CẤM BẮT TIỂU U LINH QUÝ HIẾM - Nguyệt Kiến Trà - Chương 71: Ngoại truyện cuối: Nhật ký công tác của Thần Hỗn Độn
- Trang Chủ
- CẤM BẮT TIỂU U LINH QUÝ HIẾM - Nguyệt Kiến Trà
- Chương 71: Ngoại truyện cuối: Nhật ký công tác của Thần Hỗn Độn
– —
Tám giờ sáng.
Đầu thỏ ngồi trước tủ quần áo nhỏ của mình, bắt đầu lựa chọn đồ phải mặc hôm nay.
Quần áo mà Nam Đăng mua cho nó ngày càng nhiều, hình thức kiểu dáng từ chất vải bình thường cho đến khăn voan tinh xảo, thậm chí còn có cả bông tai khác nhau, có thể cài lên hai lỗ tai.
Tủ quần áo cũng đổi sang cái lớn hơn, mỗi một bộ đồ và trang sức đều dùng giá nhỏ đặc chế để treo lên, màu sắc gì cũng có.
Thân là Thần Hỗn Độn, Uế Thủ cũng không phân chia giới tính, Nam Đăng còn mua cho đầu thỏ một cái mũ lưỡi trai ngầu lòi.
Dù sao chỉ cần đẹp, Nam Đăng sẽ mua món đó về, đầu thỏ gì cũng chẳng từ chối.
Nó cụp lỗ tai, nhìn đi nhìn lại trước tủ quần áo.
Bộ này hai ngày trước mặc rồi, bộ này cũ rồi, màu này nom quá chán không thích lắm……
Đầu thỏ lựa tới lựa lui, cuối cùng cũng chọn ra một cái mũ che nắng màu xanh nhạt, trên vành mũ có đường viền màu trắng, còn có một bông hoa nhỏ được bện thành.
Nó vùi “đầu” đội mũ lên, hai tai thò ra khỏi cái lỗ nhỏ trên cùng, rồi soi gương xoay trái xoay phải, điều chỉnh tốt vị trí.
Mũ là đồ đặt làm theo số đo, các kích cỡ đều vừa vặn, phía sau vành mũ vừa hay che phủ hơn nửa cái đầu của nó.
Đầu thỏ lại đứng trước gương ngắm nghía, hài lòng mà giật giật chóp tai, rồi đóng tủ quần áo nhảy ra khỏi cửa phòng.
Giờ này, chắc là Nam Đăng vẫn còn chưa rời giường.
Cửa phòng ngủ khép hờ, đầu thỏ từ xa ngóng vào trong, chỉ thấy được một góc chăn.
Tiếng bước chân từ đằng sau vang lên, nó xoay người qua, trông thấy Liên Dịch bưng ly nước, đứng ở hành lang ngoài căn phòng.
Đầu thỏ đối diện với anh, tự giác nhường đường cho anh.
Liên Dịch vào phòng ngủ dưới cái nhìn lom lom của nó, cửa phòng lại bị đóng chặt.
Đợi anh ra ngoài lần nữa, cũng phải hơn chín giờ rưỡi, khi đó Nam Đăng mới tỉnh dậy.
Xác nhận bên trong phòng ngủ im ắng không tiếng động, đầu thỏ dựng thẳng lỗ tai, ánh mắt biến đổi.
Bắt đầu tuần tra lãnh thổ thôi!
Ngoại trừ phòng ngủ, đầu thỏ còn đi tới mỗi một cánh cửa sổ, bao gồm cả phòng bếp và ban công, còn có cái mắt mèo ở cửa chính, rồi ngó ra bên ngoài.
Nó vòng ra đằng sau rèm cửa sổ, nhảy lên bệ cửa, mỗi một chỗ phải quan sát ít nhất hai phút đồng hồ.
Vị trí mắt mèo ở cửa chính cao, đầu thỏ phải nhảy lên ghế thấp trước, rồi dùng lỗ tai quấn lấy cái móc treo cạnh cửa, đu mình trên đó.
Đường xá bên ngoài không một bóng người, qua một hồi, có một người đi đường vội vã chạy ngang qua.
Đầu thỏ nhìn theo anh ta, mãi đến khi đối phương khuất khỏi tầm mắt.
Rất nhanh, không có gì khác thường.
Tuần tra xong xuôi, đầu thỏ đến phòng bếp, thuần thục mở tủ lạnh nhỏ cô đơn trong góc ra.
Cái tủ lạnh nhỏ này là thuộc riêng về nó, bên trong đặt một vài món ăn vặt nó yêu thích, còn có mấy bình gốm be bé.
Trong bình gốm đựng oán hồn tươi mới, là lần trước Liên Dịch dùng sức mạnh của Thần Quỷ dẫn đến, trước khi giết chết toàn bộ thì đưa cho đầu thỏ bắt một ít.
