Chương 369 - Say Mèm Ba Ngày (1)
Tỉ như nói, lão thái gia trong nhà đệ tử Tiểu Trúc phong Ngô Thanh, kỳ thực chính là một người như thế.
Tiểu thế gia như thế này, kỳ thực vẫn còn có rất nhiều, đều là phụ thuộc của các đại tiên môn, hoặc có thể nói là bàng chi của các thế lực!
Đương nhiên, Trúc Cơ mang tới nhiều chỗ tốt như thế, nhưng Trúc Cơ nhưng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Có rất nhiều phương pháp để Trúc Cơ, trong đó đơn giản nhất chính là phục dụng Trúc Cơ Đan. Đây là một loại bảo đan tập hợp các loại bảo dược và vô số loại linh dược để luyện chế ra, sau khi ăn vào có thể giúp cho người ta luyện hóa một thân pháp lực, cuối cùng kết thành đạo cơ!
Đây là đạo cơ đơn giản nhất, được mọi người gọi là “Đan Đạo Trúc Cơ”, không ổn định nhất, tiềm lực cũng nhỏ.
Có điều đại đa số đệ tử tiên môn thông thường đều liều mạng góp nhặt công đức để đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan này trong tiên môn. Về phần có thể Trúc Cơ thành công hay không, sau khi Trúc Cơ còn lại bao nhiêu tiềm lực thì là vấn đề của sau này…
Vượt hơn phương pháp dùng Trúc Cơ Đan thì có pháp môn mượn nhờ Địa Mạch chi khí để Trúc Cơ. Địa mạch có Ngũ Hành chi khí, có thể giúp cho người ta luyện hóa một thân pháp lực, kết thành đạo cơ. Đạo cơ này được người người gọi là “Ngũ Hành Trúc Cơ”, phẩm chất do mức độ nồng đậm của Ngũ Hành địa khí quyết định. Chân truyền ngũ đại tiên môn tham dự thí luyện, chính là vì cầu cơ hội Trúc Cơ này, đây cũng là phương pháp mà đại đa số người tu hành dùng để Trúc Cơ.
Phương pháp Trúc Cơ này, phẩm chất đạo cơ đều dựa vào mức độ nồng đậm của địa khí, nên giữa người với người có khác biệt cực lớn!
Ngoài ra còn có một loại pháp môn, được mọi người gọi là “Thiên Đạo Trúc Cơ”!
Muốn kết thành loại đạo cơ này, không thể mượn nhờ đồ vật trên nhân gian, mà phải mượn nhờ lực lượng của trời cao…
Trong đó một loại thường thấy nhất, đó chính là… thiên lôi!
Mượn nhờ thiên lôi phạt thể, luyện hóa một thân pháp lực, kết thành đạo cơ, đây chính là Thiên Đạo Trúc Cơ!
Đương nhiên, bất kể là Đan Đạo Trúc Cơ hay là Ngũ Hành Trúc Cơ thì cũng không thể bảo đảm cho một tên đệ tử tiên môn Trúc Cơ thành công.
Dù sao Trúc Cơ cũng là đại sự, cũng cần có cơ duyên nhất định.
Cho nên, bất kể là tiên môn hay đệ tử tiên môn khi nói đến việc này, thì cũng chỉ nói là một cơ hội Trúc Cơ mà thôi.
Mượn nhờ cơ hội này, Trúc Cơ thành công, đương nhiên tất cả đều vui vẻ.
Nếu như thất bại, đó cũng là do bản thân xui xẻo!
Trong lần Ma Tức hồ thí luyện này, Phương Nguyên nhận được một cơ hội Ngũ Hành Trúc Cơ. Chờ hắn chuẩn bị thỏa đáng xong là có thể tiến vào Vân Phù sơn do ngũ đại tiên môn cùng nhau nắm giữ, mượn Ngũ Hành địa khí, Trúc Cơ một lần!
Cơ hội này, tất nhiên là dị thường khó có được, có điều đối với Phương Nguyên mà nói thì lại thật sự không cần đến.
