Chương 489 Nửa bước Kim Đan?"
Tiểu hoàng tử nghe vậy biến sắc, quát: “Chớ ở trước mặt ta nói ra tên của ả tiện nhân kia!”
Tên Triệu Nô Nhi kia ngẩng đầu lên, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Lữ phi dù sao cũng là trưởng bối của điện hạ, nói như vậy há chẳng phải là thất lễ sao?”
“Triệu Nô Nhi, trước kia ta mẫu hậu đối xử với ngươi không tệ bạc, không ngờ bây giờ ngươi lại trở thành chó của ả Yêu phi kia!”
Tiểu hoàng tử căn bản không để ý tới hắn, oán hận nói: “Ngươi cút về đi, nói cho ả Yêu phi kia, ta ở bên ngoài rất tốt, không muốn trở về!”
Triệu Nô Nhi nghe vậy, thở dài một tiếng nặng nề, nói: “Điều này không thể được. . .”
Tiểu hoàng tử biến sắc, lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám bức ta trở về hay sao?”
“Tiện tỳ làm sao dám vô lễ đối với điện hạ?”
Tên Triệu Nô Nhi kia cười bồi nói: “Lữ phi cũng đã nói, tính tình điện hạ còn trẻ con, sợ là chưa chơi đủ chưa chịu trở về, chỉ có điều Dạ hộ pháp đã chết, điện hạ một mình ở bên ngoài cũng không an toàn. Cho nên người phân phó xuống, nếu như điện hạ chịu trở về thì cũng thôi, nếu như không chịu vậy thì để lão nô ở bên cạnh hầu hạ điện hạ, cũng miễn cho điện hạ ra lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn, khiến cho mọi người không yên lòng. . .”
“Ngươi. . .”
Tiểu hoàng tử ngẩn người, đã hiểu được ý định của tên Triệu Nô Nhi này.
“Tên Dạ hộ pháp Yêu phi phái tới kia đã chết, nàng ta lại phái tên Triệu Nô Nhi này tới tiếp tục giám thị ta chằm chằm. . .”
Thế nhưng trong lòng mặc dù lóe lên ý nghĩ này, nhưng nhất thời hắn lại không biết nên xử lý như thế nào.
Mà vào lúc này, tên Triệu Nô Nhi kia đã tự đứng lên.
Ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên sau lưng tiểu hoàng tử, vẻ mặt vốn luôn hiện ra nụ cười hèn mọn mà nịnh nọt lại lập tức thay đổi, hắn nhìn sang một thị thiếp xinh đẹp bên cạnh hỏi: “Đây chính là vị Trận sư người lúc trước giết Dạ hộ pháp, lại còn bắt tiểu điện hạ đi sao?”
Thị thiếp xinh đẹp nhìn tiểu hoàng tử một chút, không dám không đáp, thấp giọng nói: “Đúng vậy, chỉ có điều hiện tại hắn đã là. . .”
Tên Triệu Nô Nhi kia cũng không nghe nàng nói hết câu, chỉ cười lạnh một tiếng, lập tức bước lên một bước, cặp mắt tam giác tròng trắng nhiều hơn đen rùng rợn nhìn chằm chằm Phương Nguyên: “Yêu nhân từ đâu tới, vậy mà gan to bằng trời dám bắt hoàng tử Ô Trì quốc chúng ta, giết hộ pháp Ô Trì quốc chúng ta, tội mạo phạm hoàng uy như vậy giết không tha. Có ai không, mau bắt tên này lại, rút gân lột da, ném ra ngoài dã ngoại cho chó ăn. . .”
“Soạt. . .”
Chợt nghe những lời này, sắc mặt tiểu hoàng tử cùng đám thị thiếp chung quanh lập tức đồng thời đại biến.
Vạn không nghĩ tới tên Triệu công công này một lời không hợp đã muốn khép Phương Nguyên vào tội chết.
“Ngươi dám. . .”
Tiểu hoàng tử vừa sợ vừa giận, nghiêm nghị quát to.
Nhưng vào lúc này, mười mấy tên thị vệ áo đen phía sau Triệu Nô Nhi vậy mà làm như không thấy phản ứng của hắn. Tựa như đã sớm được tên Triệu Nô Nhi kia hạ lệnh, nghe Triệu Nô Nhi hô lên lập tức hét lớn một tiếng, đồng thời phóng về phía bên này, thiết thương đâm thẳng tới Phương Nguyên!
