Chương 501 Xôn xao!"
“Ngươi vừa nói như vậy thì ta đây cũng nghĩ tới…”
Tiểu hoàng tử chen ngang: “Trước kia Ô Trì Quốc chúng ta giống như có phong tục được lưu truyền như này, mỗi khi đến lúc lão hoàng băng hà cần chôn cất vào tổ điện sẽ bắt yêu thú trong Thập Vạn Man Sơn, xem ra là để bố trí Huyết Tế Thú Linh ở đây!”
“Xem ra đây là cấm chế tầng thứ hai!”
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, sau đó quay qua hỏi tiểu hoàng tử: “Thực lực của những con yêu thú này ở bậc nào?
Tiểu hoàng tử suy nghĩ một chốc, ngập ngừng nói: “Đa phần đều là yêu thú thất giai hoặc bát giai đó, nếu ta nhớ đúng thì thật giống như từng có ghi chép bắt được mãnh thú. A! Đúng rồi, quả thật có ghi chép này, Ô Trì Quốc chúng ta có một thế gia đời đời mang ơn hoàng tộc, địa vị tôn sùng, tổ tiên thế gia này từng dâng lên cho hoàng tộc Ô Trì Quốc ta một con mãnh thú!”
“Mãnh thú?”
Cả đám Phương Nguyên nghe vậy cũng thoáng lấy làm kinh hãi.
Sinh linh ở thế gian này được linh khí tẩm bổ đều có thể tu hành, thế nhưng cũng là hai phương diện.
Có một loài yêu vật dưới sự tẩm bổ của linh khí mở thần trí, nên tu hành con đường hệt như loài người, nuốt vào phun ra linh khí, kết đan Trúc Cơ, thậm chí học xong thuật biến hóa có thể biến thành hình người, đi đứng nằm ngồi tất cả đều không khác con người.
Loại yêu này chính là Yêu tinh trong miệng người thường!
Mà cấp bậc phân chia của bọn họ cũng giống ngươi tu hành như đúc: Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh.
Thế nhưng cũng có một loài hoàn toàn khác với những con yêu ma này.
Chúng nó cũng nhận được linh khí tẩm bổ, nhưng thần trí không hề tăng lên mà là sinh ra một thân thể mạnh mẽ vô song, sẽ không đi lên con đường tu hành, chỉ biết đuổi theo linh khí theo bản năng, tiếp tục lớn lên, loại yêu vật này thường vẫn sẽ giống như cũ, sinh trưởng trong núi sâu, vẫn duy trì thú tính, bởi thế loài yêu vật này người ta thường gọi là Yêu thú!
Nhưng mà thực lực yêu thú cũng có mạnh có yếu.
Người tu hành thương phân chia bọn chúng thành yêu thú từ nhất đến cửu giai, đại biểu cho thực lực càng mạnh của loại yêu thú này, thế nhưng trên yêu thú cửu giai còn có sự tồn tại khủng bố hơn, cũng không cách nao dùng hai từ Yêu thú để hình dung về bọn chúng nữa, mà là mãnh thú, tuy rằng những thú dữ này giống hệt như dã thú, chưa mở thần trí hoặc thần trí không cao nhưng cực kỳ đáng sợ.
Trong truyền thuyết yêu thú cửu giai đã có năng lực ngang hàng với tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ.
Mà mãnh thú kia thì chỉ có tu sĩ cảnh giới Kim Đan mới có thể đối phí được.
Nếu trong vùng sơn cốc này tồn tại một con mãnh thú chi linh thì….
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Phương Nguyên, ý trưng cầu hết sức rõ ràng.
Phương Nguyên nhìn xung quanh nói: “Chúng ta chỉ có thể cẩn thận một chút thôi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng cứu mạng!”
Việc đã đến nước này đương nhiên không thể lùi bước, hơn nữa cấm chế dạng này cũng không có cách nào thôi diễn, thú linh chạy lòng vòng bên trong khu vực này không thể đoán trước hướng đi của chúng nó được, ngoài trừ việc cẩn thận hơn, cơ trí hơn thì thật sự không có cách nào khác.
“Được, ta đi trước cho!”
Quan Ngạo thấy vậy liền chủ động đi đầu, cứ vậy mà đi thẳng về phía trước.
Rồi sau đó Phương Nguyên cùng với tiểu hoàng tử đi ở giữa, khống chế đại cục, hai vị lão trận sư kia đành phải cắt đuôi đi cuối.
Vang ầm ầm!
Di thẳng về phía trước lúc này lại khác hẳn với nguy hiểm bốn phía lúc trước, lúc nào cũng sẽ gặp phải mấy con yêu thú thú linh xuất hiện, gầm rũ thảm thiết lao qua bọn họ, mà Quan Ngạo cũng không từ chối, một đường tiến về phía trước, tốt xấu gì thì hắn ta có thần lực trời sinh, lại là nhất mạch hỏa hành Trúc Cơ, đi theo đạo thuần dương, khắc chế nhưng thú linh không có thần trí lại thuộc đạo âm tà này, lại càng bổ sung sức mạnh cho Quan Ngạo.
Da phần thú linh đều trong lúc đối mặt vs Quan Ngạo đều bị hắn ta chém, ngẫu nhiên có vài con lợi hại thì Phương Nguyên kịp lúc ra tay, bên cạnh trợ giúp Quan Ngạo, chúng nó đều bị bất ngờ chém thành hai khúc, trên đường tiến vào trong cả đám người đều không xuất hiện thương vong.
Chỉ là tuy rằng tạm thời thuận lợi nhưng trong lòng mọi ngươi đều trĩu nặng.
Bọn họ cùng nhau đi cả con đường, thấy thú linh càng ngày càng ít so với tưởng tượng của Phương Nguyên, thực lực cũng không cao lắm, nhưng vừa nghĩ đến nơi này có khả năng có một con thú linh cấp bậc mãnh thú ẩn núp thì cả đám thầm cảm thấy nặng nề, nửa câu bông đùa cũng không dám nói!
Cứ đi về phía trước như thế, hiển nhiên bọn họ đã đến gần một tế đài hắc khí thâm trầm.
Ở khoảng cách rất xa đã cảm thấy trên tế đài kia cuồn cuộn khí từ tà dị, dường như không khí nặng nề rất nhiều.
“Xôn xao!”
Vừa đến gần tế đài, thú linh vẫn đuổi theo đám người Phương Nguyên lại dường như cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ mà đáng sợ nào đó, bản thân nó dẫu không có thần trí cũng theo bản năng mà sợ hãi, đều tản đi khắp nơi, trốn ra xa!
“Tránh cũng không thoát, chuẩn bị trận ác đấu này thôi!”
Phương Nguyên thấp giọng thở dài, từ từ rót pháp lực vào trong vũ phiến ngũ sắc trong tay.
Mà mấy người khác cũng giơ đại đao lên hoặc là tế các loại pháp khí lên, từng bước một yên lặng tiến tới.
“Vút!”
Đến phía dưới tế đài, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, đột nhiên xông tới cùng một lúc.
Nhảy vọt lên không trung, pháp bảo pháp khí trong tay liền hung hăng đập xuống.
Thế nhưng vào ngay lúc này, bọn họ thấy rõ thứ trên tế đài, đồng loạt tái mặt thu tay lại.
Cả đám ngơ ngác nhìn tế đài kia, vẻ mặt đều vô cùng cổ quái: “Đây là cái quỷ gì thế?”