Chương 20
“Tôi sắp chết rồi có phải không?”
Bàn tay trước mặt khô ráo ấm áp, không giống với cảm giác chạm vào trước đây.
Nhưng hơi thở này Nam Đăng vô cùng quen thuộc, cậu trốn trong tủ quần áo một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Cậu như tóm lấy cọng rơm cứu mạng, chui ra khỏi tủ quần áo nhào vào trong ngực Liên Dịch.
“Tôi…… hình như tôi lạ lắm”, Nam Đăng bất an nói, “Tôi có thể chạm vào anh không?”
Liên Dịch ôm chặt cậu, giơ tay vén tóc trên trán cậu ra: “Có thể.”
Nam Đăng có nhịp đập, đang hít thở, nhiệt độ cơ thể tuy vẫn thiên về thấp, nhưng cũng ở trong phạm vi của người bình thường.
Cậu không phải là trạng thái quỷ hồn nữa.
Nam Đăng rất sợ, ôm siết lấy Liên Dịch nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Tại sao…… tôi sắp chết rồi có phải không?”
“Cậu sẽ không chết”, Liên Dịch thấp giọng trấn an, “Đừng lo, có tôi đây rồi.”
Buổi sáng anh hôn mê bởi vì cấm chế phát tác, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Quỷ hồn biến thành người sống, loại chuyện này quả thực mới nghe lần đầu.
Trái lại rất lâu trước đây từng có tà thuật đem hồn thể khóa trong xác chết, luyện chế thành cương thi, nhưng thoạt nhìn Nam Đăng cũng không phải.
Liên Dịch vuốt ve sợi tóc mềm mại của Nam Đăng, ôm ngang lưng cậu bế từ dưới mặt đất lên.
Trước kia chỉ có Nam Đăng chủ động ôm lấy Liên Dịch, đó giờ chưa từng thể nghiệm được người ta ôm lên, Nam Đăng khẩn trương không thôi, víu chặt cổ Liên Dịch sợ mình té xuống.
Bên cạnh giường và trên mặt đất rơi lả tả rất nhiều hộp thuốc, đủ loại công dụng, thoạt nhìn mới toanh.
Có một hộp thuốc hạ sốt đã bị mở ra, còn có một cái ly trống không và muỗng, một chai nước bùa rỗng, bày cùng nhau trên ngăn tủ ở đầu giường.
Liên Dịch rất chắc chắn, chỗ của anh không có mấy thứ này.
Đầu thỏ ở dưới chân Liên Dịch, ngửa đầu nhìn bọn họ, khụ khụ hai tiếng, phun từ trong miệng ra một hộp thuốc.
Liên Dịch tạm thời không rảnh quan tâm đến những thứ này, đẩy hộp thuốc ra rồi đặt Nam Đăng lên giường.
Anh kiểm tra cẩn thận cho Nam Đăng, hô hấp, đồng tử, làn da, cơ thể cậu nhìn như hoàn toàn bình thường.
Hơn nữa da của Nam Đăng trắng nõn mềm mịn, y như trẻ con mới sinh, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo của hồn thể.
Nam Đăng nắm chặt vạt áo của Liên Dịch: “Tim tôi đập nhanh lắm……”
Làm quỷ lâu như vậy, đột nhiên thay đổi, cậu vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn, Liên Dịch trước mặt là nơi nương tựa duy nhất.
Cậu sở hữu cơ thể chân chính, ngũ quan vẫn tinh xảo xinh đẹp như trước đây, đuôi mắt bởi vì căng thẳng quá độ mà hơi phiếm hồng.
Liên Dịch tiếp tục trấn an cậu: “Tôi cũng vậy.”
“Thật ạ?” Nam Đăng nghiêng đầu áp vào nơi lồng ngực của Liên Dịch cẩn thận lắng nghe, một bên sờ soạng, lại mò lên trên cổ và cằm của Liên Dịch.
Hai tay cậu bưng sườn mặt Liên Dịch, sáp lại gần ngửi ngửi, cảm nhận được hơi nóng phả tới giữa hơi thở.