“Các ngươi. . . đây là muốn tạo phản sao?”
Sắc mặt tiểu hoàng tử giận đến méo mó, liều mạng điều động pháp thuật, đang định đánh tới.
Nhưng tên Triệu Nô Nhi kia chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước đã ngăn tiểu hoàng tử ở phía sau. Pháp thuật tiểu hoàng tử đánh ra rơi vào trên người hắn liền giống như đá chìm vào nước, bị một thân áo bào đỏ của hắn thôn phệ, không có một chút âm thanh nào, ngay cả gãi ngứa ngứa cũng không bằng. Hắn quay đầu nhìn qua tiểu hoàng tử cười nói: “Điện hạ ngài tuổi tác còn nhỏ, rất dễ bị kẻ gian che mắt, lão nô đây cũng chỉ muốn tốt cho ngài. . .”
“Người tới, chém lão nô tài này cho ta. . .”
Tiểu hoàng tử tức giận rống to, nhưng đám người chung quanh vậy mà không có một ai dám nhúc nhích.
Ngược lại những tên thị vệ kia bay thẳng đến trước người Phương Nguyên, sát khí ầm ầm, thiết thương đánh tới không chút lưu tình.
Phương Nguyên cũng nhíu mày lại, âm thầm phán đoán thế cục.
“Cút ngay!”
Thiết thương còn chưa đâm đến trước người Phương Nguyên đã nghe được một tiếng hổ gầm, chính là Quan Ngạo vọt ra, nổi giận gầm lên một tiếng, đại đao chém thẳng ra. Một luồng hỏa diễm cuồn cuộn đáng sợ cuốn tới, những thị vệ kia lập tức kinh hãi, nhưng lại không kịp phản ứng, bị lực đạo kinh khủng này đánh bay ra ngoài. Từng tên ngã lăn ra ngoài đến bảy tám trượng, thiết thương trong tay cũng bi đánh bay, loạn cả một đoàn.
“Dám động đao binh ở trước mặt tiểu hoàng tử, chán sống rồi. . .”
Tên Âm Thị kia thấy vậy, mày trắng dựng thẳng, lộ ra sát khí hung ác nham hiểm.
Theo một tiếng quát khẽ, hắn lập tức đạp một bước tiến lên, pháp lực toàn thân đột nhiên bộc phát khiến hư không chấn động đến mức lan ra từng tầng từng tầng gợn sóng, mang theo một loại sát khí u ám mà huyền bí bao phủ bốn phương tám hướng. Hỏa ý bên trong một đao kia của Quan Ngạo dẫn ra, vậy mà trực tiếp bị sát khí này áp chế lại, đao trong tay cũng sắp rời khỏi tay, Quan Ngạo phải nắm thật chặt mới không đến mức bị đánh bay.
Mà tên Âm Thị kia lại càng được thế không tha người, năm ngón tay biến thành lợi trảo như móc câu, vồ thẳng xuống đỉnh đầu Quan Ngạo.
Tốc độ của hắn nhanh chóng, pháp lực hùng hồn đã vượt xa khỏi cảnh giới tu vi của Quan Ngạo!
“Nửa bước Kim Đan?”
Trong một sát na này, Phương Nguyên cũng không nhịn được thầm run lên, suy nghĩ trong đầu vận chuyển tới cực điểm.
Đối mặt với cao thủ nửa bước Kim Đan, cho dù hắn cũng không nắm chắc gì, nhưng tính mệnh Quan Ngạo đang nguy cấp, há có thể ngồi nhìn?
Suy nghĩ trong đầu vận chuyển như điện quang hỏa thạch, thân hình hắn vội vã lóe lên, lao đến trước người Quan Ngạo ngăn cản tên Âm Thị đang lao về phía Quan Ngạo kia. Mà tên Triệu Nô Nhi này cũng không có nửa phần do dự, dù sao ngay từ đầu hắn đã muốn giết chết Phương Nguyên. Lúc này còn tưởng rằng Phương Nguyên muốn phản kháng, nhe răng cười một tiếng, lại tăng thêm mấy tầng lực đạo, năm ngón tay như răng nanh, vồ thẳng xuống Phương Nguyên. . .
Định dùng một trảo này bóp nát đầu Phương Nguyên.
Hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói tựa như rít qua từ kẽ răng: “Chuyện của Hoàng tộc là thứ các ngươi có thể nhúng tay vào sao?”