Chương 19
Nam Đăng trơ mắt nhìn Liên Dịch ngã xuống, sốt ruột lại chẳng biết làm sao.
Khoảng vài giây, màu môi Liên Dịch biến tím, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên.
Đầu thỏ nhảy lên giường, cẩn thận quan sát anh, lại hung hăng cắn một miếng vào ngón tay anh.
Nam Đăng vội vàng đẩy nó ra: “Thỏ con không được ăn!”
Ngón tay hoàn toàn lành lặn, đầu thỏ không thể cắn thủng làn da, run run lỗ tai lùi về góc giường.
Ban đầu Nam Đăng tưởng rằng vết thương trên tay Liên Dịch vẫn chưa tốt, cẩn thận cuộn ống tay áo anh lên lại phát hiện băng gạc không hề rướm máu.
Lúc này cậu càng không biết nên làm cái gì, phản ứng đầu tiên là có phải cậu ăn nhiều sinh hồn của Liên Dịch quá rồi không, mới khiến anh bị hôn mê.
Cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, đi đến phòng tắm dùng khăn lông thấm nước lạnh, quay lại lau mặt hạ nhiệt độ cho Liên Dịch.
Dù đang trong cơn mê man, đầu lông mày của Liên Dịch vẫn nhíu chặt, hô hấp không quá thông thuận.
Bàn tay Nam Đăng run rẩy, lại cởi cúc ở cổ áo giúp anh, chẳng biết là có tác dụng hay không.
Cậu ngồi bên cạnh Liên Dịch, mờ mịt lại thất thố ôm đầu gối.
Hết thảy xảy ra quá đột ngột, ban nãy Liên Dịch vẫn còn tốt lắm, phải nói là trước đó vẫn luôn khỏe mạnh.
Tối qua anh về, cũng chẳng thấy bị thương hay không thoải mái chỗ nào, còn đi nghỉ ngơi từ sớm.
Hình như đầu thỏ cảm nhận được tâm tình của Nam Đăng, nó tới bên cạnh cậu.
Nam Đăng ôm lấy đầu thỏ, giọng nói nghe vào như sắp khóc: “Sao bây giờ……”
Ở chung lâu như vậy, cậu không hề hy vọng Liên Dịch xảy ra chuyện.
Nam Đăng cố gắng hồi tưởng khoảng thời gian từng xem ti vi này, chắc chắn Liên Dịch bị bệnh rồi, phải uống thuốc mới được.
Cậu lập tức đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Phòng ngủ, phòng sách, phòng khách, thậm chí ngay cả phòng bếp và phòng tắm Nam Đăng cũng lật tung một lượt, chẳng phát hiện bất kỳ thứ gì trông giống thuốc cả.
Còn có một vài ngăn kéo bị khóa, Nam Đăng không cách nào mở ra.
Thứ duy nhất có phần dùng được là di động của Liên Dịch, Nam Đăng không mở khóa được, thử gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp.
Nhưng cậu là hồn thể, đặc biệt bây giờ còn là ban ngày, đầu bên kia điện thoại không nghe thấy giọng của cậu, tưởng là trò đùa dai của ai, a lô mấy tiếng thì cúp máy.
Nam Đăng không còn cách nào khác, quay lại bên cạnh Liên Dịch, nhìn dáng vẻ chẳng có tí chuyển biến tốt nào của anh, trong lòng càng lúc càng khó chịu.
Nếu là vì sinh hồn hao tổn…… vậy có phải nên uống nước bùa hay không?
Cậu đi đến trước cửa sổ, khẽ kéo rèm cửa ra một chút.
Bây giờ là sáng sớm, ánh mặt trời chưa đủ mạnh, Nam Đăng cố lấy cam đảm thò tay ra, đầu ngón tay nửa trong suốt bại lộ dưới ánh sáng.
Hơi bỏng rát, hình như không đau lắm, so với trong tưởng tượng vẫn có thể chịu được.
Nam Đăng không muốn chờ đợi như vậy, cậu phải nghĩ thêm cách.
Cậu hạ quyết tâm, bưng đầu thỏ lên đặt cạnh giường, nghiêm túc nói: “Mày ở trong nhà đợi tao, tao sẽ về nhanh thôi.”
Đầu thỏ đoán được Nam Đăng muốn làm cái gì, cắn chặt ống tay áo của cậu đòi đi chung.
“Bây giờ là ban ngày”, Nam Đăng không muốn khiến đầu thỏ bị thương, “Bị chiếu trúng sẽ đau lắm.”