Đầu thỏ tha cái bình gốm ra, gặm ra một lỗ nhỏ, ăn sạch bóng oán hồn bên trong.
Bình gốm rỗng bị quăng vào thùng rác, đây là Nam Đăng dạy nó.
Ăn xong oán hồn, đầu thỏ liếm môi, còn chưa thỏa mãn lắm.
Nó lại chui vào bên trong tủ lạnh, ngậm ra một cái hộp ở góc trong cùng.
Trong hộp đựng mấy con người giấy nhỏ, được Liên Dịch rót thần lực vào, đông cứng trong tủ lạnh cũng không bị hư.
Mấy con người giấy nhỏ cuộn mình trong góc run lẩy bẩy, đầu thỏ đếm số, ăn mất hai con.
Miễn cưỡng lấp đầy bụng, đầu thỏ ợ một cái, quay về phòng của mình, cởi mũ đi ngủ.
Thẳng đến hai giờ chiều, đầu thỏ tỉnh dậy từ trên giường nhỏ.
Phòng khách bên ngoài có tiếng động, nó đội mũ đi ra, là Nam Đăng.
Ti vi đang phát, Nam Đăng ngồi trên đùi Liên Dịch, nhỏ giọng nói chuyện với anh.
Đầu thỏ lặng lẽ tới gần, nghe thấy Nam Đăng nói: “Sau này…… Có phải anh sẽ không thích em nữa đúng không?”
Liên Dịch thấp giọng trả lời: “Không đâu.”
“Thật ạ?” Nam Đăng giống như không tin lắm, “Nhưng mà chúng mình ở cùng nhau lâu như vậy…… Anh sẽ không chán à?”
Nghe tới đây, lỗ tai đầu thỏ run lên.
Cá chắc Nam Đăng lại coi mấy bộ phim truyền hình kỳ lạ gì đó, rồi nhịn không được nghĩ ngợi lung tung.
“Không đâu”, giọng Liên Dịch hơi dừng một chút, “Em thấy chán rồi à?”
Giọng nói của anh dần dần trùng xuống, đáy mắt ngày càng tối đen, bụng ngón tay từ từ cọ xát cổ tay của Nam Đăng.
Nam Đăng ngẩn người: “Không, không có đâu……”
Ti vi vẫn còn đang chiếu, Liên Dịch nắm lấy cằm cậu hôn lên, đầu thỏ quay lưng lại không thèm nhìn nữa.
Đợi cảm thấy ổn ổn rồi, đầu thỏ mới quay người lần hai, nhảy tới gần sô pha.
Nam Đăng trông thấy nó, vẫy tay với nó: “Thỏ con.”
Đầu thỏ nhảy vào trong ngực cậu, dồn sức cọ vào lòng bàn tay của cậu.
Chiếc mũ không cẩn thận bị lệch, Nam Đăng sửa ngay lại cho nó, ôm nó coi ti vi.
Buổi chiều, Nam Đăng muốn đến phòng vẽ học vẽ tranh, Liên Dịch đi cùng với cậu.
Đầu thỏ cũng đã đi theo mấy lần, còn từng làm người mẫu nữa, nhưng mấy cái mùi thuốc màu kia nó không thích lắm.
Vừa hay mèo đen và nhân sư tới đây nghỉ ngơi, thế là Nam Đăng để đầu thỏ ở nhà, chơi với bọn nó.
Ban công bày ba cái ổ ngay hàng chỉnh lối, mèo đen nằm vào trước, cuộn mình thành một cục.
Nhân sư sờ mũ của đầu thỏ, muốn mượn để đội thử, vây quanh đầu thỏ bay mấy vòng nó mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng mũ của đầu thỏ, nhân sư đội lên không vừa lắm, nó soi gương trên cửa sổ thủy tinh ở ban công một cái, đành trả lại đầu thỏ.
“Tao phải ra ngoài rồi”, Nam Đăng cầm một túi thạch trái cây ra, đặt lên cái nệm dưới mặt đất, “Mấy đứa ở nhà ngoan nha, không được chạy loạn, không được đánh nhau……”
Đầu thỏ và hai con địa linh cò cọ cậu như cũ, tạm biệt với cậu.
“Cạch” một tiếng, cửa chính bị mở ra lại đóng vào, trong nhà còn dư lại ba sinh vật không phải con người.
Mèo đen ngửi ngửi thạch trái cây, cẩn thận khẩy ra một cái, không biết phải ăn làm sao.
Nhân sư nhặt thạch trái cây lên, tri kỷ mà xé bọc ra đút cho nó.
Ngay khi nó đang định mở giúp đầu thỏ một cái, lại trông thấy đầu thỏ trực tiếp vùi vào trong túi, nuốt trọn cả bọc lẫn thạch trái cây.
Sau đó nó xoay người, nhắm chuẩn cái thùng rác bên cạnh, phun vỏ thạch trái cây trống rỗng ra.
