Chương 478 Mẫu hậu của ta ơi..."
“Cái gì?”
Nghe Phương Nguyên nói vậy, tên tiểu hoàng tử kia ngẩn người, cảm thấy có chút không hiểu rõ.
Mà Phương Nguyên thì nghiêm túc giải thích: “Ta không nên giết tướng quân Ô Trì quốc các ngươi, cho nên phải hướng ngươi nói lời xin lỗi. Thế nhưng ta cũng hi vọng ngươi có thể hiểu được, cục diện lúc ấy chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Vị tướng quân kia của các ngươi thực sự quá bá đạo, vừa ra tay đã muốn chạy tới lấy tính mạng chúng ta, chúng ta cũng bị ép buộc phải phản kích nên mới giết hắn. Chẳng qua dù sao chuyện cũng đã rồi, chúng ta cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra được, cho nên ta xin lỗi ngươi, cùng lắm thì ta có thể bồi thường cho ngươi một chút được không?”
Tiểu hoàng tử kia càng nghe càng cảm thấy dở khóc dở cười: “Vậy mà ngươi lại thật sự giải thích chuyện này với ta?”
Phương Nguyên rất nghiêm túc nói: “Ta thật sự không muốn gây chuyện!”
Trên mặt tiểu hoàng tử kia dần dần lộ ra nụ cười cổ quái, ung dung thở dài, quăng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn sang thị thiếp bên cạnh một cái, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói: “Nhưng nếu như xin lỗi có tác dụng, vậy thì còn cần luật pháp để làm gì?”
Sắc mặt Phương Nguyên không dễ nhìn lắm, nói: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Ánh mắt tiểu hoàng tử kia quét qua các loại đại trận trên Hỏa Vân lĩnh, khẽ cười một tiếng, nói: “Như vậy đi, ngươi cũng đã nói lời xin lỗi, nên ta cũng không tiện bắt ngươi đền mạng. Thế nhưng ngươi giết một người của ta, lại còn là chiến tướng đắc lực nhất, vậy thì người bồi thường lại cho ta một người đi. Thấy tạo nghệ trận thuật nhất đạo của ngươi cũng không cạn, vừa vặn ta đang định đi làm một chuyện muốn dùng ngươi, vậy thì ngươi theo ta, như thế nào?”
Đương nhiên Phương Nguyên sẽ không tự nhiên mạo muội đi theo hắn, lắc đầu nói: “Ta còn có chuyện cần làm của mình!”
Tiểu hoàng tử kia nhíu mày, nói: “Ngươi nói như thể ngươi còn có lựa chọn vậy…”
Nói xong lời này, hắn liền uể oải khẽ dựa vào lưng ghế.
Cũng trong nháy mắt đó, một thị thiếp lớn tuổi phía trên Tiên Đài bỗng nhiên vỗ tay một cái, những nữ tử yểu điệu phía trên Tiên Đài kia đột nhiên đều hiện ra sát khí trên trán, từ trên Tiên Đài đua nhau nhảy xuống. Mỗi người lao về một hướng, tế ra phi kiếm trên đỉnh đầu, kiếm quang hiện ra tầng tầng, vây chặt khu vực xung quanh phía sau núi này.
Những thị thiếp này, không ngờ vậy mà đều có tu vi trong người!
“Mau… mau giúp tiểu điện hạ!”
Ở một phương hướng khác, đám môn nhân Cự Giao môn cũng đều giật mình, tiếp theo phát ra một tiếng kêu gọi, vây chặt xung quanh.
Vị môn chủ Cự Giao môn cùng hai vị lão giả Thiên Xu môn kia còn lại lên giữa không trung, bảo hộ bên cạnh tiểu hoàng tử.
Trong lúc nhất thời bốn phương tám hướng đều có sát cơ lưu động, vây quanh Phương Nguyên.
Tiểu hoàng tử kia cười nói: “Hiện tại còn cảm thấy mình có thể tuỳ tiện rời đi không?”
Phương Nguyên không tỏ thái độ gì, chỉ quay đầu nhìn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Đám thị thiếp của tiểu hoàng tử kia đã vậy chặt chung quanh nơi này, mà đệ tử Cự Giao môn thì canh giữ ở vòng ngoài. Lúc này ngược lại là bao vây Hỏa Vân lĩnh giống như tường đồng vách sắt, cả thảy có tới mấy trăm người, Trúc Cơ chí ít cũng hơn mười vị, ai có thể xem nhẹ được?