Đầu thỏ lại không nghe theo, sức lực của nó bỗng trở nên rất lớn, làm sao cũng cạy miệng ra được.
Nam Đăng đành phải thỏa hiệp: “Được rồi…… vậy mày phải núp cho kỹ, ngàn vạn lần không thể ra ngoài.”
Cậu nhét đầu thỏ vào túi áo, cuối cùng nhìn thoáng qua Liên Dịch vẫn mê man như cũ, xuyên tường ra ngoài.
Đợi chính thức ra tới bên ngoài rồi, Nam Đăng không cầm được nỗi khiếp sợ trong lòng.
Cậu lẩm nhẩm “Không sao đâu không sao đâu”, tận lực chọn lựa chỗ có bóng râm che phủ, chạy vào trong thành phố.
Trung tâm thành phố có mấy tiệm thuốc, bình thường cũng sẽ nhận chút đỉnh nước bùa đuổi quỷ và thuốc thang phòng sẵn từ cửa hàng bùa chú của thiên sư.
Nam Đăng chỉ cần cẩn thận một chút, tránh khỏi thiên sư tuần tra ban ngày, lặng lẽ lẻn vào tiệm thuốc trộm đi một ít.
Rời khỏi ngoại ô, cư dân trên đường bắt đầu nhiều thêm.
Nam Đăng thấp thỏm không thôi, nhẫn nhịn ánh sáng nóng rực, may mà vận khí của cậu không tồi, thuận lợi tìm được một tiệm thuốc rất nhanh.
Bên trong tiệm thuốc có hai người nhân viên, có khách hàng đang hỏi thăm, Nam Đăng im lặng xuyên tường vào.
Người bình thường không nhìn thấy hồn thể, số lượng thiên sư tuần tra ban ngày cũng ít, càng chẳng nghĩ tới sẽ có một con quỷ thật sự không sợ chết, dám xuất hiện vào ban ngày.
Kệ trước của tiệm thuốc đặt mấy chai nước bùa đặc chế, Nam Đăng nhân lúc nhân viên cửa hàng không chú ý, lặng lẽ lấy đi một bình bỏ vào túi áo.
Đợi cậu tới trước giá hàng chi chít, quả thực ngây dại luôn.
Nhiều thuốc như vậy…… cậu nên lấy loại nào đây?
Bỗng đầu thỏ ló từ trong túi áo ra, bất chấp sự ngăn cản của Nam Đăng nhảy xuống đất.
Nó há miệng nhả ra một chai nước bùa, nhìn nhìn Nam Đăng, lại nuốt chai nước bùa vào trong bụng lần nữa.
“Ơ?” Nam Đăng hơi mở to mắt.
Nom cái cổ họng như không đáy của đầu thỏ, cậu có một suy nghĩ lớn mật.
Hai nhân viên cửa hàng tiễn khách đi, mấy vị khác lại tới.
Người trong tiệm đều không chú ý đến, một hộp thuốc trên cái giá phía sau động đậy, tiếp đó biến mất vô căn cứ.
Nam Đăng lấy tất cả các loại thuốc một lượt, đầu thỏ thì một mực há miệng nuốt xuống, nhét toàn bộ vào trong bụng.
Cuối cùng khi một nhân viên phát hiện tự dưng thiếu mất một chai nước bùa, nghi hoặc dò hỏi đồng nghiệp: “Nãy cậu lấy đi à?”
Đồng nghiệp cũng rất nghi hoặc: “Không có nha, tôi tưởng cậu lấy rồi.”
Hai người lập tức phát hiện có vài chỗ hổng rõ ràng trên giá, mà lúc này Nam Đăng đã dẫn đầu thỏ gấp rút rời khỏi.
Ánh mặt trời dần trở nên mạnh hơn, Nam Đăng không dám lơi lỏng một khắc nào, lúc thuận lợi quay về nơi ở của Liên Dịch, lại có cảm giác hoảng hốt như nằm mơ.
Cậu trở lại phòng ngủ, Liên Dịch vẫn nằm trên giường như cũ, chẳng thấy một chút chuyển biến tốt đẹp.
Đầu thỏ nhảy từ trong túi áo ra, Nam Đăng ôm nó lên: “Dùng…… dùng nước bùa trước đi, chính là cái đựng trong chai nhỏ đó.”
Đầu thỏ há miệng, phun nha một chai nước bùa.