Lặp lại như vậy mấy lần, tốc độ ăn thạch trái cây của đầu thỏ rất nhanh.
Nhân sư nhìn đến nỗi trợn mắt há mồm, lặng lẽ lùa một vài cái đến bên chỗ mình, bằng không lát nữa đều bị nó ăn sạch.
Ăn xong thạch trái cây, ba con cùng nhau nằm vào trong ổ của mình, phơi nắng đi ngủ.
Một giấc này đầu thỏ tỉnh dậy, đã là tám giờ tối, mèo đen và nhân sư đều đã rời đi.
Nam Đăng cũng về rồi, bên trong phòng bếp truyền ra từng đợt từng đợt mùi thơm của thức ăn.
Đầu thỏ chun chóp mũi ngửi ngửi, đi tới phòng bếp cọ cơm.
Nam Đăng đã sớm quen với điều này, lấy cho đầu thỏ cái chén nhỏ, thường xuyên gắp đồ ăn cho nó.
Cuối cùng những thứ không ăn hết cũng chui tất vào bụng của đầu thỏ, Nam Đăng xoa cái đầu tròn xoe của nó: “Thỏ con không kén ăn, thật là ngoan.”
Đầu thỏ thản nhiên tiếp nhận lời khen, cọ vào lòng bàn tay Nam Đăng.
Sau bữa tối, Nam Đăng ở phòng khách coi ti vi.
Đầu thỏ ngồi bên cổ cậu, dùng bộ lông xù xù kề sát sườn mặt cậu.
Lúc này chắc hẳn là lần cuối cùng nó gặp được Nam Đăng trong ngày hôm nay, nếu không có gì ngoài ý muốn, khoảng thời gian kế tiếp cậu sẽ thuộc về Liên Dịch.
Quả nhiên, một tập phim truyền hình còn chưa chiếu hết, Nam Đăng đã bị mang về phòng ngủ.
Đầu thỏ ngồi xổm ở tay vịn sô pha, nhìn bọn họ rời khỏi phòng khách.
Nghe thấy tiếng của phòng ngủ đóng lại, đầu thỏ tiếp tục coi ti vi, một mình hưởng dụng ghế sô pha rộng lớn.
Rất nhanh, đồng hồ đã điểm 0 giờ.
Tinh thần đầu thỏ phấn chấn, quay về phòng của mình.
Nó soi gương trước, chắc chắn mũ không bị lệch, mới lặng lẽ mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bắt đầu trinh sát khu vực thôi!
Bấy giờ là đêm khuya, phố xá vắng vẻ được đèn đường chiếu sáng.
Một bóng dáng trắng xanh đan xen nhảy dọc theo ven đường, thỉnh thoảng dừng lại quan sát bốn phía.
Đầu thỏ rời khỏi ngoại ô, đi một mạch tới trung tâm thành phố.
Xung quanh cũng rất yên tĩnh, oán hồn khắp nơi ngày càng ít, cũng không dám xuất hiện dễ dàng, trừ khi đầu thỏ cố ý dùng sát khí dụ đến.
Chẳng qua hôm nay nó mặc quần áo, không muốn biến hình.
Nó tiếp tục đi về phía trước, thấy đường nào thuận mắt thì đi đường đó.
Giữa chừng có tiểu đội thiên sư tuần tra, tình cờ gặp được đầu thỏ, lập tức dừng bước chân.
“Thần Hỗn Độn đại nhân……” Thiên sư cung kính hỏi thăm, nhận được ánh mắt soi xét của đầu thỏ, rồi đưa mắt nhìn nó rời đi.
Không có oán hồn để bắt, đầu thỏ dạo quanh khu vực một vòng, rồi về nhà sớm.
Lúc đi ngang qua con đường nhỏ nào đó, trong sân một hộ gia đình vang lên tiếng động khác thường.
“Gâu gâu!”
Đầu thỏ lập tức nhảy lên tường sân, dùng đôi mắt đỏ nhìn chăm chú vào con chó săn bên trong.
Con chó săn ngừng sủa, nức nở lùi về sau.
Không tệ, ngoan đó.
Đầu thỏ rất hài lòng với phản ứng của nó, lại trừng nó một hồi, mới xoay người rời đi.
Về đến cửa nhà, khe cửa sổ vẫn còn mở, đầu thỏ thành thạo chui vào.
Nó rung rung bộ lông toàn thân, cởi mũ xuống kiểm tra xem có bị dơ hay không, rồi mới yên tâm cất kỹ.
Bận bịu hơn nữa đêm, cũng có chút đói, đầu thỏ lại đến phòng bếp ăn một bình oán hồn và ba con người giấy nhỏ.
Làm xong hết thảy những việc này, nó về phòng, nằm lên chiếc giường nhỏ lăn một vòng.
Lại là một ngày bảo vệ thế giới suôn sẻ!
———- Hoàn ———-
Thế là hoàn một bộ nữa rồi. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và yêu thích bộ truyện nhé!!!