn.
Đầu thỏ trong túi áo cậu lộ ra một cặp đồng tử phiếm đỏ, dán chặt vào hướng rời đi của cô gái.
Vết máu nhất định sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của thiên sư, Nam Đăng xé tay áo một mạch, cuối cùng là đầu thỏ hỗ trợ cắn một miếng, mới thuận lợi xé cái miếng dính máu xanh xuống.
Miếng vải rách ném trên mặt đất, thoát khỏi hồn thể biến thành một bãi nước mơ hồ.
Nam Đăng tiếp tục chạy trốn, chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng thành công ném lại thiên sư ở phía sau.
Đợi cậu bình tĩnh và yên tâm hẳn rồi, phát hiện mình thế mà lại quay về ngoại ô.
Có lẽ trong tiềm thức của cậu, đây chính là nơi an toàn nhất, sự thật cũng chứng minh là đúng.
Cậu ngồi xổm tại chỗ nghỉ ngơi một hồi, chậm chạp đi về phía ánh đèn xa xa.
Tới gần căn nhà quen thuộc, Nam Đăng nhìn thấy một bóng dáng màu đen nho nhỏ ngồi bên đường.
Là mèo đen nhỏ, nó cũng phát hiện ra Nam Đăng, chạy nhanh qua đây, xoay vòng quanh Nam Đăng.
Nam Đăng cúi người sờ sờ nó: “Là mày nè.”
Trong miệng mèo đen nhỏ còn ngậm một món đồ, ném dưới chân Nam Đăng.
Nam Đăng nhìn kỹ, là một con búp bê thỏ vô cùng nhỏ, chắc là cái loại treo trên chìa khóa.
Trên thân búp bê có hơi bẩn, giống như nhặt được, miễn cưỡng có thể nhìn ra màu trắng ban đầu.
Mèo đen nhỏ niềm nở ngó Nam Đăng: “Meow.”
“Tặng cho tao hả?” Nam Đăng cảm thấy bất ngờ lại kinh hỉ: “Cảm ơn mày nhé.”
Với lại không biết có phải ảo giác của cậu hay không, mèo đen nhỏ hình như lớn hơn tối hôm qua một vòng.
Một ngày…… đã có thể lớn nhanh như vậy sao?
Nam Đăng không rõ nguyên do, nhặt con búp bê thỏ dưới đất lên.
Đầu thỏ nhìn theo con búp bê, nhẹ nhàng lắc lắc cái tai cụp xuống.
Mèo đen nhỏ thấy Nam Đăng nhận quà, cọ cọ ống quần nói lời từ biệt với cậu, lại biến mất rất nhanh trong màn đêm.
Búp bê là thứ người khác vứt bỏ đã lâu, Nam Đăng có thể dễ dàng cầm lấy.
Nếu có người bình thường đi ngang qua, sẽ trông thấy một con búp bê thỏ lơ lửng giữa không trung, còn biết chuyển động.
Nam Đăng chuẩn bị quay lại thùng sắt, dọc đường bỗng dừng bước chân.
Cậu nhớ lại cách thức của người khác, có thể để quỷ thuận lợi tiếp xúc với sinh hồn.
Đó chính là đặt món đồ dính hơi thở của bản thân ở chỗ nào đó, nếu có người sống nhặt được, tương đương với bị ký hiệu.
Số lần bị ký hiệu càng nhiều, thậm chí quỷ cũng chưa cần tiếp cận người sống, đã có thể hút tinh khí của đối phương.
Dù tính thực dụng khó mà nói, nhưng Nam Đăng tự mình biết mình, như vậy đối với cậu mà nói mới là cách an toàn nhất.
Chỉ là cậu vẫn hơi tiếc con búp bê, đây là món quà mèo đen mới tặng cho cậu.
Nam Đăng quanh co bên ngoài căn nhà sáng đèn hồi lâu, mãi đến khi đèn bên trong đã tắt, mới đi đến cửa chính.
Cậu đặt búp bê lên bậc thang trước cửa, lưu lưu luyến luyến mà rời khỏi.
Quay về thùng sắt, Nam Đăng tìm được tư thế cuộn mình quen thuộc.
Dày vò đến tận giờ, trời cũng đã sắp sáng.
Nam Đăng lẳng lặng sửa sang lại cái tay áo đứt một đoạn của mình xong, ngả đầu nhắm mắt.
Đầu thỏ cũng đang nhìn tay áo cậu, hồng quang từ hai mắt lúc sáng lúc tối, qua hồi lâu mới nằm xuống.
–
“Két –“
Cửa chính bị mở ra, Liên Dịch đứng bên trong cánh cửa, rũ mắt nhìn về phía bậc thang đằng trước.
Trời vừa tờ mờ sáng, gió lạnh ban đêm vẫn còn, thổi trúng lá cây rộ lên tiếng xào xạc.
Con búp bê thỏ trên mặt đất bẩn hề hề, khắp người bao bọc một tầng hơi thở cực nhạt, phảng phất như sắp bị gió thổi tan ngay lập tức.
Thủ đoạn vụng về.
Từ khi nội viện bắt đầu phổ biến kiến thức về ma quỷ với lượng lớn dân chúng, đã rất ít có người tùy ý nhặt đồ không thuộc về bản thân ở ven đường.
Xem ra con quỷ nhỏ đó, vẫn chưa từ bỏ ý định.
Gió càng ngày càng lớn, con búp bê thỏ quá nhỏ, bị thổi dịch khỏi vị trí một chút.
Chốc lát sau, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra, nhặt con búp bê lên.
Lá bùa dán ngay giữa cửa chính cũng bị xé xuống, vò thành một cục tùy tiện ném vào thùng rác.
– ————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu thỏ: Đói đói đói, điên cuồng mang thù điên cuồng mang thù.