Chương 356 - Huyền Hoàng Nhất Khí Chân Chính (1)
Đó là pháp lực do Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tu luyện ra được!
Dưới ánh mắt chúng đệ tử tiên môn, pháp lực kia mạnh mẽ đáng sợ vô cùng!
Rõ ràng Phương Nguyên mới tu luyện chừng ba năm, thế nhưng một thân pháp lực của hắn đã có thể đạt đến Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, thậm chí đã chạm tới sát biên giới Luyện Khí tầng chín. Pháp lực này thật sự cường đại tới đáng sợ. Càng đáng sợ hơn chính là, pháp lực kia thình lình khiến người có cảm giác hỗn tạp, có huyền môn chính tông do tiên đạo hàm uẩn, cũng có máu tanh khó tả của quỷ tà, còn có một số hắc ám không nhìn thấu…
Lúc này, bọn hắn nhìn Phương Nguyên như đang nhìn một vực sâu không đáy…
Nhìn không thấu, nghĩ không thông!
Người bình thường khi hiển lộ khí cơ sẽ khiến người ta dễ dàng liếc mắt nhìn thấu tu vi!
Nhưng Phương Nguyên lại không, hiện tại sau khi hắn hiển lộ khí cơ lại khiến người ta cảm thấy càng thâm trầm hơn, có thể nói là thâm bất khả trắc!
Chỉ có điều càng khiến người ta nghĩ không thông là, rốt cục hiện tại Phương Nguyên lộ ra một thân tu vi để làm gì?
Phải biết rằng cho dù pháp lực của hắn có hùng hậu đến đâu, nhưng so sánh với khí cơ trên người tượng bùn, cũng hoàn toàn không đáng nhắc tới!
Tượng bùn đã là vật chết từ lâu, chỉ có một chút ý chí còn lưu lại.
Nhưng chỉ riêng phần ý chí còn lưu lại này đã đủ để nghiền ép chút tu vi của Phương Nguyên vô số lần!
“Thật ra muốn giải quyết nan đề trước mắt cũng đơn giản vô cùng…”
Phương Nguyên triển lộ tu vi của mình, nhẹ nhàng thở dài, rất nghiêm túc nhìn tượng bùn nói: “Chúng ta không cần rời đi, chỉ cần để ngươi rời đi là được rồi. Ngươi là phần tĩnh trong Ma Tức hồ này, bởi vì có sự hiện hữu của ngươi, ma tức hắc ám trong Ma Tức hồ mới có thể ngoan ngoãn ở chỗ này, từ đó mảnh Ma Tức hồ này mới có thể tồn tại. Nói cách khác, bản thân ngươi vốn là một bộ phận của Ma Tức hồ!”
Những lời này khiến chúng đệ tử tiên môn chung quanh nghe tới mơ hồ không rõ, mà Lạc Phi Linh lại thấy mắt sáng ngời.
Sự tồn tại của Độ Kiếp Nê Ngẫu vốn là một trong những bí mật tối cao ở Ma Tức hồ hoặc Ma cốc. Đệ tử tiên môn tầm thường sẽ không biết được. Chẳng qua nàng lại biết chuyện này, mà tất cả hiểu biết của Phương Nguyên cũng đều do mình đã nói cho hắn trước đó.
Cũng chính vì vậy, nghe được lời Phương Nguyên nói, nàng mơ hồ đoán được cái gì.
Nhưng sau cùng nàng lại nhíu mày thật chặt, bởi vì nàng không biết nên làm như thế nào…
“Cho dù như vậy…”
Ý chí của Độ Kiếp Nê Ngẫu hơi giao động, cũng không thèm để ý: “Lấy lực lượng của con kiến hôi như ngươi, có thể làm được cái gì?”
Tượng bùn đang nói thật!
Ở trước mặt nó, Phương Nguyên thật chỉ xấp xỉ với con kiến, thậm chí cho dù tất cả đệ tử tiên môn ở đây cộng lại, sợ rằng lực lượng tạo ra cũng chẳng là gì so với tượng bùn. Nó nói những người này là con kiến thậm chí còn không có ý vũ nhục, chỉ đang nói sự thật!
Nhưng Phương Nguyên nghe xong lại cười một cách điên cuồng: “Phải không?”
Sau đó, hơi tiếp theo, hắn đột nhiên tụ lại tất cả lực lượng của mình, cứng rắn đánh về phía tượng bùn!
Oanh!
Một kích này của hắn ẩn chứa toàn bộ pháp lực của hắn, tình thế hung hiểm vạn phần!
Chúng đệ tử tiên môn, kể cả chân truyền ở đây, đại khái cũng không dám trực tiếp đón lấy một kích đáng sợ như vậy!
Nhưng ở trước mặt tượng bùn, một kích này lại như gió mát thổi qua!
Nó nhìn như chỉ đơn giản đứng ở nơi này, nhưng lại tương liên với khí tức của cả tòa Ma Tức hồ, khí cơ vô hạn. Một kích này của Phương Nguyên thật sự là đang ra tay với toàn bộ Ma Tức hồ. Vấn đề hiện tại đã không còn là có thể dao động Ma Ngẫu hay không, mà chỉ là chuyện hoang đường buồn cười…
Đừng nói tượng bùn kia không đặt một kích này trong mắt, ngay cả chúng đệ tử tiên môn cũng không cách nào giải thích được.
Mà Tiểu Viên sư huynh lại càng không nhịn được muốn cất tiếng cười dài, sau đó trực tiếp xông xáo vào, đánh chết Phương Nguyên dưới tay mình!
Chỉ có điều, hơi tiếp theo, bọn hắn đồng thời kinh hãi.
Bởi vì một kích kia của Phương Nguyên không chỉ nhỏ yếu, hơn nữa còn đánh nhầm phương hướng…
Hắn vốn không đụng tới trên người tượng bùn, mà đánh vào dưới thân tượng bùn!
Ở quanh người tượng bùn có vô số khô cốt đang quỳ rạp, ở trong mơ Phương Nguyên đã từng nhìn thấy. Những khô cốt này đều là kẻ địch của tượng bùn khi còn sống. Sau khi bọn hắn chết đi, bọn hắn đều bị tượng bùn trấn ở nơi này, vĩnh viễn quỳ dưới người hắn, vĩnh viễn sám hối với hắn. Hiện tại, những khô cốt này đã tích lũy được oán khí vạn tái sâu kín, chỉ có điều bị tượng bùn trấn áp, bọn hắn mãi mãi không thể có được tự do…
Lúc này Phương Nguyên đang đánh về phía đám khô cốt!
Đối với những khô cốt này, một kích của hắn vẫn vô cùng nhỏ bé…
Nhưng mục đích của hắn cũng không phải là đánh vỡ những khô cốt này…
“Ta không làm được cái gì…”
Khi đánh ra Huyền Hoàng Chi Khí, giọng hắn nặng nề vang lên: “Nhưng bọn hắn có thể!”
Oanh!
Mấy chục trên trăm bộ khô cốt tách ra quỳ ở chung quanh tượng bùn, trên mỗi một bộ khô cốt đều ngưng tụ oán khí mạnh mẽ, giao thoa ngang dọc. Cảnh này khiến tất cả oán khí tạo thành một mảnh đè ép như nộ hải, hệt như núi lửa đã tới ranh giới bùng nổ. Nhưng nó bị tượng bùn cứng rắn trấn trụ, gắt gao duy trì thế cân đối và ổn định cơ bản nhất…