Chương 463 Hoặc có thể nói là hâm mộ!
Chuyện đến nước này, ngay cả Hứa Thanh Doanh cũng cảm thấy có hơi khâm phục hắn!
Sinh ra tại Ô Trì quốc, sống ở một nơi gần Man Hoang như thế, nàng từ nhỏ đến lớn cũng thường nhìn thấy một số người tu hành vì một chút lợi ích mà đánh nhau vỡ đầu. Ngay cả Lý trưởng lão nhìn nàng lớn lên từ nhỏ mà cũng có tâm tư phản bội nàng. Nhưng dưới cái nhìn của nàng, đây hết thảy đều là chuyện đương nhiên, người không vì mình, trời tru đất diệt, bị người mưu hại thì đó là do mình không cẩn thận chứ sao?
Nhưng khi đối mặt với điệu bộ của vị Trận sư trẻ tuổi này, Hứa Thanh Doanh lại cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn thay đổi.
Lợi mình thì chắc chắn sẽ hại người sao?
Người ta lại không cho rằng như vậy, hắn muốn thứ gì thì sẽ có đủ bản lĩnh để kiếm về!
Không phải không dám để cho người ta ăn thiệt thòi, mà là không cần thiết a!
“Đệ tử cao nhân tựa như Thần Long trên trời, quả nhiên không phải là người mà những kẻ có tâm tư bẩn thỉu như chúng ta có thể phỏng đoán được…”
Ôm ý nghĩ như thế nên nàng lại phụng dưỡng Phương Nguyên càng cẩn thận hơn.
Có điều sự biến hóa về tâm tình này của Hứa Thanh Doanh lại không được Phương Nguyên phát hiện ra, hoặc có thể nói là hắn không thèm để ý tới.
Ngây ngốc tại Hỏa Vân lĩnh trong khoảng thời gian này, hắn cũng có thu hoạch không nhỏ.
Công cuộc bố trí hộ sơn đại trận tại Hỏa Vân lĩnh quy mô như thế thực sự giúp hắn thu hoạch không ít kinh nghiệm dị thường quý giá trong trận thuật nhất đạo.
Càng mấu chốt hơn nữa chính là, tất cả vật liệu mà hắn dùng để thí nghiệm đều thông qua Hỏa Vân lĩnh mua về cho hắn. Bây giờ hắn đã thử qua mười mấy loại vật liệu khác biệt, cũng phát hiện một số vật liệu có tác dụng khắc chế lực lượng lôi chúc. Có điều hiệu quả của chúng lại không quá rõ ràng, hoặc là có những khuyết điểm khác. Bởi vậy hắn tạm thời không tu hành mà chuyên tâm thử nghiệm thêm mấy loại để chọn ra thứ ưu tú nhất!
Đương nhiên, vấn đề tất nhiên cũng có, đó là những thí nghiệm này quá mức nguy hiểm…
Có lần Phương Nguyên dùng Hàn Thủy Tinh để làm thí nghiệm, ai ngờ lực lượng bên trong Lôi Thạch lại bị dẫn ra, oanh cho Phương Nguyên đầu đầy bụi đất, lông tóc dựng đứng, triệt để mất đi phong phạm cao nhân, báo hại hắn phải dưỡng thương tận hai ngày mới dám đi ra ngoài gặp người khác…
Ngay cả Quan Ngạo hiện tại khi gặp Phương Nguyên thì cũng sẽ bất giác run rẩy.
Sau khi giúp Phương Nguyên làm thí nghiệm một lần, hắn thà đi giúp Hỏa Vân lĩnh bày trận khiêng đá chứ nhất quyết không chịu tới hỗ trợ nữa.
Phương Nguyên tính toán một chút thì mới phát hiện ra rằng chuyện trọng yếu nhất bây giờ chính là Trúc Cơ cho Quan Ngạo.
Tu vi hiện tại của hắn hơi yếu một chút, thời điểm mình cần hắn hỗ trợ thì có hơi không đủ sức.
Động phủ Hỏa Vân lĩnh đáp ứng xây dựng cho hắn đã xây xong, hắn cũng đã chuyển vào đó ở.
Lúc đó Phương Nguyên muốn Hỏa Vân lĩnh xây động phủ này, kỳ thực chính là để cho Quan Ngạo dùng khi Trúc Cơ.
