Chương 347 - Ba Hơi Là Hiệp Nghĩa (1)
“Nếu chúng ta không tới đây, Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông đại khái đã bị công phá từ bốn ngày trước. Sau đó thực lực những ma vật này sẽ tăng vọt một đoạn, ma tức Hắc Ám cũng sẽ tràn về phía lãnh địa những tiên môn khác, thực lực ma vật đại tăng, thậm chí trong vòng một ngày, có thể đồ sát cái tiên môn thứ hai, sau đó là cái thứ ba, thứ tư… cho đến khi đồ sát tất cả các tiên môn!”
Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc hiển nhiên cũng dự kiến được chuyện này, trên thực tế không riêng gì bọn hắn, tất cả đệ tử chân truyền đều không phải là đồ đần, bọn hắn đều ý thức được khả năng này. Hai người bọn họ chẳng qua chỉ nói ra khả năng này trước tiên mà thôi…
Vấn đề ở chỗ, cho dù phát hiện thì như thế nào?
Bọn hắn giải quyết vấn đề này như thế nào?
Cho tới hiện tại, bọn hắn cũng chỉ vẻn vẹn nghĩ đến một ít khả năng mà thôi…
Trong các đại tiên môn, bọn hắn là thiên kiêu chân truyền, nhưng trong Tu Chân giới rộng lớn, bọn hắn lại được xem là cái gì?
Quân cờ sao?
Nếu nói bọn hắn là quân cờ, như vậy con cờ bị vứt bỏ, thì còn oán giận gì!
“Phương Nguyên, ngươi ra đây, ta vì ngươi mà đến, ngươi hẳn nên cảm thấy kiêu ngạo…”
Mà vào lúc này, bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, Tiểu Viên sư huynh vẫn đang gào thét như điên. Lúc này hắn tựa như ma vật, gào thét vang trời, Hồng Liên kiếm quang xoay nhanh quanh người, va chạm mạnh với đại trận của các đệ tử tiên môn. Nói hắn giống như ma vật, không bằng nói hiện tại hắn giống như là sự kết hợp giữa ma vật cùng đệ tử tiên môn vậy, điều này khiến cho một thân lực lượng của hắn càng kinh khủng, cũng cho người ta một loại ảo giác giống như, thực lực của hắn vẫn đang tăng trưởng, không ngừng tăng trưởng, chỉ trong chớp mắt đã lại thâm hậu hơn rất nhiều!
“Các ngươi thật sự muốn đối kháng với ta đến cùng?”
Hắn khinh miệt nhìn những đệ tử tiên môn kia, sau khi phẫn nộ, lại tỏ ra trào phúng: “Có lẽ các ngươi vẫn chưa ý thức được thế cục trước mắt a? Nếu các ngươi giao Phương Nguyên ra, ta còn có thể cho các ngươi một cơ hội, trở thành Khôi Lỗi Nô của ta, giống như nàng…”. Vừa nói Tiểu Viên sư huynh vừa chỉ qua Lữ Tâm Dao ở sau lưng, nụ cười càng thêm dữ tợn: “Dù sao cũng có thể tiếp tục sống sót, nhưng nếu như các ngươi không chịu giao Phương Nguyên ra, ha ha, các ngươi thật sự cho rằng dưới thiên la địa võng, các ngươi có thể chạy thoát được sao?”
“Khôi Lỗi Nô?”
Tất cả đệ tử tiên môn lúc này đều kinh hãi.
Bọn hắn đều ngơ ngác nhìn về phía Lữ Tâm Dao với vẻ mặt cứng đơ như con rối, đang đứng ở sau lưng Tiểu Viên sư huynh.
Lúc này bọn họ mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra nàng đã trở thành Khôi Lỗi Nô…
Đó là một loại pháp môn ác độc trong giới tu hành, có thể luyện hóa con người làm nô lệ của mình, trở thành một loại người khác tựa như khôi lỗi vậy, nói là nô lệ còn không bằng nói là trở thành con rối, căn bản ngay cả thần thức của mình đều biến mất sạch…
“Các vị sư huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Chúng đệ tử tiên môn đang luân phiên đại chiến, đều cảm thấy rùng mình kinh hãi.
Bát Hoang Vân Đài không thể mở ra, bọn hắn cũng đã triệt để mất đi hy vọng sống sót.
Nếu tiếp tục giao chiến, chỉ sợ tất cả mọi người bọn họ đều phải chết trong tay Tiểu Viên sư huynh. Tên này đã điên rồi, ngay cả đồng môn Bách Hoa cốc hắn cũng không chút do dự giết chết rất nhiều, huống chi là những đệ tử tiên môn khác như bọn hắn chứ?
Mà cuối cùng còn nghe thấy Tiểu Viên sư huynh nói vậy, bọn hắn cũng tỏ ra do dự…
Trở thành Khôi Lỗi Nô, dĩ nhiên là không ai muốn, bởi vì đây vốn chính một trong những kết quả thảm nhất của người trong giới tu hành, gần với cái chết!
Nhưng bất kể như thế nào, dù sao cũng tốt hơn chết một chút…
“Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…”
Xung quanh Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc ngày càng có nhiều người vây quanh, áp lực trên người nàng cũng càng lúc càng lớn. Lau đi vết máu tràn ra khóe miệng, trên mặt nàng hiện ra vẻ tuyệt vọng, nở nụ cười khổ: “Các ngươi hỏi ta… ta lại biết hỏi ai bây giờ?”
Nghe lời này, bên trong Bát Hoang Vân Đài trở nên tĩnh lặng lại.
Xung quanh mỗi một vị chân truyền đều vây đầy đệ tử tiên môn, bọn hắn đang đợi những người này hạ lệnh.
Thậm chí phía Thanh Dương tông cũng có không ít người đang ngơ ngác vây quanh Mạnh Hoàn Chân, Vu Tình, Nghiêm Cơ, kể cả Lăng Hồng Ba. Bọn hắn đều mang theo ánh mắt vừa hoảng sợ vừa bất lực, ngây ngốc chờ những đệ tử chân truyền này hạ lệnh…
Mà vào lúc này, ánh mắt những chân truyền này, theo bản năng cũng nhìn về phía sâu trong Bát Hoang Vân Đài.
Đó chính là nơi Phương Nguyên chữa thương!
“Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn giao Phương Nguyên sư huynh cho tên điên kia, chỉ để đổi lấy được làm một con rối sao?”
Trong không khí trầm mặc mà lúng túng đó, Lạc Phi Linh chợt đứng ra chắn ánh mắt của mọi người, lạnh giọng hét lớn.
Nghe vậy, vẻ mặt của tất cả đệ tử tiên môn đều trở nên vô cùng xấu hổ.
Nhất là đối mặt với ánh mắt trong veo xen lẫn tức giận của Lạc Phi Linh, vậy mà không ai dám nhìn thẳng…
Một hơi thở…
Hai hơi thở…
Ba hơi thở…
Không khí trầm mặc này, kéo dài đến ba hơi thở!
Sau thời gian ba hơi thở, rốt cục cũng có một vị chân truyền Huyền Kiếm tông thở dài, vẻ mặt dứt khoát, định mở miệng.
“Đa tạ chư vị!”