Chương 499 Ngươi có ý gì chứ?"
- Trang Chủ
- Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (Truyện FULL)
- Chương 499 Ngươi có ý gì chứ?"
Ở trước mặt bọn họ rõ ràng xuất hiện một tòa sơn cốc không thấy điểm dừng, lơ lửng trong màn sương mù mờ mịt, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được cây cối to lớn xanh um tươi tốt, chỉ kỳ quái là lại không thấy được bất cứ loài chim nào, bầu không khí có phần tĩnh mịch.
“Trong vùng sơn cốc này hẳn là hoàng lăng Ô Trì Quốc!”
Lúc tiểu hoàng tử thấy được vùng sơn cốc này đã lập tức hưng phấn hẳn, bộ điệu phấn khởi.
Phương Nguyên nhìn tiểu hoàng tử với ánh mắt cổ quái, thở dài:
“Trong cốc một vùng tử khí, sợ có nguy hiểm phải cẩn thận một chút!”
Dứt lời hắn ấn ngân toa dứt khoát đáp xuống bên trong sơn cốc.
“Nơi hoàng lăng chôn cất xương cốt tuyệt đối không đi vào dễ dàng như vậy, trên bản đồ bí ẩn tuy không viết rõ có bao nhiêu cấm chế, nhưng theo ta phỏng đoán tam vi chí thượng, đại trận cấm chế xung quanh hoàng lăng này chỉ sợ sẽ có ít nhất ba tầng nay chúng ta ở phía ngoài sơn cốc hẳn đã tiến vào trong cấm chế tầng thứ nhất rồi, cho nên nhất định hành động cẩn thận, tránh bất cẩn mà trở thành bộ xương khô!”
Hai chân giẫm trên mặt đất, Phương Nguyên khẽ thở phào.
” Thiên Xu môn ta vẫn có chút nghiên cứu trận pháp, để ta thôi diễn một phen!”
Vị lão trận sư tóc trắng nghe vậy cười ha hả, lấy ra ba mươi sáu cái thẻ tre, tế lên không trung.
“Không cần!”
Hai mắt Phương Nguyên nhìn thẳng về phía trước, hắn liền mở bàn tay trái ra.
Trong túi càn khôn lạp tức bay lên sáu mươi bốn cái thẻ ngọc màu tím khảm viền vàng, trên bề mặt có vầng mây tinh xảo.
Đây cũng là một trong lễ bái sư của tiểu hoàng tử, được điêu khắc từ những thợ thủ công nổi tiếng, cực kỳ quý giá/
Có thẻ ngọc này thì Phương Nguyên cũng không cần sử dụng thẻ trúc mộc mạc này nữa rồi, liền thay đổi một bộ.
Lão già tóc bạc nhìn thoáng qua với vẻ hâm mộ, lặng lẽ cất thẻ trúc của ông ta vào, giả vờ ra vẻ nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Thẻ trúc không quý giá như ngươi ta, cũng phải thôi, quan trọng là chính ông ta chỉ có thể khống chế ba mươi sáu cái thẻ trúc thôi, coi như chỉ là không hơn ba mươi cái, nhưng độ khó của việc đang tính toán cũng không thể so nổi!
Không nói những việc khác, hai vị lão trận sư cũng biết trong đạo trận thuật có danh hiệu Đại trận sư khó đạt được, tiêu chuẩn quan trọng đánh giá một người đó là tự người đó vận hành sáu mươi bốn cái thẻ trúc để tiến hành thôi diễn có thuần thục hay không.
“Ha ha, vậy thì để lão phu hỗ trợ ngươi thôi diễn vậy!”
Lão trận sư tóc đen cười một tiếng, bên cạnh bay lên mười mấy tấm người giấy rất sinh động.
“Không cần!”
Phương Nguyên khẽ lắc đầu, tay phải giơ về phía xung quanh, vòng quanh một cây đại thu lập tức có thật nhiều lá cây rơi xuống, bàn tay Phương Nguyên vung lên, những lá cây đều được pháp lực nâng lên lung lay bắt đầu lao về phía trước, nga tức khắc kích khởi từng tầng trận quang.
Vị lão trận sư tóc đen kia thấy vậy cũng chỉ ngượng ngùng cất người giấy lại.
Người ta lấy tư liệu ngay tại chỗ, tuy lá cây không tinh xảo bằng người giấy của ông ta nhưng số lượng lại hơn gấp mấy lần.
“Xèo!”
Lá cây có cái bị đốt cháy, có cái lặng im không một tiếng động mà rách làm hai, cũng có cái trực tiếp bị nghiền thành bột phấn.
Mà tương ứng trên lòng bàn tay trái của Phương Nguyên, quỹ tích vờn bay của sáu mươi cái thẻ trúc lạp tức xảy ra biến hóa, vẽ ra từng luồng ngọc quang trong suốt, chuyển động nhanh chóng xen lẫn vào nhau, nhưng không hề nhiễu loạn nhau, chúng bay càng lúc càng nhanh, đến cuối cũng dĩ nhiên đã hình thành một vòng sáng được quang ngọc dệt thành, biến hóa phức tạp lại cực nhanh, khiến người ta vừa nhìn thấy đã choáng váng cả đầu.
Nhưng Phương Nguyên cũng chỉ nhìn chằm chằm vào vùng sáng một hồi, ngón tay nhanh chóng vẽ trên hư không, tựa như đang tính toán.
Hai vị lão trận sư Thiên Xu môn này cũng có ý định tính toán thử, thế nhưng chỉ nhìn qua mấy lần chỉ cảm thấy Phương Nguyên tính cực nhanh, đã hoàn toàn vượt khỏi cực hạn của hai người bọn họ, hai lão hoàn toàn không theo kịp tốc độ này, có phần bất đắc dĩ mà ngừng lại.
Hai người liếc nhau đều có chút cười khổ: “Thật không hiểu người thanh niên này học như thế nào, trình độ trận thuật lại còn mạnh hơn cả trận sư nghiên cứu mấy trăm năm như hai chúng ta, nhất là năng lực thôi diễn kia sao lại biến thái thế chứ, một cái đầu tựa như còn hoàn hảo hơn so với hai chúng ta cộng lại, có tên quái vật như hắn ở chỗ này thì hai ta có thể giúp gì được cơ chứ!”
“Tốn nhị, chín bước, quẹo phía bên trái, đi mười chín bước!”
Một ý niệm này còn chưa hiện lên rong đầu, Phương Nguyên đột nhiên lên tiếng, nói ra kết quả một phen thôi diễn.
Hai vị trận sư cùng với tiểu hoàng tử đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hướng tốn nhị, một con đường gần như nhìn bằng mắt thường cũng không thấy, nối thẳng vào một nơi âm u bí ẩn, hiển nhiên bọn họ hiểu được nếu như Phương Nguyên thôi diễn đúng thì con đường này có thể vượt qua một cách bình yên vô sự.
Thế nhưng nếu sự thôi diễn của hắn xảy ra sai sót thì con đường này chính là một con đường chết thẳng đến âm ty.
Không biết thôi diễn của trận sư trẻ tuổi này có chính xác hay không, dù sao cũng phải có người đi qua thử trước mới có thể biết được.
Đang nghĩ đến vấn đề này, chợt thấy Phương Nguyên xoay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái.
Hai người lập tức đờ ra: “Ngươi có ý gì chứ?”
“Không phải các ngươi muốn giúp đỡ sao?”
Quan Ngạo ở bên cạnh nói: “Ý của Phương tiểu ca là đã đến lúc phát huy tác dụng của các ngươi!”