Chương 464 Chỉ đơn giản như vậy sao?
Nói tóm lại, tốc độ tăng tiến tu vi của Quan Ngạo thực sự nhanh hơn những gì Phương Nguyên tưởng tượng quá nhiều.
Ngay từ một năm trước, một thân tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, cũng là lúc nên tìm cơ hội Trúc Cơ rồi!
Phương Nguyên sau khi trải qua một phen suy tính kỹ càng thì đã thay Quan Ngạo lựa chọn một con đường Trúc Cơ tốt nhất.
Đơn giản nhất, trực tiếp nhất, nhất mạch Hỏa hành Trúc Cơ!
Trúc Cơ có Đan dược Trúc Cơ, Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Đạo Trúc Cơ.
Mà Ngũ Hành Trúc Cơ lại phân thành Trúc Cơ theo ngũ mạch, dưới tình huống bình thường mà nói, thời điểm Trúc Cơ luyện hóa địa mạch càng nhiều, tất nhiên là tiềm lực sẽ càng lớn, thực lực sau khi Trúc Cơ cũng càng cao! Nhưng Phương Nguyên cũng hiểu rõ, sở dĩ nói như vậy là bởi vì sau khi Trúc Cơ đều sẽ tu luyện thần thông thuật pháp, có thể cảm ứng Ngũ Hành chi lực tương ứng càng nhiều, dĩ nhiên thực lực sẽ càng cao, tiềm lực cũng càng lớn.
Thế nhưng dù sao đó cũng chỉ là nhằm vào người bình thường mà nói, Quan Ngạo không phải là người bình thường!
Nhục thân hắn mạnh vô song, trời sinh thần lực, lại vốn ngốc nghếch.
Dù cho Phương Nguyên đã dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tu bổ tâm trí cho hắn, nhưng tối đa cũng chỉ đạt tới mức trước đó mà thôi…
Trông cậy vào chính bản thân hắn tự nghiên cứu ra phương pháp tu hành gì đó là rất không có khả năng. Cần biết rằng, cho dù là hiện tại, tâm pháp Quan Ngạo tu luyện đều do Phương Nguyên dùng Thiên Diễn chi thuật đơn giản hoá đến cực hạn để hắn tu luyện, những thứ quá phức tạp, trông cậy để Quan Ngạo học tốt không dễ dàng, ngược lại còn có khả năng khiến hắn trở nên hồ đồ. Bởi vậy Phương Nguyên liền quyết định để Quan Ngạo đi theo con đường đơn giản này, cứ như vậy mà phát triển lên!
Trúc Cơ đơn mạch cũng rất tốt!
Đơn giản, thuần túy, gọn gàng mà linh hoạt!
Về phần tương lai là dạng thần thông pháp thuật gì, thì cũng không cần suy tính.
Cho dù Quan Ngạo dựng thành ba mạch thậm chí bốn mạch Trúc Cơ, hắn cũng không học được nhiều thần thông phép thuật như vậy!
Dạng quái thai trời sinh thần lực giống như hắn, không đi theo con đường võ pháp đó chính là phung phí của trời!
Theo hiểu biết đối với Quan Ngạo ngày càng sâu, có đôi khi Phương Nguyên cũng có chút chờ mong…
Bằng nhục thân vốn có của Quan Ngạo, nếu như có một ngày hắn thật sự có thể phát huy ra tất cả tiềm lực của mình…
… khi đó sẽ thật sự khủng bố đến mức nào chứ?
Trước đó khi tạm biệt Lạc Phi Linh trên Tiên Đài, Cửu cô đã từng nói với Phương Nguyên những chuyện liên quan đến đám thiên kiêu Đạo Tử được lịch đại cổ thế gia và Tiên Đạo truyền thừa bồi dưỡng ra. Mặc dù nghe đáng sợ, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng gặp qua, thế nhưng có lẽ Cửu cô cũng không nghĩ tới, kỳ thật lúc ấy ở ngay chân núi phía dưới Tiên Đài, cũng có một tên siêu cấp quái thai, ngớ ngớ ngẩn ngẩn đang ngồi xổm ở đó…
Mà tên quái thai này, ở một mức độ nào đó khiến Phương Nguyên cũng phải cảm thấy thật sự hâm mộ!
“Trúc Cơ chính là hấp thu địa mạch chi lực để luyện hóa một thân pháp lực, là thiên địa có linh, mệnh số định sẵn; con người ta đều bị giới hạn bên trong túi da của bản thân, sinh lão bệnh tử đều theo ý trời, nhưng nhờ có linh khí đại địa kết thành đạo cơ, tẩm bổ thần hồn, nên có thể phá tan gông cùm xiềng xích kia…”
Phương Nguyên nghiêm túc nhìn qua Quan Ngạo, giải thích cho hắn về Trúc Cơ chi đạo.