Từ khi bước lên con đường tu hành, hắn chưa từng vì chuyện Trúc Cơ này mà phát sầu.
Hắn biết chỉ cần mình tu luyện tốt Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thì tiên môn sẽ bất chấp mọi giá để nghĩ ra biện pháp giúp mình Trúc Cơ thành công. Cho nên ngay từ đầu, hắn dự định đem cơ hội Trúc Cơ lần này nhường cho Lục Thanh Quan, thế nhưng bản thân Lục Thanh Quan không chịu thua kém, thông qua công lao lập được trong Ma Tức hồ để đổi lấy một cơ hội Trúc Cơ. Cho nên danh ngạch quý giá trên tay Phương Nguyên lại quy về nguyên chủ.
“Vậy thì cứ giữ lại đi!”
Phương Nguyên cũng không nghĩ nhiều, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, thực sự không cần thì cầm đi bán lấy tiền thôi!
Mọi việc xử lý thỏa đáng xong, trận Thăng Tiên đại hội này tất nhiên là phi thường náo nhiệt. Đệ tử mới vừa trốn thoát ra khỏi Ma Tức hồ đều uống say mèm ba ngày, chúc mừng mình đại nạn không chết. Chúng đệ tử tiên môn từng kề vai chiến đấu trong Ma Tức hồ, ai có gút mắc trong lòng thì đều thừa cơ hội này báo thù, còn mấy lão bằng hữu thì đương nhiên là muốn chuốc nhau tới chết, ai nằm xuống trước thì người đó là chó…
Đối với người mình thấy ngứa mắt, không chuốc cho hắn uống thành chó thì không bỏ qua!
Phương Nguyên cũng ưa thích uống rượu, khi còn bé còn thường dụ Chu tiên sinh uống Lê Hoa Bạch, có điều hắn lại không thích tại địa phương có nhiều người uống say như chết, nếu thế thì hắn tình nguyện uống rượu một mình dưới ánh trăng còn hơn. Nhưng dù là như vậy, trong ba ngày này hắn cũng uống không ít, trận đầu tiên, đương nhiên là ngồi uống rượu với mấy tên đệ tử Tiểu Trúc phong, nhớ tới lúc mới vào Ma Tức hồ, ai nấy đều tâm thần bất định cùng bi quan, hiện tại mọi người đều thổn thức không thôi…
Trận thứ hai, chính là uống rượu với những chân truyền còn sót lại của ngũ đại tiên môn. Những đệ tử chân truyền này bất kể có giao tình như thế nào Phương Nguyên, nhưng lại đều rất coi trọng hắn. Bọn hắn cũng không tới mức tận lực kết giao, nhưng cũng đều lưu lại cho nhau một mối thiện duyên, xem như kết xuống mấy phần giao tình với Phương Nguyên!
Trận rượu thứ ba trọng yếu nhất, Phương Nguyên xin lỗi những gì mình làm không phải với Lạc Phi Linh, rồi hảo hảo mời nàng uống một trận.
Lạc Phi Linh tâm đen, hung hăng rót cho ba hũ Phương Nguyên, sau đó tự chuốc say chính nàng.
Phương Nguyên quên nói cho nàng biết, mặc dù mình uống rượu không nhiều, nhưng kỳ thực tửu lượng rất tốt. Bây giờ nhìn qua Lạc Phi Linh đang ôm lấy tảng đá lớn muốn trèo lên mà không được, hắn cũng cảm thấy rất là bất đắc dĩ: “Với tửu lượng này của ngươi thì chỉ có thể khi dễ được Tôn sư huynh thôi…”
Sau ba ngày say mèm, dĩ nhiên chính là trở về.
Đệ tử ngũ đại tiên môn phân biệt trở về tiên môn của mình. Một số người nổi bật còn ước hẹn với nhau, sẽ ở một thời điểm nào đó cùng nhau tiến về Vân Phù sơn Trúc Cơ, đây cũng là chuyện trọng yếu nhất của tất cả đệ tử chân truyền đạt được cơ hội Trúc Cơ lần này.