Chương 37 - "Thần Núi đại nhân?"
Chẳng qua ông ta và Tạ Vận quen biết nhau đã lâu, ngoại trừ Trác Thanh, người tin tưởng nhất trong nội viện chính là Tạ Vận.
Cốc Hư cũng không truy đến cùng, chỉ tưởng lúc ấy Tạ Vận đang bận chuyện gì đó của mình, không tiện nói nhiều.
Ông ta còn biết mấy năm nay Tạ Vận cũng phải tu dưỡng vì bệnh, cực hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng chưa bao giờ ngừng nghiên cứu đủ loại thuật pháp.
Cốc Hư từng nghe Tạ Vận nhắc tới, rằng ông ta tìm được một cách tu tập linh thuật tốt hơn, chỉ là nguy hiểm cũng rất cao, vả lại còn chưa trải qua thử nghiệm toàn diện, cho nên tạm thời sẽ không nói cho người khác biết.
Khi ấy Cốc Hư thân đã là trưởng lão, có quyền lực trong tay, linh thuật của bản thân cũng không tồi, chẳng hứng thú với phương pháp này cho lắm, Trác Thanh lại bận trông nom tên đồ đệ kia của mình.
Mà bây giờ ông ta không có lựa chọn thứ hai, ông ta nhất định phải mau chóng hồi phục, rồi bắt sống Liên Dịch.
Ở nhà dưỡng bệnh ngột ngạt lâu như vậy, trong lòng Cốc Hư tràn đầy oán niệm, trong đầu hiện ra rất nhiều biện pháp tàn nhẫn giày vò Liên Dịch.
Tốt nhất cũng phải để Uế Thủ cắn cậu ta một miếng, khiến cho cậu ta nếm thử nỗi đau mà mình đang gánh chịu.
Cốc Hư thở hổn hển, trên trán rịn ra mồ hôi, ông ta rung vang chuông cạnh giường, kêu thủ hạ vào đổi thuốc giúp mình.
Trước khi trời sắp tối, Cốc Hư nhận được truyền tin của Tạ Vận.
“Điều người của ông đi hết đi, không được để bất kỳ ai tới quấy rầy.”
Cốc Hư không nghi ngờ ông ta, kêu tất cả thủ hạ canh giữ bên ngoài rời đi, nhận được mệnh lệnh của ông ta hẵng trở lại.
Ông ta tựa nghiêng vào đầu giường, bên trong căn phòng phát sáng bởi một ngọn đèn vàng tối, nhắm mắt chờ đợi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Cốc Hư đột nhiên bừng tỉnh.
Sau khi bị thương ông ta dễ mệt mỏi mất sức, ban nãy không cẩn thận ngủ mất, nhưng ông ta thân là trưởng lão, bản năng cảnh giác của cơ thể vẫn còn.
Trong phòng yên tĩnh một mảnh, có hơi thở âm lạnh nhàn nhạt từ dưới đất dâng lên.
Sắc mặt Cốc Hư chuyển lạnh, đứng dậy triệu pháp khí kiếm đồng luôn mang theo bên người ra.
Thế mà có oán hồn dám lên kế hoạch đánh ông ta, ông ta bị thương dưỡng bệnh không phải giả, nhưng vẫn chưa đến nỗi mặc người xâu xé.
Kiếm đồng bị bắt lấy cách khoảng không, cùng lúc đó, mấy sợi sương mù tung bay trong không khí, đi kèm với giọng nói khàn khàn quen thuộc.
“Đợi lâu rồi nhỉ.”
Cốc Hư ngẩn ra, đây rõ ràng là thanh âm của Tạ Vận.
Ông ta do dự và nghi ngờ chốc lát, kiếm đồng cũng không ra tay.
Thế nhưng chính vào thời gian do dự ngắn ngủi này, sương mù đã ngưng tụ thành hình, một con quỷ hồn hiện thân, bỗng phát động tấn công về phía ông ta.
Cốc Hư sơ suất, không kịp ngăn cản công kích, miệng vết thương ở phần lưng đụng phải cột giường đau nhức không thôi.
Kiếm đồng mất đi sự sai khiến của linh thuật, vô lực rơi xuống mặt đất, Cốc Hư trơ mắt nhìn sương mù bao vây.
Vụ quỷ cắn lấy cổ ông ta, tham lam hút lấy sinh hồn.
Đây thực sự là Tạ Vận sao? Nhưng sao ông ta lại dùng hình dạng như vậy để xuất hiện.
