Chương 495 Ngươi... nhanh đến vậy sao?"
- Trang Chủ
- Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (FULL)
- Chương 495 Ngươi... nhanh đến vậy sao?"
Với một thân pháp lực này, nếu không phải cơ thể Triệu Nô Nhi không được trọn vẹn, thì chưa biết chừng hắn ta đã sớm kết đan rồi.
“Ha ha, đây là huyền công của Âm Sơn Tông đại tiên môn đệ nhất Vân Châu sao?”
Triệu Nô Nhi thấy Phương Nguyên chật vật, liền cười ha hả: “Trong mắt chúng ta, chẳng qua chỉ đến thế mà thôi…”
Trong tiếng cười sằng sặc, hắn ta đã phá vỡ đại trận bao phủ sơn cốc, lao vào trong, năm ngón tay chụm lại như móc câu, chộp về phía Phương Nguyên.
“Ngươi nói sai rồi…”
Vào lúc này, đại trận của trận sư kia đã bị mình công phá, cả người trận sư lộ ra trước móng vuốt của mình, rõ ràng đã rơi vào đường cùng. Nhưng không ngờ rằng trên mặt trận sư kia không hề có chút hoảng loạn nào, ngược lại hắn còn lạnh lùng nhìn mình. Khi thế tiến công của mình đến sát gần, hắn bỗng nhiên lắc đầu, lạnh lùng nói một câu, rồi thân hình bay ngược về sau mấy trượng…
Chỉ mấy trượng này, hắn đã lùi ra khỏi đại trận!
Mình đánh vào đại trận, hắn lại rút ra khỏi đại trận?
Sau đó trận sư kia đứng ngoài trận, nghiêm túc giải thích cho mình: “Âm Sơn Tông không phải là đại tiên môn đệ nhất Vân Châu!”
Dứt lời, hắn đột nhiên rút một trận kỳ từ trong tay áo ra, ném lên không trung.
Ầm ầm!
Cả đại trận đang bao phủ khe núi bỗng thu nhỏ lại với tốc độ chóng mặt.
Hình vòng cung màu xanh lam lấp lánh mang theo lực lượng của toàn bộ đại trận ép thẳng xuống người Triệu Nô Nhi!
“Hả?”
Triệu Nô Nhi kinh hãi, đã đoán ra ý định của Phương Nguyên.
“Thằng ranh này cố tình dẫn ta vào trận?”
Mắt thấy từ bốn phương tám hướng đều có trận lực dồn nén xuống, ánh mắt Triệu Nô Nhi lạnh đi. Hắn ta cũng không hề sợ hãi, áo dài đỏ trên người một lần nữa mở ra, phồng to lên, hệt như một áng mây đỏ, chống đỡ đại trận đang từ xung quanh ép vào. Sau đó trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một thanh yêu đao đỏ rực như ngọc, bên trên mặt đao dường như sắp nhỏ ra máu.
“Ấu trĩ, với bản lĩnh của một trận sư yếu ớt như ngươi, cũng dám giở mấy trò vặt ấy ra với ta à?”
Răng rắc!
Triệu Nô Nhi chém một đao lên đại trận, khiến đại trận rung lắc dữ dội, trên hình vòng cung màu xanh lam kia đã loáng thoáng có vết rạn nứt.
“Nếu ta đã tiến vào thì sẽ trở ra được!”
Triệu Nô Nhi cười thâm hiểm: “Ngươi cho rằng đại trận rách nát này có thể vây khốn được ta sao? Tính nhầm rồi!”
Nói đến đây, âm khí trên người hắn ta đột nhiên tăng vọt, yêu đao không ngừng chém ra ngoài ra, nhất thời tứ phía nổi lên gió dữ. Trên hình vòng cung màu xanh lam đã xuất hiện những mảng rách lớn, dường như sức chịu đựng đã đến cực hạn, nằm trên bờ ranh giới vỡ nát rồi…
Triệu Nô Nhi tự tin như vậy không phải là không có nguyên nhân!
Trận pháp này được bày ra rất gấp, lại không có thiên tài địa bảo gì làm mắt trận, làm sao mà ngăn cản được hắn ta?
