Chương 39 - Cục giấy nhỏ
Nam Đăng sửng sốt một hồi, chần chừ nói: “Thỏ con, mày……”
Trực giác cho cậu thấy chắc không phải đầu thỏ nghịch ngợm chơi bậy đâu, mấy cục giấy này và mấy hành động của nó, đều là có nguyên nhân.
Nhưng mà đầu thỏ không biết nói, chỉ có một đôi tai, cũng không thể dùng kiếm vẽ hình giống như nhân sư, chỉ dựa vào một vài cục giấy rách, Nam Đăng không thể đoán ra ý nó muốn biểu đạt.
Cậu nhìn tờ khăn giấy phủ lên trên cái cục cuối cùng kia, cẩn thận cầm lên quan sát.
“Đây là……” Nam Đăng suy tư chốc lát, trong lòng có suy đoán mơ hồ: “Phủ lên? Căn nhà? Tháp?”
Nói tới từ cuối cùng, đầu thỏ phấn chấn mà vẫy vẫy lỗ tai, bày tỏ Nam Đăng đoán đúng rồi.
Nam Đăng nhìn qua miếng giấy rách còn lại trên thảm trải sàn, lại thấy khó khăn lần nữa.
Lúc này, Liên Dịch cũng đi tới: “Em đang làm gì vậy?”
Xuất hiện cùng anh còn có địa linh vẹt, nó vừa mới tới, ở bên ngoài gõ vang cửa sổ, nên Liên Dịch cho nó vào.
Vẹt ta bay đến đầu vai Nam Đăng, lưu luyến không rời: “Thần Núi đại nhân, con còn gặp lại ngài được không?”
Hoa nguyệt quý có thể trao đổi thông tin đường dài với địa linh khác, quả nhiên không cần Nam Đăng chủ động nói, nó đã biết bọn họ sắp rời đi.
Nam Đăng sờ cánh của nó: “Được chứ.”
Trên tấm thảm là một bãi bừa bộn, Liên Dịch đứng trước đống giấy rách, rũ mắt đối diện với đầu thỏ.
“Không phải thỏ con cố ý đâu ạ”, Nam Đăng mau chóng giải thích: “Hình như nó muốn nói cho tôi biết gì đó.”
Cậu miêu tả ngắn gọn hành động của đầu thỏ một lượt, Liên Dịch cúi người ngồi xổm, nhặt lên một cục giấy nhỏ hoàn chỉnh từ trong đống giấy rách.
Đầu thỏ tới cạnh tay anh, sáp lại ngửi ngửi, lại nhìn về phía Nam Đăng.
Liên Dịch có chút đăm chiêu, cầm cục giấy nhỏ lên: “Xuất phát trước đã, đến nơi rồi nói sau.”
Tài xế đã đợi ở dưới lầu, vừa mới thúc giục hai lần, bọn họ phải nhanh chóng xuất phát.
Giấy rách dưới đất sẽ có nhân viên dọn dẹp, Nam Đăng ôm đầu thỏ lên, mang theo hoa nguyệt quý cùng Liên Dịch xuống lầu.
Trong thang máy không có gia đình khác, vẹt ta đứng trên bả vai Nam Đăng, nhỏ giọng nói với cậu: “Thần Núi đại nhân, ngài có thể cho con mấy sợi tóc được không?”
“Có thể thì có thể”, Nam Đăng chần chừ, hạ giọng nói chuyện với nó: “Nhưng mày cần tóc của tao làm cái gì?”
“Trong bệnh viện có mấy người, sắp chết cả rồi”, vẹt nói: “Đợi sau khi bọn họ chết, sẽ biến thành quỷ rất mạnh, phiền phức lắm luôn, con muốn thử xem……”
Khu vực này cũng có bệnh dịch, chẳng qua tình hình thuộc loại khá nhẹ, vẫn chưa có vì vậy mà sinh ra hàng loạt oán hồn.
Mà vẹt ta không phải địa linh trời sinh, là thừa kế năng lực từ chỗ mẹ ruột của nó.
Tối qua lần đầu tiên nó trông thấy Nam Đăng nên quá mức kích động, sau khi rời khỏi mới nhớ tới, hơi thở của Thần Núi có thể kiềm chế tất cả những thứ có chứa sát khí hung uế.