“Ông……”
Trong mắt Cốc Hư lộ vẻ hoảng loạn, giọng nói phát ra giữa cổ họng không đầy đủ, vẻ mặt nhanh chóng già đi mấy phần, là biểu hiện của việc khuyết thiếu sinh hồn nghiêm trọng.
Ông ta thử khống chế kiếm đồng mấy lần đều không có kết quả, tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, nghĩ rằng hôm nay mình sẽ chết ở đây.
Nhưng Vụ quỷ đúng lúc buông ông ta ra, giữ cho ông ta một hơi tàn.
“Chớ có trách tôi.”
Vụ quỷ thở dài một tiếng, dùng thanh âm vô cùng giống Tạ Vận nói chuyện: “Muốn sử dụng cách của tôi, nhất định phải khiến ông bị vây dưới trạng thái gần chết.”
Cốc Hư ngã trên mặt đất hơi thở mỏng manh, chỉ có thể run rẩy nhấc đầu ngón tay lên.
Vụ quỷ giơ hai tay lên, một lượng lớn sương mù vây quanh ông ta lần nữa.
Cốc Hư dưới đất nhất thời phát ra tiếng kêu đau thảm thiết, Vụ quỷ xâm nhập vào cơ thể ông ta, cứng rắn kéo sinh hồn duy nhất của ông ta thành hai nửa.
“Huống hồ, tôi tự mình điều khiển cái cơ thể này ra ngoài một chuyến, cũng phí không ít sức đâu.”
Vụ quỷ nhìn Cốc Hư đau đớn giãy giụa, chẳng có mảy may ý định dừng lại: “Dâng linh hồn của ông cho tôi, cũng là điều nên làm.”
Mãi đến khi một phần sinh hồn thuận lợi tách khỏi cơ thể, bên cạnh Cốc Hư xuất hiện một bóng dáng khác.
Bóng dáng đen tối mơ hồ, giống như giây tiếp theo sẽ tiêu tán, láng máng có thể nhìn ra là hồn thể nửa trong suốt, lại không giống với oán hồn bình thường.
“Cốc Hư” cúi đầu nhìn về phía bản thân đang nằm dưới đất, lại vươn hai tay ra, kiểm tra lòng bàn tay nửa trong suốt với ánh đèn trong phòng.
Vụ quỷ hài lòng mà ngắm nhìn kiệt tác của bản thân, vung tay đánh một mảnh giấy màu đen lên hồn thể của Cốc Hư, trên người hồn thể lập tức xuất hiện một ấn ký.
“Bây giờ, ông có thể sử dụng cách thức tu luyện hoàn toàn mới.”
Bản thể của Cốc Hư vẫn còn nằm dưới đất, ông ta vô cùng suy yếu, khóe miệng tràn ra máu tươi: “Tại sao……”
Vụ quỷ cúi người ngồi xổm xuống, giọng điệu mềm nhẹ: “Lẽ nào không phải ông chủ động liên hệ tôi, hy vọng có thể nhanh chóng nâng cao linh thuật sao? Đây chính là cách của tôi.”
Sinh hồn bị tách mất một phần, biến bản thân trở thành nửa người nửa quỷ.
Quỷ có thể gặm nhấm sinh hồn của người khác, sức mạnh thu hoạch được lại chuyển lên người bản thể.
Miệng vết thương sau lưng Cốc Hư sớm đã nứt toác, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, Vụ quỷ vươn tay chạm vào, tiếp tục nói: “Thấy tao ngộ của ông và tôi giống nhau, tôi mới bằng lòng dạy ông.”
Tao ngộ giống nhau? Cốc Hư ý thức được nghĩa của lời này rất nhanh.
Tạ Vận tu dưỡng vì bệnh nhiều năm, là bởi vì ông ta cũng từng bị Uế Thủ tổn thương.
–
Chiếc xe màu đen chạy một mạch hướng về đích đến, buổi trưa từng dừng lại một lần, Nam Đăng theo Liên Dịch nghỉ ngơi trong một nhà nghỉ nhỏ chốc lát, tiện thể giải quyết bữa trưa.
Lâm Cửu vô cùng bận tâm với việc xuất hành của bọn họ, cứ cách một khoảng thời gian lại hỏi thăm tình hình, xác nhận chỗ bọn họ ở.
Liên Dịch vốn chẳng muốn quan tâm hắn, không định trả lời, nhưng Nam Đăng lại lấy thông tấn khí qua.
Quen biết Lâm Cửu mấy ngày, cậu cảm thấy thiên sư này không tệ, tính tình ôn hòa lại chân thành lễ nghĩa.