Quan Ngạo: “Ừm!”
Phương Nguyên nhìn hắn: “Nghe hiểu chứ?”
Quan Ngạo: “Hoàn toàn không hiểu!”
Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài: “Lát nữa ngươi đi vào, nghịch chuyển pháp lực, dẫn Địa Hỏa nhập thể!”
Quan Ngạo đại hỉ: “Bây giờ đã hiểu!”
Phương Nguyên: “Địa Hỏa chưa đầy thì đừng nên dừng lại, phải đợi đến khi đến toàn thân sôi trào, pháp lực gào thét…”
Quan Ngạo: “Lại không hiểu!”
Phương Nguyên: “… Cũng giống như là cảm giác ăn no vậy!”
Quan Ngạo: “Hiểu rồi!”
Phương Nguyên: “Sau khi đã ăn no rồi, liền luyện hóa Địa Hỏa…”
Quan Ngạo: “Cái gì gọi là luyện hóa?”
Phương Nguyên: “Bình thường ngươi ăn linh đan bảo dược vào thì giải quyết như thế nào?”
Quan Ngạo: “Một lúc sẽ tiêu hóa sạch sẽ…”
Phương Nguyên: “Vậy thì cứ theo tâm pháp trước đó ta truyền cho ngươi tu luyện, không ngừng vận chuyển pháp lực, phát sinh chuyện gì cũng không cần ngừng lại!”
Quan Ngạo: “Tới khi nào mới thôi đây?”
Phương Nguyên cẩn thận nghĩ nghĩ: “Tới khi ngươi cảm thấy mình lại đói bụng mới thôi!”
Quan Ngạo nghe xong, hồi lâu sau nói: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”
Phương Nguyên: “… Àiiii!”
Lúc đầu Phương Nguyên cảm thấy Trúc Cơ là một quá trình rất phức tạp, rất huyền ảo, ẩn chứa đại trí tuệ trong đó. Thế nhưng không biết tại sao, sau khi tán gẫu với Quan Ngạo một trận, bỗng nhiên hắn chợt thấy ngay cả chính mình cũng cảm thấy quá trình Trúc Cơ này dường như trở nên đơn giản quá mức…
Bất kể nói như thế nào, cuối cùng hắn cũng để cho Quan Ngạo tiến vào động phủ mới dựng lên gần đây.
Động phủ này nằm ở đầu nguồn linh mạch Hỏa Vân lĩnh, là nơi địa khí Hỏa hành nồng đậm nhất. Theo phân phó của Phương Nguyên, dưới sườn núi được móc ra hai cái hầm đá, chung quanh cũng bày ra một tòa Tụ Linh trận cỡ trung. Mà ở chung quanh, vị bảo đảm ổn thỏa, Phương Nguyên lại bày ra một đạo Bắc Đẩu Tinh Quang Trận làm tầng phòng hộ sau cùng, sau đó hắn đích thân canh giữ ở bên ngoài động phủ hộ pháp cho Quan Ngạo!
Trước đó hắn đã nói qua với đám người Hỏa Vân lĩnh, khi mình chưa xuất quan, không được tùy tiện tới quấy rầy.
Lúc trước mình Trúc Cơ tại Vân Phù sơn, trước sau cũng chỉ mất chưa đến một canh giờ, nhưng Phương Nguyên cũng biết, lúc ấy là do mình mạo hiểm, không thể tính toán theo lẽ thường. Dưới tình huống bình thường, quá trình Trúc Cơ tối thiểu cũng mất vài ngày thậm chí là mấy tháng, đương nhiên, đó là do tu sĩ trước khi Trúc Cơ bình thường đều phải điều chỉnh trạng thái, tìm kiếm linh mạch, thậm chí là chờ ngày hoàng đạo các thứ…
Quan Ngạo cũng không phiền toái như vậy, trực tiếp tiến vào liền Trúc Cơ, nhưng cho dù như vậy cũng cần phải mất mấy canh giờ!
“Ầm!”
Hắn ở bên ngoài ngó vào bên trong động phủ quan sát Quan Ngạo, chọn một nơi nóng nhất ngồi xuống.
Sau đó hắn tập trung tinh thần, thầm vận pháp lực.
Lập tức hắn có thể nhìn thấy, bên trong địa mạch có từng tia từng tia hỏa khí đang chậm rãi tràn vào thể nội Quan Ngạo.