Bệnh viện vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa bệnh, tối qua lúc con vẹt tuần tra có qua nhìn một cái, nghĩ có khi Nam Đăng giúp được.
Nó không dám chắc mười phần, chỉ là muốn thử nghiệm một chút thôi, cho dù không được, có thể giữ lại tóc Thần Núi đại nhân bên cạnh, âu cũng là vinh hạnh của nó.
“Chữa bệnh? Như vậy cũng được sao?”
Biểu cảm của Nam Đăng thoáng lộ vẻ do dự và ngây thơ, hiện tại cậu biết mình có thể chữa thương cho địa linh, nhưng chữa trị cho bệnh nhân mắc ôn dịch, điểm này cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Chẳng qua cậu không hề từ chối, vẹt ta mừng rỡ muôn phần, nhấc chân lên lộ ra đầu móng sắc bén, cẩn thận cắt đứt ba sợi tóc của Nam Đăng.
Nó cuộn tóc thành một vòng, giấu vào trong lông vũ.
“Cảm ơn Thần Núi đại nhân”, con vẹt cúi đầu cọ vào Nam Đăng, cảm kích nói: “Ngài thật tốt……”
Thang máy đến tầng hầm, vừa hay có người đi vào, giọng nói của vẹt ta im bặt, ngơ ngác ngoẹo đầu làm như một con chim bình thường.
Trước khi rời đi, vẹt ta nhỏ giọng chào tạm biệt với Nam Đăng, sau đó bay vào không trung.
Nó né tránh chỗ đông người tụ tập, một mạch quay trở lại nơi ở của mình, là một căn nhà gỗ nhỏ trên cây đại thụ.
Nhà nhỏ tổng cộng có ba gian, một gian là phòng ngủ, một gian là phòng khách, còn có một gian chất đồ linh tinh.
Con vẹt bay vào phòng chất đồ, lục tìm trong đống đồ linh tinh lẻ tẻ ra một cái chai rỗng có vòi phun.
Nó mang chai rỗng bay ra ngoài, tìm đến nguồn nước và rửa sạch sẽ cái chai, rồi lại đựng đầy nước.
Tóc của Nam Đăng cũng được nhét vào trong, móng vuốt con vẹt linh hoạt, quơ quào vặn chặt nắp chai.
Nó ấn vòi phun một cái, dùng cánh hứng lấy bọt nước nho nhỏ rơi xuống, xác nhận là mùi này không sai.
Sau đó, con vẹt mang theo chai nước, lặng lẽ bay tới bệnh viện.
Nó thuận lợi tìm được mấy người mắc bệnh nặng nhất, phun cái bình vào mặt bọn họ một chút.
Thời gian không còn sớm nữa, ban ngày con vẹt còn phải nghỉ ngơi khôi phục thể lực, nó trở lại căn nhà nhỏ lần nữa, cất xong cái chai thì đi ngủ.
–
Buổi trưa, Nam Đăng và Liên Dịch đến nơi.
Khu vực này không có địa linh, bệnh dịch và quỷ họa tương đối nghiêm trọng, tài xế vừa tới rìa thành phố đã không chịu đi tiếp nữa.
Anh ta đậu xe ở ven đường, xoay đầu nói với hai người: “Xin lỗi, chỉ có thể đưa đến đây thôi.”
Nam Đăng đeo kín khẩu trang và mũ, đẩy xửa xe ra.
Đợi bọn họ vừa xuống xe, tài xế giẫm chân ga, rời đi cực nhanh.
Giờ này không có ai, ven đường vắng vẻ, Liên Dịch mở di động ra, kiểm tra địa chỉ khách sạn mà Lâm Cửu sắp xếp.
Xác nhận xong phương hướng và địa danh, Liên Dịch cất di động, dẫn Nam Đăng đi về phía trước.
Trên đường, Nam Đăng quan sát cảnh tượng xa lạ trước mắt, ôm chặt chậu hoa trong ngực.
Sát khí nơi này quá nặng, cho cậu cảm giác không tốt lắm, có loại cảm giác áp lực không nói nên lời.
Ở chân trời phía xa xa, mấy đám mây đen đè lên những tòa nhà cao tầng, rõ ràng đang là giữa trưa, nhưng lại lộ vẻ trầm buồn.