Nam Đăng vẫn chưa biết gõ chữ lắm, dưới sự trợ giúp của Liên Dịch, gửi hồi âm cho Lâm Cửu.
“Chúng tôi đều rất tốt, không cần lo lắng, cảm ơn anh.”
Cuối truyền tin còn có một khuôn mặt cười đơn giản, lúc Lâm Cửu nhận được, suýt chút nữa không cầm chắc thông tấn khí.
Hắn nhìn kỹ cái truyền tin mấy lần, loại bỏ khả năng thông tấn khí của Liên Dịch bị người ta trộm đi, mới đoán ra cái này có thể là của Nam Đăng gửi.
Là truyền tin Thần Núi tự mình gửi tới……
Lâm Cửu hít sâu mấy cái, cẩn thận cài truyền tin thành tin nhắn quan trọng, đồng thời khóa lại giữ gìn thật tốt.
Trước khi màn đêm buông xuống, tài xế lái xe đến khách sạn đã đặt trước.
Trải qua cả ngày dài chạy xe, dọc đường họ đã đi qua hai khu vực, đây là bên trong khu vực thứ ba.
Thông tin thân phận ở trọ cũng đã được Lâm Cửu giải quyết trước, Nam Đăng đeo kỹ khẩu trang, ôm hoa nguyệt quý tiến vào khách sạn.
Ngồi ở trên xe gần như là một ngày, Nam Đăng bỏ chậu hoa xuống, lập tức nhào lên giường.
Liên Dịch dùng điện thoại trong phòng đặt chút đồ ăn, rồi ngồi xuống bên cạnh Nam Đăng, nhẹ nhàng sửa sang lại sợi tóc cho cậu: “Không thoải mái à?”
Nam Đăng lơ mơ nói câu gì đó, quay đầu nhích lên người Liên Dịch.
Gần đây sức lực của cậu hình như lớn hơn không ít, Liên Dịch ôm cậu, cũng cùng nằm xuống.
Nam Đăng cọ vào cổ anh: “Muốn ăn kem quá.”
“Ăn tối xong rồi tính.” Liên Dịch rũ mắt, khuôn mặt dưới ánh đèn lộ ra mấy phần dịu dàng.
Nam Đăng vẫn chôn trong cổ anh như cũ, giữa mũi tràn ngập hơi thở quen thuộc, sẽ khiến cậu cảm thấy thả lỏng và thư thái.
Liên Dịch vuốt ve sợi tóc của cậu, hơi thở phun ra lướt qua bên tai.
Trái tim anh lại có chút đau âm ỉ, gần đây hình như bắt đầu phát tác thường xuyên hơn.
Chẳng qua so với mấy lần đầu, cảm giác đau đớn này đã nhạt đi rất nhiều, có lẽ là anh quen rồi, cho nên ngày càng có thể chịu đựng.
Giả như cấm chế không thể giải trừ, cuối cùng anh vẫn phải chết, biến thành một con quỷ.
Đến khi ấy anh sẽ phần nào khác với bây giờ, liệu Nam Đăng có còn nguyện ý ở lại bên cạnh anh hay không.
Liên Dịch siết chặt cánh tay, cảm nhận tiếng hít thở và tiếng tim đập hơi nông của Nam Đăng.
Cơm tối được đưa lên rất nhanh, Nam Đăng lấp đầy bụng dưới sự chăm sóc của Liên Dịch, rồi mới được cho phép ăn một hộp kem.
Tiết trời gần đây đã có chút lạnh, Nam Đăng chẳng thèm để bụng chút nào, dùng thìa khoét một miếng lớn ăn vào, lại khoét một thìa khác cho Liên Dịch.
Liên Dịch không muốn ăn, đầu thỏ tranh thủ há miệng, tỏ ý đút nó đây nè.
Thế là Nam Đăng đút cho nó một thìa, qua một hồi lúc ngẩng đầu lần nữa, thì trông thấy cành hoa nguyệt quý từ ngăn tủ bên kia vươn dài qua đây, học bộ dạng của đầu thỏ mở nụ hoa ra đòi đút ăn.
Bây giờ nó không biến lớn, cũng không lộ răng nanh trong nụ hoa ra, Nam Đăng chỉ đút cho nó một chút xíu.
Sau khi nụ hoa nuốt kem vào thì giật mình một cái, chậm rãi lùi về chậu hoa.
Đầu thỏ “he he” cười nhạo nó, nhảy vào trong lòng Nam Đăng tìm tư thế thoải mái ngả người.