Khác với lúc là quỷ thể trước đây, Nam Đăng không ngửi được mùi hương sinh hồn của Liên Dịch, chẳng qua vẫn là người mà cậu quen thuộc như xưa.
“Anh không sao chứ?” Nam Đăng hòa hoãn tinh thần, lo lắng cho Liên Dịch không giảm: “Buổi sáng anh tự dưng té xỉu, còn lên cơn sốt nữa.”
“Không sao rồi”, Liên Dịch hỏi ngược lại: “Mấy thứ này ở đâu ra vậy?”
Nam Đăng thành thành thật thật nói: “Tôi đi…… đi trộm về ấy.”
Cậu kể ra toàn bộ chuyện đã làm vào buổi sáng, bao gồm cả việc đội mặt trời đến tiệm thuốc, đút nước bùa và thuốc hạ sốt cho Liên Dịch, sau đó ngủ cùng anh một giấc, tỉnh lại thì phát hiện mình đã biến thành như vậy rồi.
“Có phải uống thuốc vào có tác dụng rồi không?” Đôi mắt của Nam Đăng chứa đựng chờ mong, “Anh đã không còn sốt nữa.”
Liên Dịch im lặng nhìn cậu chăm chú, một lát sau đáp lại: “Ừm.”
Nam Đăng là một con quỷ, mạo hiểm nguy cơ bị thương và bị bắt, ban ngày ra ngoài tìm thuốc cho anh.
Liên Dịch rũ mắt, nắm cổ tay Nam Đăng lên.
Bây giờ cậu sở hữu thực thể, nhìn không ra bất kỳ vết thương nào trên người, nhưng cũng có thể đoán được lúc phơi mình dưới ánh mặt trời, sẽ là cảm giác ra sao.
Thực tế thì nước bùa và thuốc hạ sốt có tác dụng rất nhỏ, nhưng anh không thể nói cho Nam Đăng biết nguyên nhân thật sự mình hôn mê, còn có thân phận của anh.
Nam Đăng làm nhiều vì anh như vậy, biết được chân tướng nhất định sẽ đau lòng.
Nam Đăng hân hoan lại vui vẻ nói: “Anh không sao là tốt……”
Trên trán cậu còn có một vết đỏ, là do ban nãy mới đụng phải cửa tủ quần áo.
Liên Dịch dịu dàng xoa xoa, nhịn không được lại gần hạ xuống một nụ hôn.
Nam Đăng chưa từng kháng cự, có lẽ cậu cũng chẳng biết hàm ý anh làm như vậy, nhìn anh bằng ánh mắt đơn thuần.
Đầu thỏ ở một bên lẳng lặng theo dõi, ợ một cái phun ra một hộp thuốc mới.
“Vậy mấy thuốc này còn dùng được không ạ?” Nam Đăng lại hỏi, “Có cần trả lại không?”
Liên Dịch nói: “Anh xử lý cho.”
Anh buông Nam Đăng ra, tìm một cái rương cất hết tất cả hộp thuốc vào.
Nam Đăng bó gối ngồi trên giường, yên lặng nhìn hành động của Liên Dịch, thỉnh thoảng cúi đầu đánh giá bản thân.
Cậu có hô hấp rồi, cũng có nhịp đập và nhiệt độ cơ thể, biến thành người sống giống như Liên Dịch.
Nhưng vì sao lại như vậy? Nam Đăng nghĩ mãi chẳng ra.
Song…… coi như biến thành người sống, dù chết thêm lần nữa, cũng vẫn là quỷ rồi.
Nam Đăng tự an ủi bản thân, cuối cùng miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.
Và khi cậu dần dần thích ứng, nỗi sợ hãi cùng bất an trước đây cũng tiêu tan hơn phân nửa, bắt đầu cảm thấy vô cùng mới lạ.
Nam Đăng tự mình xuống giường, giống như lần đầu tiên tiến vào căn nhà này, nhìn chỗ này sờ chỗ kia một cái.
