Chương 465 Trong lòng nàng cũng đang cảm thấy nghi hoặc.
- Trang Chủ
- Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (FULL)
- Chương 465 Trong lòng nàng cũng đang cảm thấy nghi hoặc.
Cảm ứng được số lượng cùng sự mạnh mẽ của hỏa khí, Phương Nguyên âm thầm gật đầu, thể chất Quan Ngạo quả nhiên không tồi, hấp thu địa khí rất nhanh!
Chiếu theo tốc độ như vậy, chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chung trà, địa khí hắn hấp thu được đã muốn mạnh hơn rất nhiều người.
Bởi vậy, Phương Nguyên cũng tập trung tinh thần quan sát, bảo đảm quá trình này diễn ra thuận lợi.
Chỉ có điều hắn không nghĩ tới chính là, rất nhanh, thời gian một chén trà đã trôi qua…
Sau đó là thời gian hai chén trà trôi qua…
Một nén hương trôi qua…
Nửa canh giờ…
Một canh giờ…
Quan Ngạo vẫn vững vàng ngồi đó, tốc độ hấp thu địa mạch hỏa khí chẳng những không chậm lại, mà ngược lại còn mơ hồ tăng lên.
Sắc mặt Phương Nguyên đã sớm thay đổi!
Thậm chí có mấy lần hắn sém không kìm được, định đi vào ngăn cản Quan Ngạo!
Người bình thường hấp thu địa mạch hỏa khí như vậy, đại khái đã sớm áp chế không nổi, bị no đến mức bạo thể rồi đi?
Thế nhưng Quan Ngạo vẫn chưa có ý định dừng lại mảy may…
Mà sở dĩ Phương Nguyên nhịn xuống không xông vào, cũng chính là vì điểm này!
Bởi vì hắn phát hiện ra, địa mạch hỏa khí trong thể nội Quan Ngạo dường như vẫn còn xa xa chưa đạt tới mức độ bão hòa…
Thậm chí từ góc độ của hắn đi cảm ứng, trạng thái của Quan Ngạo cũng không có gì khác biệt so với lúc mới bắt đầu!
Đơn giản mà nói, đây chỉ là một quá trình bình thường, chỉ là do Quan Ngạo hấp thu địa mạch hỏa khí vượt xa người khác rất nhiều mà thôi!
“Tên này… Tên này thật đúng là quái thai mà…”
Phương Nguyên sợ ngây người, toàn thân đều chịu đả kích rất lớn.
Hiển nhiên tốc độ Quan Ngạo hấp thu địa mạch hỏa khí càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng lúc lại như cá voi hút nước vậy, vô tận địa mạch hỏa khí đều bị hắn hấp thu vào thể nội. Phương Nguyên cũng thật sự có chút bó tay rồi, hắn thầm nghĩ đầu linh mạch này sẽ không bị hút khô mất đi?
Đầu địa mạch này của Hỏa Vân lĩnh vốn cũng không phải là địa mạch tốt nhất. Dưới tình huống bình thường mà nói, mỗi lần để một người tiến vào nếm thử Trúc Cơ, hấp thu đi Địa Mạch chi khí, đại khái sẽ cần phải mất ba năm mới có thể khôi phục nguyên trạng. Thế nhưng lần này Quan Ngạo Trúc Cơ lại hấp thu nhiều Địa Mạch chi khí như vậy, có trời mới biết đến lúc nào mới có thể khôi phục lại mức độ đậm đặc như lúc đầu?
Ba mươi năm?
Hay là một trăm năm?
Điều này khiến cho Phương Nguyên cũng cảm thấy phát ngại, lần này Hỏa Vân lĩnh xem như thua thiệt lớn.
Nhưng hắn cũng không định ngăn cản Quan Ngạo!
Chuyện Trúc Cơ, mặc dù trên lý thuyết có thể nếm thử nhiều lần, nhưng ai cũng biết, sau mỗi lần thất bại, độ khó của lần Trúc Cơ thứ hai sẽ gia tăng rất nhiều. Nói cách khác, cơ hội Trúc Cơ thành công sẽ càng ngày càng nhỏ. Quan Ngạo Trúc Cơ lần này thoạt nhìn vẫn rất ổn định, nhưng Phương Nguyên cũng không chắc chắn nếu hiện tại hắn ngăn cản, thì sau này Trúc Cơ còn có bao nhiêu khả năng thành công!
Bởi vậy hắn chỉ có thể đưa ra quyết định, bất kể như thế nào đều phải cam đoan Quan Ngạo Trúc Cơ thành công.