Nhưng Phương Nguyên lúc này lại mặc kệ cho Triệu Nô Nhi phá trận. Hắn không hề để tâm chút nào, như thể đã sớm biết Triệu Nô Nhi phá vỡ đại trận kia chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Phương Nguyên nghiêm sắc mặt, thân hình lao vút lên không trung, sau đó lượn vòng xung quanh. Tay trái không ngừng bắt ấn, tay phải thì tung hết trận kỳ nọ đến trận kỳ kia ra, cắm chúng vào bốn phía khe núi.
“Nước đến chân mới nhảy?”
Triệu Nô Nhi liếc mắt nhìn, bật cười ha hả: “Để xem ngươi bày binh bố trận nhanh, hay là ta phá trận nhanh?”
Hắn ta vừa nói, vừa rót pháp lực vào yêu đao, hung hăng chém ra ngoài.
Răng rắc…
Hình vòng cung màu xanh lam đang vây khốn Triệu Nô Nhi rốt cuộc cũng bị hắn ta chém nát, ánh sáng tỏa ra bốn phía, sau đó tắt dần đi.
Đại trận này cuối cùng cũng bị Triệu Nô Nhi từ bên trong phá ra!
Hắn ta cười to, lao thẳng về phía Phương Nguyên, muốn chặn đầu chém hắn.
Nhưng điều mà Triệu Nô Nhi không ngờ đến là, người hắn vừa lao lên được một nửa, đã thấy trận kỳ cuối cùng ra khỏi tay Phương Nguyên, cắm chính xác vào một sườn dốc. Lập tức có một đạo linh quang bắn ra, kết nối toàn bộ cấm chế và lệnh kỳ do hắn bày ra lại với nhau, nhanh chóng liên kết tất cả lực lượng lại thành một chỉnh thể. Khắp bầu trời tỏa ra ánh lửa chói lòa!
Triệu Nô Nhi vừa xông lên, liền bị ánh lửa kia ép lùi về!
“Ngươi… nhanh đến vậy sao?”
Triệu Nô Nhi vừa bực vừa giận, cảm thấy rất bất ngờ. Dù trận sư lợi hại đến đâu, lúc bày binh bố trận cũng đều cần có thời gian thôi diễn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân để đánh giá thực lực của trận sư yếu, bởi vì trong lúc đấu pháp với kẻ địch, ngươi hoàn toàn không có thời gian bày binh bố trận.
Song, trong giới tu hành cũng có một sự thực được công nhận là, tuy trận sư có thực lực yếu, nhưng nếu ngươi cho hắn đủ thời gian để bố trí trận pháp thì người tu hành cùng cấp không có ai dám tấn công trận pháp do hắn bày ra, như vậy sẽ phải ăn quả đắng…
Từ lúc Phương Nguyên dẫn theo tiểu hoàng tử chạy ra đến khi Triệu Nô Nhi đuổi theo, cùng lắm là mất khoảng thời gian uống một chén trà.
Với thời gian ấy, ngay cả việc thôi diễn trận đồ thích hợp cũng không đủ, huống hồ là bày trận?
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Triệu Nô Nhi hoàn toàn không để Phương Nguyên vào trong mắt!
Nhưng điều hắn ta tuyệt đối không ngờ đến là trận sư này có tốc độ bố trí trận pháp rất nhanh, dường như chẳng cần thời gian
để thôi diễn vậy, chỉ cần vung tay lên là trận kỳ sẽ vào đúng vị trí chỉ định, sau đó kết nối chúng lại là vô cùng kín kẽ. Vừa rồi Triệu Nô Nhi phá đại trận kia với tốc độ cực nhanh, còn chưa bằng thời gian uống nửa chén trà, thế mà trận sư này đã bố trí được một tầng đại trận mới rồi…
Phương Nguyên cũng chẳng thèm để ý đến Triệu Nô Nhi đang nổi đóa, hắn lại bay lên giữa không trung, ánh mắt quét ra bốn phía, nhanh chóng thôi diễn rồi bắt tay bố trí một tầng đại trận mới.
Với Phương Nguyên mà nói, bắt đầu từ lúc Triệu Nô Nhi đuổi theo, hắn ta đã trở thành một người chết rồi!