Thời điểm cậu là hồn thể thì không có giày, lúc này đi chân trần giẫm trên mặt đất, ngay cả gạch men sứ lạnh băng cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Còn có sô pha và thảm trải sàn, bất kỳ xúc cảm nào cũng khác với trước kia.
Ngay khi Liên Dịch thu dọn hộp thuốc ở phòng ngủ xong, thì tìm được Nam Đăng đang nghịch nước trong phòng bếp.
Thoạt trông cậu rất phấn khởi, áo bị bắn ướt một mảng cũng không ngừng lại, ngọn tóc cũng vướng bọt nước.
Liên Dịch tiến lên tắt vòi nước, nắm lấy lòng bàn tay lạnh cóng của Nam Đăng: “Không lạnh à?”
“Lạnh ạ”, ánh mắt Nam Đăng phát sáng, “Nhưng chơi vui lắm.”
Cậu lại chạy tới ban công, rất cẩn thận mà đưa một ngón tay lộ ra dưới ánh mặt trời.
Còn hơi bỏng rát, rất nóng, nhưng không hề đau.
Nan Đăng vẫn không thích ánh mặt trời như cũ, quay lại phòng khách ngồi xổm trước chậu hoa trong góc.
Cậu nhìn chăm chăm chậu hoa rất lâu, đầu thỏ cũng ở bên cạnh cậu, nhảy lên cắn một chiếc lá rồi ăn sạch.
Nam Đăng cũng ngắt một chiếc lá xuống, lật qua lật lại quan sát, học đầu thỏ bỏ vào trong miệng.
Liên Dịch kịp thời ngăn cản, lấy lá ném đi: “Em không thể ăn.”
Nam Đăng ngoan ngoãn đáp lời: “Ò……”
Đầu thỏ tự thân nhảy đi, Nam Đăng biến thành người rồi, hình như nó chẳng thèm để ý chút nào.
Liên Dịch hỏi: “Em đói à?”
Nam Đăng do dự lắc đầu: “Không đói ạ.”
Chỉ là cậu tò mò, định thử mùi vị một chút, cũng chẳng phải muốn ăn thật.
Liên Dịch dắt Nam Đăng ngồi xuống ghế sô pha, lấy một đôi dép lê cho cậu, cúi người đích thân xỏ vào giúp cậu.
Khung xương của cậu tinh tế gầy yếu, dép lê xỏ vào có hơi lớn.
Đi dép xong, Liên Dịch lại tìm mấy bộ quần áo, kêu Nam Đăng thay bộ bị dính nước trên người ra.
Nam Đăng giơ quần áo lên đánh giá, lại gần ngửi ngửi, là của Liên Dịch.
Liên Dịch bảo cậu tự chọn bộ thích nhất mà thay, xoay người đi tới phòng bếp khóa kỹ cửa.
Anh dùng linh thuật đánh thức mấy con người giấy, mở tủ lạnh làm một phần trứng hấp*.
Sau khi làm xong người giấy nhỏ vội vàng trốn vào trong tủ chén hai ngăn, Liên Dịch mở cửa ra, Nam Đăng đã thay xong quần áo đứng ở cửa.
Quần áo của Liên Dịch đối với cậu mà nói cũng lớn hơn, lỏng là lỏng lẻo, đầu ngón tay mảnh khảnh khó khăn lắm mới lộ ra khỏi cổ tay áo.
Anh đến gần, xắn viền tay áo lên cho Nam Đăng: “Ăn chút gì không?”
Nam Đăng đã ngửi thấy mùi trứng hấp từ lâu, không ngừng nhìn quanh: “Là gì thế ạ?”
Cậu vốn còn có chút do dự, mặc dù biến thành người, nhưng trước kia cậu là quỷ, không dám chắc có thể ăn thức ăn bình thường hay không.
Thế nhưng ngay khi nếm thử một miếng trứng hấp, Nam Đăng đã hoàn toàn quên luôn sự lo lắng mới ban nãy ra sau đầu.