Thuốc khác không thể uống lung tung, mà nước bùa là thứ không đụng phải quỷ cũng uống được, Nam Đăng vào phòng bếp lấy cái ly ra, đổ nước bùa trong chai vào.
Liên Dịch chưa tỉnh, Nam Đăng cố gắng đỡ anh lên dựa vào đệm mềm ở đầu giường, dùng muỗng đút từng chút một vào.
Đầu thỏ nhảy lên giường, không cẩn thận ợ một cái, nhả ra một đống hộp thuốc.
Đút xong nước bùa, Nam Đăng lại tìm được một hộp thuốc hạ sốt, vặn bao con nhộng hòa với nước rồi cũng cho Liên Dịch uống vào.
Làm xong tất cả những việc này, Nam Đăng ngồi ngây một hồi.
Cậu hy vọng Liên Dịch có thể mau chóng tỉnh lại, bằng không còn dư nhiều thuốc như vậy, cậu cũng chẳng biết nên dùng loại nào.
Nếu như……
Nam Đăng cúi đầu, nhìn hai bàn tay nửa trong suốt của mình.
Nếu như vẫn không được, cậu nên làm gì bây giờ, đi cầu cứu thiên sư sao?
Suy cho cùng chỉ có thiên sư mới có thể trông thấy cậu, nghe được lời cậu nói.
Lần đầu tiên cậu gặp phải loại chuyện này, một chút kinh nghiệm cũng chẳng có, cũng không thể xác định bản thân làm như vậy đến cùng có đúng đắn hay không.
May mà sau khi uống thuốc hạ sốt vào, nhiệt độ cơ thể của Liên Dịch rõ ràng bắt đầu giảm.
Nam Đăng dịch đến cạnh anh, nằm sát bên anh.
Cậu nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện.
Đầu thỏ lại ợ một cái, phun ra mấy hộp thuốc bị sót.
Nó như hiến vật quý muốn cho Nam Đăng nhìn xem, quay đầu thoáng thấy Nam Đăng nhắm nghiền hai mắt, toàn thân phát ra ánh hào quang lúc sáng lúc tối.
Nam Đăng chẳng hay biết gì về điều này, cậu nắm bàn tay Liên Dịch, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.
Không biết qua bao lâu, Liên Dịch tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.
Anh lập tức cảm giác được bên cạnh có một người đang nằm, không phải hồn thể nửa trong suốt như ngày xưa, mà là một người sống chân chính, sở hữu thực thể.
Ngay sau đó, Liên Dịch trông thấy Nam Đăng.
Cậu nhắm mắt hít thở nhẹ nhàng, mái tóc đen tản ra bên gáy, một tay nắm chặt góc chăn, tay kia đang nắm lấy anh.
Liên Dịch suýt thì tưởng rằng mình đang nằm mơ, vươn tay chạm vào sườn mặt cậu.
“Nam Đăng?”
Nam Đăng bỗng mở mắt ra, cảm thấy đầu váng mắt hoa một trận.
Cậu phát giác bản thân không đúng lắm rất nhanh, cũng không quá thoải mái, trong ngực khó chịu.
Rất nhanh, cậu nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Nam Đăng không thể thích ứng, cậu hít thở lộn xộn, ôm ngực hoảng sợ nói: “Tôi làm sao vậy?”
Có phải cậu bị mặt trời chiếu trúng, sắp chết rồi đúng không?
Liên Dịch muốn trấn an cậu, Nam Đăng lại đẩy tay anh ra một phen, lật đật chạy vào trốn trong tủ quần áo.
“Rầm –“
Nam Đăng không cẩn thận đụng trúng cửa tủ, mới phát hiện bây giờ cậu không xuyên qua ván gỗ được nữa.
Cậu kéo tủ quần áo ra, nhanh chóng chui vào, lại “rầm” một tiếng đóng cửa vào.
Bên trong phòng ngủ yên lặng giây lát, có tiếng bước chân tới trước tủ quần áo.
Liên Dịch mở cửa tủ ra, trông thấy Nam Đăng cuộn mình trong góc tối.
“Nam Đăng”, anh cúi người ngồi xổm xuống, chìa tay về phía góc tủ, “Đừng sợ, để tôi xem xem.”
Qua hồi lâu, rốt cuộc bên trong tủ quần áo cũng vang lên tiếng động rất nhỏ, nửa đoạn ngón tay trắng nõn e dè thò ra, khẽ chạm vào bàn tay của Liên Dịch.