“Phương tiểu ca, ta bảo vệ ngươi giết ra ngoài!”
Quan Ngạo cảm ứng được sát khí chung quanh truyền đến, nghiến răng một cái, nhấc lên đại đao.
Phương Nguyên đưa tay ra hiệu hắn không nên khinh cử vọng động, nhìn sang tên tiểu hoàng tử kia, cau mày nói: “Điện hạ, ta thật sự không muốn gây chuyện, giết hộ vệ nhà ngươi xem như là ta không đúng, ta bồi thường cho ngươi hai ngàn linh tinh, ngươi giơ cao đánh khẽ thả ta rời đi được không?”
“Ngươi lại muốn dùng linh tinh để mua chuộc một vị hoàng tử sao?”
Tiểu hoàng tử kia trợn tròn mắt, cười nói: “Đừng nói chuyện buồn cười, ngoan ngoãn ký huyết khế, đi theo ta…”
Hắn còn chưa dứt lời, con ngươi của Phương Nguyên đã lập tức co rụt lại, quát khẽ: “Vậy liền đắc tội rồi!”
Trong sát na đó, ánh mắt của hắn tập trung thẳng tắp vào tên tiểu hoàng tử phía trên Tiên Đài kia.
Sau đó, quanh người hắn tuôn ra một đạo cuồng phong, khí thế trong chớp mắt tăng vọt, đợt sau cao hơn đợt trước, như muốn xông thẳng lên mây xanh.
“Không tốt…”
Môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long kinh hãi, cấp tốc phóng tới Phương Nguyên.
Nhưng cũng trong sát na đó, Phương Nguyên đột nhiên xuất kiếm, thân hình như điện, tựa như trong nháy mắt xuyên qua hư không.
Người bảo hộ chung quanh Tiên Đài không ít, cũng không thiếu cao thủ cảnh giới Trúc Cơ, phòng hộ đối với tiểu hoàng tử càng không thể nói là không đủ, tầng tầng lớp lớp cũng không đủ để hình dung. Thế nhưng vấn đề mấu chốt là, thế tới của Phương Nguyên cũng quá nhanh…
Vượt xa khỏi sự lý giải của bọn hắn đối với tốc độ của một tu sĩ Trúc Cơ!
Tuy thần niệm của bọn hắn cũng theo kịp Phương Nguyên xuất thủ, cảm thấy rất khẩn trương, nhưng lại không kịp phản ứng!
Ma Ấn Kiếm lóe lên tựa như thiểm điện, vừa tới Tiên Đài liền chém thẳng về phía tên tiểu hoàng tử kia.
“Mẫu hậu của ta ơi…”
Tên tiểu hoàng tử kia cũng không ngờ một kiếm của Phương Nguyên tới nhanh như vậy, tựa như xem mấy chục trượng khoảng cách giữa bọn hắn không có vậy. Trong giây lát hắn đã cảm thấy hàn khí ập vào mặt, sát cơ nhập tâm, toàn thân bị dọa hét lên một tiếng, ôm đầu lăn xuống gầm ghế.
Cùng lúc đó, dường như cảm ứng được lực lượng mạnh mẽ trên thân kiếm của Phương Nguyên, từ trong túi chiếc túi bên hông tiểu hoàng tử đột nhiên có hoàng quang đại phóng, lại có một mảnh vải màu vàng bay thẳng lên không trung, hiển lộ ra vô tận uy nghi, cứng rắn đón lấy một kiếm của Phương Nguyên.
“Đây là… Thánh chỉ?”
Một kiếm của Phương Nguyên bị ngăn lại, hắn cảm thấy nao nao, sau đó chợt biến sắc.
Trong khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm nhận được một cách rõ ràng, đạo cơ trong cơ thể mình hơi động một chút, tựa như bị thứ gì đó ảnh hưởng.
Điều này khiến cho suy nghĩ của hắn nhanh chóng vận chuyển như điện, sau đó đột nhiên nghĩ thông suốt một vấn đề…
“Ha ha…”