Khu vực ban đầu lúc bọn họ tới cũng khuyết thiếu địa linh, quỷ họa nghiêm trọng nhất, sau này địa linh mèo đen ra đời, cộng vào phái thêm không ít nhân thủ, tình hình mới chuyển biến tốt hơn một chút.
Bây giờ tính thêm dịch bệnh, thành phố này có thể biến thành chỗ nguy hiểm nhất hiện nay.
Hoa nguyệt quý trong ngực Nam Đăng dường như cũng cảm nhận được bầu không khí lạ thường, cành cây khe khẽ phập phồng như đang hô hấp.
Hai người đi về trước một đoạn đường khá dài, cuối cùng mới bắt được một chiếc xe.
“Từ bên ngoài tới à?” Tài xế quan sát hai người mấy bận, báo giá, “Không ngại mắc thì lên xe.”
Không ít người vì mục đích an toàn, mà ở trong nhà không dám tùy tiện ra cửa, công việc cũng tạm dừng.
Thời điểm này còn có thể bằng lòng ra ngoài kiếm tiền, đã chẳng được mấy ai.
Liên Dịch trực tiếp mở cửa xe ra, bảo Nam Đăng vào trước.
Bấy giờ ven đường có mấy thiên sư tuần tra đi tới, xa xa ngó qua bên này.
Liên Dịch mặc quần áo bình thường, cũng đeo khẩu trang, cách xa thì không nhận ra là ai.
Trước khi mấy tên thiên sư tới gần, anh đã ngồi vào ghế sau và đóng cửa lại, tài xế nhận được địa chỉ khách sạn, lái khỏi chỗ đó.
Trên đường, Nam Đăng lấy thông tấn khí của Liên Dịch, báo bình an cho Lâm Cửu, nói cho đối phương biết bọn họ đã đến rồi.
Chuyện kế tiếp nên làm như thế nào, cậu vẫn có chút mờ mịt, chỗ thì tới rồi, phải đặt hoa nguyệt quý ở đâu đây?
Vả lại tình hình chỗ này không tốt, thời gian hoa nguyệt quý trở thành địa linh còn rất ngắn, nó có thể đối mặt với những oán hồn hung ác kia sao?
Hoa nguyệt quý coi như là do Nam Đăng nuôi lớn, từ một nụ hoa nhỏ lớn đến hiện tại, tới lúc thật sự phải chia xa với nó, khó tránh khỏi bận tâm lo lắng.
Nam Đăng gửi xong truyền tin, nắm chặt thông tấn khí đờ ra một lát, cúi đầu vuốt ve lá hoa nguyệt quý.
Liên Dịch ngồi bên cạnh, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Nam Đăng, cầm lấy bàn tay còn lại của cậu: “Mình ở lại đây vài ngày trước đã.”
Tốc độ bọn họ tới lui quá nhanh sẽ khiến người ta chú ý, với cũng phải kiểm tra rõ ràng tình hình ở đây trước.
Liên Dịch lấy thông tấn khí trong tay Nam Đăng qua, Lâm Cửu đúng lúc gửi tới một cái truyền tin.
“Được rồi, đường xa vất vả, ngài chú ý nghỉ ngơi nhiều vào. Ngoài ra, Liên thủ tịch có khỏe mạnh không ạ?”
Lâm Cửu nhìn ra tin nhắn báo bình an là của Nam Đăng gửi, hắn muốn nhân tiện hỏi thử tình hình của Liên Dịch như thế nào.
Bên cạnh Nam Đăng ngoại trừ hoa nguyệt quý, chỉ còn lại Liên Dịch, chỗ bọn họ ở không an toàn, nếu như Liên Dịch xảy ra chuyện gì liên quan đến cấm chế, cần phải có người kịp thời tiến lên trước bảo vệ tốt Nam Đăng.
Lâm Cửu làm quản lý đã lâu, quen thói lo nghĩ nhiều, càng hận mình không thể tới được một chuyến.
Liên Dịch trông thấy tin nhắn, nhưng không trả lời, tắt thông tấn khí đi.
Tới khách sạn, hai người sử dụng thông tin Lâm Cửu đăng ký để vào ở.