Cậu cầm cái muỗng vùi đầu ăn, bị phỏng cũng không chịu ngừng lại, Liên Dịch ngăn không nổi, lấy trứng hấp đi, múc một muỗng thổi hết hơi nóng rồi mới đút cho cậu lần nữa.
Lúc này Nam Đăng thành thật rồi, ngoan ngoãn ăn hết cả một bát trứng hấp, uống cạn một chai sữa bò nóng.
Cậu bỏ ly xuống, nhào vào trong ngực Liên Dịch: “Tôi no rồi.”
Liên Dịch ôm lấy cậu, vẫn không có cảm giác chân thực.
Cho dù anh từng có suy nghĩ trong đầu, cũng chỉ là suy nghĩ lướt qua giây lát mà thôi, quỷ chính là quỷ, là oán hồn biến thành sau khi chết, sao có thể sống lại một lần nữa.
Nhưng giờ phút này Nam Đăng thực sự tồn tại, cậu mặc quần áo của mình, hơi thở phả ra rất gần, làn da mềm mại mịn màng kề sát.
Cậu vẫn luôn thích dính bên cạnh Liên Dịch, chẳng qua trước đây là hồn thể, bây giờ đã là người sống sờ sờ rồi.
Hành động giống nhau, hiệu quả lại không giống, ý nghĩa cũng khác biệt phần nào.
Liên Dịch đột nhiên hỏi: “Em không sợ anh à?”
Ghế trong phòng bếp đều là ghế đơn, Nam Đăng ngồi trên đùi Liên Dịch, hơi mờ mịt: “Tại sao phải sợ anh ạ?”
Liên Dịch không nói chuyện, tầm mắt đảo qua cái cằm nhọn khéo léo của Nam Đăng.
Bấy lâu nay, mấy tên thiên sư nội viện đó đều sợ anh, không dám cách anh quá gần, người bình thường càng vô thức tránh né anh.
Duy chỉ có Nam Đăng là ngoại lệ, mặc kệ anh là người hay quỷ.
Liên Dịch buông Nam Đăng ra không ôm cậu nữa, đứng dậy: “Lần sau không có sự cho phép của anh, không được ra ngoài.”
Giọng điệu của anh thoáng mang theo cứng rắn, dừng một chút lại bổ sung thêm một câu: “Bất luận xảy ra tình huống gì.”
Nam Đăng không phản bác, bản thân cậu cũng nhát gan, ngoan ngoãn gật đầu.
–
Trung tâm thành phố, Lâm Cửu nhận được báo cáo, đi tới một tiệm thuốc.
Nhân viên ở đây bày tỏ, buổi sáng rất nhiều thuốc trong tiệm tự dưng không thấy đâu nữa, bọn họ mở camera giám sát thì phát hiện có thể là gặp phải quỷ rồi, nên vội vàng tìm thiên sư giúp đỡ.
Loại chuyện ban ngày ban mặt gặp phải quỷ như này cực kỳ hiếm, Lâm Cửu cảm thấy không bình thường, muốn tự mình qua đây xem thử.
Trong camera giám sát, hình ảnh thỉnh thoảng lắc lư, đích thị là dấu hiệu bắt được hồn thể.
Ngay sau đó thuốc thang bắt đầu biến mất, đều là sau khi bị dịch chuyển thì vô cớ không thấy đâu nữa.
Lâm Cửu kiểm tra danh sách dược phẩm biến mất, mỗi một loại thuốc bên trên đều lấy đi một hộp, thậm chí còn lấy cả một chai nước bùa.
Chỗ thuốc này số lượng không ít, không biết con quỷ kia dùng cách nào để đem hết thuốc đi.
Hình ảnh cuối cùng của camera theo dõi, chỉ bắt được một bóng dáng mơ hồ, đây là manh mối duy nhất.
Nhân viên cửa tiệm rất sợ: “Sao mà ban ngày ban mặt cũng gặp phải quỷ chứ, đúng là dọa chết người ta rồi……”
Có thiên sư đang trấn an nhân viên cửa tiệm, Lâm Cửu nhìn la bàn yên tĩnh có chút đăm chiêu.