Hắn đã cảm ứng Hỏa tính của địa mạch ở Hỏa Vân lĩnh này một phen, phát hiện ra rằng phẩm chất của địa mạch này hết sức bình thường, một đầu hỏa chúc địa mạch mà hắn tùy tiện tìm thấy tại Vân Phù sơn cũng có phẩm giai cao hơn cái này. Có điều nghĩ lại cũng đúng, nếu như phẩm chất của hỏa chúc linh mạch này thật sự cao cường, e rằng cũng không tới phiên tiểu tiên môn như Hỏa Vân lĩnh nắm giữ nó trong tay mấy trăm năm, mà sớm đã bị một số thế lực lớn đoạt đi sạch sẽ rồi!
Thế nhưng một đầu địa mạch như thế này cũng miễn cưỡng đủ cho Quan Ngạo dùng rồi!
Bây giờ Quan Ngạo đã đi theo Phương Nguyên hơn hai năm. Lúc trước trong Ma Tức hồ thí luyện, hắn ăn vào Già Lam Thảo, một thân tu vi liền tăng lên một mảng lớn, tiếp cận Luyện Khí tầng chín. Trong hơn hai năm qua, Phương Nguyên cũng không đối xử hẹp hòi với hắn. Các loại linh đan diệu dược, tài nguyên tu hành, phàm là thứ Quan Ngạo dùng được, Phương Nguyên đều sẽ phân cho hắn dùng, thế nhưng dần dần, Phương Nguyên lại phát hiện ra một đặc tính khác của Quan Ngạo!
Tên ngốc này, thật sự là một kẻ quái thai…
Đối với người ngoài, linh dược bảo dược tất nhiên là có thể tăng cao tu vi, thế nhưng khi phục dụng nhiều thì lại khó tránh khỏi việc bão hòa. Nếu lại tiếp tục ăn những linh dược bảo dược này, không những không tăng cao tu vi mà còn có hại đối với thân thể.
Ngoài ra người bình thường ăn linh dược cũng chỉ có thể hấp thu một phần nhỏ để biến thành pháp lực của mình, còn phần lớn đều thất thoát đi mất…
Đây là nguyên nhân vì sao linh dược đều được luyện thành đan dược, bởi vì khi có quân thần hỗ trợ thì sẽ phục dụng dễ dàng hơn!
Giảm bớt tác dụng phụ, ngoài ra còn tốt cho tiêu hóa nữa!
Thế nhưng Quan Ngạo lại không giống vậy, thể phách quái thai của hắn hình như hoàn toàn không bị tác dụng phụ của linh dược ảnh hưởng.
Càng kinh khủng hơn, cái dạ dày của hắn lại còn giống như một cái động không đáy, giống như vĩnh viễn không đạt tới mức bão hòa. Chỉ cần hắn ăn linh dược hoặc là linh đan thì tu vi chắc chắn sẽ tăng trưởng, giống như ăn cơm thì sẽ làm tăng thêm khí lực vậy!
“Trên đời này, chẳng lẽ thật sự có người có thể thông qua cách cắn nuốt vô số linh đan bảo dược để thay thế tu hành hay sao?”
Ngay cả Phương Nguyên sau khi phát hiện ra chuyện này thì cũng có hơi nghẹn họng trân trối.
Hoặc có thể nói là hâm mộ!
Sau khi kinh ngạc, hắn lại càng cảm thấy nghi hoặc hơn.
Bởi vì hắn cảm thấy, đặc điểm này của Quan Ngạo không phải có từ trước đó, mà là sau khi rời khỏi Thanh Dương tông thì mới từ từ thể hiện ra ngoài. Cũng giống như lúc trước khi ở trong Ma Tức hồ, hắn cho đối phương ăn một gốc Già Lam Thảo, sau đó hắn còn chuyển cho tên kia một đạo Huyền Hoàng khí. Cả hai việc này đều kích phát rất nhiều tiềm lực cho tên ngốc đó, ngoài ra còn khiến cho nhục thân của Quan Ngạo càng kinh khủng hơn.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, nếu như lúc trước tại Thanh Dương tông, đặc tính cắn nuốt vô số linh dược để tăng cao tu vi của Quan Ngạo bị một trưởng lão trong tông môn phát hiện thì hắn sớm đã bị Tử Vân phong giấu đi như bảo bối, hơn nữa còn cho hắn ăn linh dược như bò ăn cỏ rồi!