Tối qua Nam Đăng ngủ chưa đủ, trên đường cũng không ngủ, sau khi ăn xong bữa trưa lại đi ngủ một hồi.
Khi cậu tỉnh dậy rời giường, thì phát hiện Liên Dịch và đầu thỏ đang ở cùng nhau.
Liên Dịch cong chân ngồi trên thảm trải sàn, bên cạnh bày mấy gói khăn giấy.
Anh rút khăn giấy tùy tiện vo thành cục, đầu thỏ lại ngậm cục giấy, bày ở vị trí mình đã chọn sẵn.
Dường như Nam Đăng chưa bao giờ thấy giữa bọn họ hài hòa đến thế, bình thường toàn phớt lờ lẫn nhau.
Cậu tò mò đến gần, ngồi bên cạnh Liên Dịch: “Đây là gì vậy ạ?”
“Kêu nó làm lại một lần nữa”, Liên Dịch vò xong cục giấy cuối cùng, đưa cho đầu thỏ, “Sáng nay từng làm rồi.”
Sau đó, anh lại lấy từ trên người ra một cục giấy nhỏ mang theo hồi sáng.
Tất cả bố trí trên thảm đều y chang, hơn nữa lần này thời gian dư dả, đầu thỏ cũng có thể biểu đạt đầy đủ hơn.
Nó ngậm cục giấy nhỏ trong tay Liên Dịch đi, lúc này giấu ở trong ngăn tủ trước.
Sau khi giấu xong, đầu thỏ đợi ở trong góc nhắm mắt giả bộ ngủ, nghe thấy thanh âm của Liên Dịch thì mở choàng mắt.
Nó nhìn quanh bốn phía, co rúm đầu mũi đánh hơi khắp nơi, vừa đi vừa dừng tới trước ngăn tủ, ngậm cục giấy nhỏ ra, lại giấu cục giấy nhỏ ở đằng sau cái ghế.
Kế tiếp giống y như Nam Đăng đã thấy, đầu thỏ đỏ mắt xé nát cục giấy rách và tờ giấy hình người, ngã lăn hai lần, mang cục giấy nhỏ chui vào trong đống giấy rách, lại phủ cái ngọn tháp làm bằng giấy lên.
Cuối cùng có một điểm không giống chính là, khăn giấy hình ngọn tháp do Liên Dịch hỗ trợ phủ lên, đầu thỏ ở bên trong không hề động đậy.
Sau hai phút, nó vẫn không nhúc nhích.
Nam Đăng nhịn không được thò tay ra, cách tờ khăn giấy huých huých nó: “Thỏ con?”
Nó sẽ không ngủ quên rồi chứ……
Lúc này, đầu thỏ che khăn giấy nhảy dựng lên, nó khôi phục lại vẻ hung ác trước kia, xé tờ khăn giấy ra một lỗ lớn, đồng thời ngậm cục giấy nhỏ rời khỏi đám giấy rách.
Vẻ mặt Nam Đăng dại ra phút chốc: “Tháp…… là do mày phá hư hả?”
Đầu thỏ vẫy vẫy lỗ tai, xoay vòng ngay tại chỗ.
Liên Dịch lấy cục giấy nhỏ trong miệng nó đi, miết ở trong tay, hỏi: “Đây là Nam Đăng à?”
Đầu thỏ tiếp tục vẫy tai, nhà ngươi đoán đúng rồi.
Liên Dịch lại chỉ vào đám giấy rách kia: “Mấy cái đó, là oán hồn?”
Lúc này đầu thỏ chần chừ một hồi, chỉ động một bên tai.
Là oán hồn, nhưng cũng không phải oán hồn?
Sắc mặt Liên Dịch hơi nặng nề, hỏi lại một lần: “Là oán hồn và thiên sư à?”
Có thể liên quan đến Tháp Nghiệp chướng, ngoại trừ thiên sư, không có loại khả năng thứ hai.
Anh vừa dứt lời, đã trông thấy hai lỗ tai đầu thỏ cùng động đậy, cho thấy phỏng đoán này là đúng.
Liên Dịch tiếp tục dò hỏi, biết được số cục giấy bao vây ở sườn ngoài không bị thương, cùng với một mình tờ giấy hình người làm ra khá lớn, đều là thiên sư.