Ban ngày cũng có thiên sư tuần tra, con quỷ này không bị phát hiện, chứng minh mùi rất nhạt, sức mạnh không hề cao.
Mà y dám xuất hiện vào ban ngày, cũng không tổn thương con người, chỉ là vì trộm thuốc, còn trộm đi một chai nước bùa.
Lâm Cửu càng nghĩ càng thấy quái lạ, lên tiếng dặn dò thủ hạ, tự mình rời khỏi tiệm thuốc, tìm theo hướng bóng dáng trong camera rời đi.
La bàn không có chỉ dẫn, chẳng khác gì mò kim đáy bể, nhưng Lâm Cửu không chịu buông tha, hắn căn bản chỉ đi thẳng, mãi đến khi đứng trước một ngã ba đường.
Đi thêm về phía trước, là hướng ra ngoại ô.
Chẳng biết vì sao, chuyện xảy ra gần đây, hình như đều có liên quan đến ngoại ô.
Mèo đen hai lần ngăn cản thiên sư tới gần ngoại ô, Thần Hỗn Độn xuất hiện ở ngoại ô.
Còn có Liên Dịch, cũng trú ở ngoại ô.
Lâm Cửu cảm thấy đau đầu, hắn nghĩ không ra, tạm thời gác chuyện này lại, quay người đi về.
–
Buổi tối tới rất nhanh, Nam Đăng chơi cả một ngày, bị Liên Dịch dẫn đến phòng tắm tắm rửa.
Cậu túm tay Liên Dịch không chịu buông: “Vì sao anh không tắm cùng tôi ạ?”
Liên Dịch cứng rắn lạnh lùng nói: “Không được.”
Bên trong bồn tắm đã xả xong nước, anh dạy Nam Đăng cách sử dụng xà bông và dầu gội đầu, cũng dặn đi dặn lại cậu không được tắm quá lâu, ra khỏi phòng tắm thì đóng cửa.
Đầu thỏ bị chặn lại bên ngoài, Liên Dịch cũng không cho nó vào cùng Nam Đăng, Nam Đăng chả vui chút nào, rầu rĩ cởi quần áo.
Nhưng mà rất nhanh, cậu đã bị nước nóng hấp dẫn lực chú ý, hưng phấn mà nằm trong bồn tắm.
Liên Dịch không yên tâm, cứ cách mười phút lại tới gõ cửa, dò hỏi tiến độ của Nam Đăng.
Lần nào Nam Đăng cũng nói sắp rồi sắp rồi, tiếng nước bên trong vang lên ào ào.
Mãi tới khi Liên Dịch hao hết chút kiên nhẫn cuối cùng, tới gõ cửa lần nữa: “Nam Đăng, ra ngoài ngay.”
“Biết rồi mà!” Giọng của Nam Đăng vang lên, cậu lèo nhèo từ trong bồn tắm đi ra, mở đầu phun của vòi hoa sen dội hết bọt xà phòng trên người và tóc, cứ vậy mà trực tiếp mở cửa ra.
Liên Dịch đứng ngay bên ngoài, trong tay cầm một chiếc khăn tắm to lớn.
Tóc Nam Đăng ướt sũng, cả người như mới vớt từ trong nước ra, bọt nước thuận theo cơ thể chảy xuống dưới.
Liên Dịch như đã sớm đoán được cậu sẽ thế này, im lặng mở khăn tắm quấn cậu vào.
Nam Đăng vẫn còn canh cánh trong lòng vì anh không chịu tắm cùng mình, quẹt hết nước trên tóc vào cổ áo anh: “Tóc ướt mất rồi, khó chịu.”
Quấn khăn tắm không tiện đi đường, Liên Dịch bế ngang cậu lên, mang vào phòng ngủ.
– ————————–
Một em bé mềm mềm thích skinship với anh ngừi yêu ỏ~~~ 🤤
(*) Trứng hấp, gốc là 蛋羹