Chương 354 - Chỉ Một Con Đường (2)
“Phương Nguyên, ngươi không phải là không muốn hay sao? Bây giờ cần gì phải mặt dạn mày dày trở về?”
Việc đã đến nước này, Tiểu Viên sư huynh cũng không dám buông lỏng nửa phần, đành phải liều mạng rống to.
Xung quanh người hắn, Hồng Liên kiếm quang vô biên vô tận chém xuống, quả thực giống như một trận kiếm triều hung hăng ập xuống phía dưới.
Thế nhưng ở dưới miệng cốc, Mai Đại Chí chân truyền Thượng Thanh sơn tập kết lực lượng của đám đệ tử tiên môn, biến ra một tòa đại trận, phòng thủ vững chắc sơn cốc này. Mặc cho Tiểu Viên sư huynh điên bổ xuống từng đợt Hồng Liên kiếm quang, đại trận này cũng chỉ tùy thời lưu động, từng mảnh kim quang hóa giải kiếm pháp của hắn, rõ ràng không thể nào bị phá trong vòng nửa khắc được!
“Hô. . .”
Thấy tình cảnh này, Phương Nguyên đã có thể thở dài một hơi. . .
Chỉ cần an toàn chạy đến sơn cốc này, hắn sẽ không cần phải lo sợ nữa!
Con mèo trắng dẫn đường ở phía trước khi chạy đến miệng cốc đã biếng nhác nhảy tới đằng sau dốc núi, biến mất không thấy đâu nữa. Phương Nguyên cũng không giữ nó lại, chỉ đứng ở xa xa vái chào với bóng lưng của nó, sau đó liền chỉnh đốn trang phục của mình. Hắn cũng không cầm kiếm mà cứ để hai tay trống không như thế, chậm rãi đi vào sâu trong sơn cốc. . .
“Ha ha, ngươi đã chịu quay về rồi. . .”
Sau khi hắn đi được mấy bước vào trong sơn cốc, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Hắn không còn nhìn thấy những tiên viện hay người hầu áo đen kia, mà chỉ nghe thấy giọng nói mờ mịt này.
“Chẳng trách khi ta ra đi, ngươi không hề giữ ta lại, thì ra ngươi biết ta nhất định sẽ trở về!”
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn qua nơi sâu trong sơn cốc, dùng một giọng nói rất bình thường mà nhẹ nhàng nói ra.
“Ta đương nhiên biết ngươi sẽ trở về. . .”
Thanh âm kia chậm rãi vang lên, mang theo một chút cao cao tại thượng và khinh miệt đối với sâu kiến: “Dù sao sinh lộ cũng chỉ có một đường, ngươi không trở lại thì chỉ có chết, ta không tin người như ngươi không đưa ra được lựa chọn đơn giản như vậy. . .”
“Truyền nhân ngươi tìm rất bình thường. . .”
Phương Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua, Tiểu Viên sư huynh đang đại náo trước miệng hang. Hắn rõ ràng đang sợ hãi, đang tức giận thét lớn, đang muốn xông vào trong sơn cốc, nhưng hắn lại bị đệ tử tiên môn ở miệng cốc ngăn chặn. Mặc dù hắn không hề lưu thủ, sát phạt đáng sợ, nhưng lực lượng do các đệ tử tiên môn tập kết lại vẫn phi thường cường đại, ít nhất có thể ngăn hắn ở bên ngoài trong một khoảng thời gian nhất định!
Phương Nguyên nói “bình thường”, chính là đang ám chỉ sự táo bạo và sợ hãi của hắn lúc này.
“Hắn quả thực rất bình thường. . .”
Thanh âm kia trầm mặc hết nửa ngày, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng. Sau đó ở trước mặt Phương Nguyên, Nê Ngẫu giữa sơn cốc kia rõ ràng không động đậy, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác rằng nó đang quay người qua. Nó có hơi hăng hái nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới, sau đó tán thưởng một cách yếu ớt: “Ngươi vẫn là tiểu tử hậu bối mà ta thưởng thức nhất, nếu như ngươi muốn, ta vẫn có thể cho ngươi truyền thừa này!”
“Cái gì?”
Khi Tiểu Viên sư huynh nghe thấy giọng nói này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Hồng Liên kiếm quang cũng ảm đạm đi rất nhiều.
Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại tỏ ra bình thường, bình tĩnh hỏi: “Còn những đệ tử tiên môn khác thì sao?”
Thanh âm kia thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, chỉ có một đường sinh lộ, những tế phẩm khác không thể nào sống sót. . .”
Lần này đến phiên đám đệ tử tiên môn chấn kinh, ai nấy đều hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
Đến lúc này, bọn hắn bỗng nhiên ý thức được vấn đề đáng sợ nhất.
Trước đó khi bọn hắn phát hiện ra dị biến trên người Tiểu Viên sư huynh, cũng nghe tên điên này nói ra một ít lời, biết rằng đám người mình đã rơi vào một bẫy rập đáng sợ, chỉ có một con đường chết. Duy chỉ có Tiểu Viên sư huynh giống như nhận được tạo hóa thần bí nào đó nên mới có thể sống sót, thậm chí nếu như bọn hắn cam nguyện làm Khôi Lỗi Nô của tên kia thì đối phương cũng có thể để cho bọn hắn sống sót.
Trước đó bọn hắn sở dĩ tin tưởng Phương Nguyên, chính là vì Phương Nguyên bảo đảm rằng có thể dẫn bọn hắn rời khỏi nơi này. . .
Thẳng đến lúc này, khi bọn hắn nghe thấy giọng nói vang lên từ trong hư không này, bọn hắn mới bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Chẳng lẽ Phương Nguyên nói như vậy, là bởi vì hắn muốn mượn lực lượng của đám đệ tử tiên môn để tới sơn cốc này tranh đoạt truyền thừa kia ư?
Chẳng lẽ hắn nói rằng mình sẽ mang đám đệ tử tiên môn rời đi, cũng chính là muốn bắt bọn hắn trở thành Khôi Lỗi Nô của hắn ư?
Chẳng lẽ Phương Nguyên đã nói dối trắng trợn, lừa gạt bọn hắn ư?
Trong lúc nhất thời, hư không vắng vẻ, âm phong rít gào, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Phương Nguyên, trong lòng phát lạnh một trận.
Ngay cả Lạc Phi Linh lúc này cũng ngơ ngác ngẩng đầu, đứng ở xa xa nhìn về phía Phương Nguyên.
Nàng giống như cũng có hơi sợ hãi, sợ hãi Phương Nguyên sẽ làm ra chuyện như vậy. . .
Sau đó giữa bầu không khí vô cùng ngưng trọng này, Phương Nguyên chợt hít sâu một hơi, lắc đầu, nói: “Ta vẫn cự tuyệt!”