“Ầm ầm…”
Lúc này không riêng gì Phương Nguyên ở trong khu vực động phủ, mà ngay cả những nơi khác trên Hỏa Vân lĩnh, chúng đệ tử đang bố trí đại trận hộ sơn Hỏa Vân lĩnh cũng đều phát hiện ra tình huống không đúng. Thân là tu sĩ, bọn hắn cũng đều có thể cảm nhận được phương hướng Địa Mạch chi khí lưu động. Lúc này rõ ràng bọn hắn có chút kinh ngạc, bởi vì hỏa khí bên trong ngọn núi này, vậy mà đều đang điên cuồng lao về khu vực động phủ mới xây phía sau núi kia!
Dị biến bực này, thậm chí khiến bọn hắn nhớ tới một truyền thuyết!
Thời kỳ Thượng Cổ có Cự Thần hạ mặt trời, khi khát nước liền vốc lên sông lớn để uống!
Cảm giác của bọn hắn hiện tại chính là, dường như phía sau núi có một vị Cự Thần đang hút sạch đầu địa mạch linh khí này vậy!
“Thiếu môn chủ, chuyện này… chuyện này không đúng…”
Vị Lý trưởng lão kia vội vã tìm tới Hứa Thanh Doanh, kinh hoảng nói: “Ngươi chắc chắn vị Trận sư kia đang hộ pháp giúp hắn Trúc Cơ chứ? Nếu như là Trúc Cơ, sao lại cần nhiều địa khí như vậy? Gặp quỷ rồi, cho dù là mười người Trúc Cơ chỉ sợ cũng sẽ không tiêu hao nhiều như vậy. Nhất định là hắn đang giả vờ Trúc Cơ để tu luyện một môn công pháp tà môn gì đó, chúng ta há lại có thể để yên cho hắn tiếp tục như vậy chứ?
“Hắn… Hắn…”
Hứa Thanh Doanh rõ ràng cũng đang bối rối, nhìn về hướng động phủ phía sau núi, muốn nói lại thôi.
Trong lòng nàng cũng đang cảm thấy nghi hoặc.
Trúc Cơ dĩ nhiên là không thể gây ra động tĩnh như vậy, nhất định là vị Trận sư kia đang âm thầm làm gì đó…
Chỉ có điều, sau khi nghĩ kỹ trong lòng nàng lại cảm thấy bất đắc dĩ: “Cái mạng nhỏ của ta vẫn đang nằm trong tay hắn, lại có thể làm gì chứ?”
“Thiếu môn chủ, ta đã sớm muốn nói chuyện này!”
Lý trưởng lão thấy Hứa Thanh Doanh tỏ ra do dự, liền đưa ra quyết định, thấp giọng nói: “Ngươi cũng nên biết, hiện tại lão phu đã ký huyết khế, chỉ có thể một lòng suy nghĩ cho Hỏa Vân lĩnh, há có thể để cho vị trận kia sư kia cứ mãi nắm tính mạng của ngươi trong tay được chứ?”
“Theo ý kiến của ta, tình thế hiện tại đã có sự khác biệt lớn, không phải chúng ta đang bị vây trong trận của hắn như ở Ngọc La sơn, mà là hắn đang bị vây trong Hỏa Vân lĩnh của chúng ta. Há lại cứ trơ mắt nhìn tên Trận sư kia làm ẩu ở Hỏa Vân lĩnh chúng ta sao? Chi bằng để lão phu đích thân xuất thủ, đem người bắt hắn lại, buộc hắn phá giải cấm chế trên người ngươi, đoạt lại Thiên Ngoại Lôi Thạch của chúng ta, ý của ngươi như nào?”
Hứa Thanh Doanh nghe lời này liền nao nao, trong lòng nhất thời cũng hơi do dự.
Lý trưởng lão nói như vậy, cẩn thận tính toán cũng có bảy tám phần nắm chắc, nhất là nếu như tên Trận sư kia quả thật đang mượn địa mạch Hỏa Vân lĩnh tu hành công pháp tà môn gì đó mà nói, thì bây giờ chính là thời điểm then chốt, muốn xuất thủ thì đây là thời cơ không thể tốt hơn…
Thế nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên, trong lòng nàng liền cảm thấy nặng nề.
Không hiểu sao nàng lại nhớ đến lời nói của vị Trận sư ngày đầu tiên tới đây đã nói: “Ta không phải là người thích để cho người ta thua thiệt!”
Dưới đủ loại tâm tình ảnh hưởng, nàng do dự nửa ngày, liền chần chờ nói: “Hay là chờ thêm một chút đi…”