Ngày mai còn phải dậy sớm, tài xế muốn mau chóng đưa bọn họ đến nơi, Nam Đăng tắm rửa xong, tính đêm nay ngủ sớm một chút.
Sắc trời bên ngoài đã tối, Liên Dịch sấy khô tóc cho cậu.
Nam Đăng ngáp một cái, tóc cậu vẫn chưa khô hẳn, âm thanh của máy sấy đột nhiên im bặt.
Cậu không rõ lý do, ngẩng đầu lên thì phát hiện Liên Dịch đang nhìn ra phía cửa sổ.
Đầu thỏ cũng ở bên dưới cửa sổ, ngửa người quan sát, đôi tai ngả ra sau.
Bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh yếu ớt, giống như có thứ gì đó đang cào cửa sổ, đẩy từng chút từng chút ra, muốn tiến vào từ bên ngoài.
Tiếng động này có hơi quỷ dị, Nam Đăng vô thức trốn vào trong lồng ngực Liên Dịch.
Liên Dịch thả máy sấy tóc xuống, trấn an nói: “Không phải quỷ đâu.”
Số tầng bọn họ ở vẫn không thấp như trước, không phải quỷ, thì là cái gì?
Nam Đăng mò tới vòng bát quái trong túi áo Liên Dịch, pháp khí bằng bạc yên yên lặng lặng, quả thực không phải quỷ.
Cậu lại nhìn qua đó lần nữa, trông thấy một con vẹt yến phụng[1] vàng xanh đan xen, chui vào từ đằng sau rèm cửa sổ.
[1] Gốc là 虎皮鹦鹉: vẹt yến phụng hay vẹt đuôi dài Úc, màu xanh trong mô tả ở câu trên là xanh lá.
Con vẹt trông rất xinh xắn, chỉ cao cỡ bàn tay, vừa rồi kẻ ra sức chen mở cửa sổ chính là nó.
Nó tiến vào căn phòng, bay thẳng về phía Nam Đăng, vỗ cánh đáp xuống ngăn tủ đầu giường.
Đầu thỏ theo sau vẹt ta, nhìn chằm chằm bộ lông đuôi thật dài của nó.
Vẹt nghiêng đầu nhìn về phía Nam Đăng, nó hơi kích động, xem nhẹ cả đầu thỏ lẫn Liên Dịch, nhỏ giọng hỏi: “Thần núi đại nhân?”
Nam Đăng trợn to hai mắt: “Nó biết nói chuyện?”
Cậu không biết đây là chim gì, trực giác cho thấy hẳn không phải là sinh vật bình thường, lẽ nào…… nó cũng là địa linh?
Có điều, nó vừa mới nói chuyện với ai?
Vẻ mặt Nam Đăng mờ mịt, quay đầu nhìn qua Liên Dịch.
Quả nhiên Liên Dịch nói: “Nó cũng là địa linh.”
Anh cũng không quen thuộc khu vực này lắm, nhưng thân phận của con vẹt yến phụng trước mắt, đã quá rõ ràng.
“Đúng vậy, ta là địa linh nơi đây.”
Giọng nói của vẹt yến phụng khá trong trẻo, ngữ điệu hơi đặc biệt, hai mắt nó sáng long lanh, thử thăm dò cất bước về phía trước.
“Ta tên là Đậu Nành”, nó vừa tự giới thiệu bản thân, “Năm nay sáu tuổi.”
Địa linh biết nói chuyện như bình thường, lần đầu tiên Nam Đăng gặp được.
“Mới sáu tuổi thôi ư?” Cậu càng cảm thấy kinh ngạc, dịch sang mép giường một chút, chủ động đến gần vẹt yến phụng, “Nhỏ như vậy……”
Nhưng vẹt ta lại ngượng ngùng mà ngoẹo đầu: “Bẩm Thần Núi đại nhân, con không nhỏ đâu.”
Cách tính tuổi tác của vẹt và nhân loại không giống nhau, mà nó là địa linh, tuổi thọ cũng khác với vẹt bình thường.
Tính theo năm thực tế, nó đã sống ba mươi năm rồi, thời gian trở thành địa linh cũng vậy.
Nhưng thân là địa linh, lại là một con vẹt, nó cho rằng mình mới có sáu tuổi.
Nam Đăng không hiểu gì về chuyện này, cậu vươn tay ra, vẹt ta chủ động bay tới lòng bàn tay cậu, dùng trán cọ vào ngón tay cậu: “Thần Núi đại nhân, cuối cùng con cũng gặp được ngài rồi.”
– ————————