Nhưng tiếc là đầu thỏ chỉ có thể xác nhận thân phận của oán hồn và thiên sư, cho dù nói ra mấy cái tên với nó, cũng không thể xác nhận đến tột cùng là ai.
“Được.”
Liên Dịch phá lệ mà sờ sờ cái đầu lông nhung của đầu thỏ, song đầu thỏ chẳng mấy cảm kích với sự đụng chạm của anh, xoay người đi tới trước mặt Nam Đăng.
Nam Đăng chậm chạp ôm nó lên, bưng trong tay đánh giá: “Mày phá hư tháp bằng cách nào vậy?”
Chẳng lẽ là dựa vào răng nanh?
Nam Đăng vén miệng đầu thỏ, sờ sờ hai cái răng nanh, nhìn cơ thể nửa trong suốt nho nhỏ của nó, căn bản không tưởng tượng nổi một màn này.
Đầu thỏ điềm nhiên như không mà nhìn qua chỗ khác, hình như không muốn giải thích điểm này lắm.
Nó chuyển đổi màu sắc con ngươi qua lại giữa hai màu đen đỏ, một lần nữa nhảy vào trong đám giấy rách, vung tai đánh giết tứ phương.
So với hành động trước đấy, lúc này nó chỉ đơn thuần là chơi đùa.
Nam Đăng đợi nó chơi đủ rồi, lại thu dọn hết giấy rách trên thảm.
–
Buổi tối, Nam Đăng đút cho hoa nguyệt quý một chút cơm, nhỏ giọng hỏi nó muốn được trồng ở chỗ như thế nào.
Liên Dịch ngồi một bên sô pha, truyền tin với Lâm Cửu.
Toàn bộ những gì đầu thỏ biểu đạt ra đã rất rõ ràng rồi, bây giờ chỉ cần tìm được tờ giấy hình người kia rốt cuộc là ai.
“Vậy nên, con thú cưng nhỏ đó, làm cách nào khiến Tháp Nghiệp chướng sụp đổ nhỉ?”
Cho tới tận bây giờ, cuối cùng Lâm Cửu cũng biết được, bọn họ ấy vậy mà nhốt Thần Núi vào trong Tháp Nghiệp chướng.
Quần áo sau lưng hắn gần như sắp bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hai tay cầm thông tấn khí hơi run.
Hèn chi…… Thần Núi bọn họ khốn khổ tìm kiếm, bị nhốt trong cái tháp tối tăm ngột ngạt, đương nhiên sẽ không hưởng ứng được bất kỳ lời triệu hoán nào.
“Ting –“
Âm nhắc nhở của truyền tin vang lên, Lâm Cửu cúi đầu kiểm tra
“Nó là Thần Hỗn Độn, Uế Thủ.”
“Cạch” một tiếng, thông tấn khí trong tay Lâm Cửu rơi xuống đất.
Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, ổn định tâm trạng rồi hồi âm: “Tôi biết rồi, tôi sẽ mau chóng điều tra rõ.”
Kết hợp với thân phận của đầu thỏ, còn có nhiều oán hồn và thiên sư ở hiện trường như vậy, động tĩnh gây ra nhất định không nhỏ, không có khả năng chẳng lưu lại một chút dấu vết.
Lâm Cửu lập tức liên hệ với bên nội viện, yêu cầu tìm đọc tất cả các hồ sơ.
Bên kia, Nam Đăng ngẩng đầu nhìn thời gian, định tắm rửa rồi đi ngủ.
Cậu bỏ hoa nguyệt quý xuống rồi đứng dậy, động tác bỗng khựng lại.
Ngoài cửa sổ, đang có hơi thở âm u lạnh lẽo nhè nhẹ tới gần.
Giác quan của Nam Đăng ngày càng nhạy bén, gần như là cảm nhận được trong nháy mắt.
Cậu nhìn về phía Liên Dịch, một cột sáng lóe lên trước mắt.
Vòng bát quái trôi lơ lửng đến trước người Nam Đăng, Liên Dịch thấp giọng lên tiếng: “Có oán hồn tới.”
Hoa nguyệt quý cũng đánh hơi được mùi, cành hoa từ từ vặn vẹo.