Chương 492 Chẳng lẽ ta đã tìm nhầm người thật sao?"
- Trang Chủ
- Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (Truyện FULL)
- Chương 492 Chẳng lẽ ta đã tìm nhầm người thật sao?"
Nếu đúng theo kế hoạch, tiểu hoàng tử và Phương Nguyên bây giờ đã cùng nhau rời khỏi Hỏa Vân lĩnh, trên danh nghĩa là du ngoạn tứ phương, nhưng kì thực là tìm cách tiến về Tổ Điện của Ô Trì quốc. Tiểu hoàng tử cũng đã hạ lệnh cho đám cấp dưới không được đi theo. Thế nhưng việc tên Âm Thị Triệu Nô Nhi này xuất hiện đã làm rối loạn hết thảy an bài của bọn hắn, tiểu hoàng tử lo lắng như lửa đốt, chỉ muốn mau mau thương nghị với Phương Nguyên một phen. Nhưng sau khi hắn âm thầm thăm dò Phương Nguyên mấy lần, hơn nữa còn nháy nháy mắt mấy cái, thế nhưng đối phương từ đầu đến cuối lại không hề có phản ứng gì, điều này khiến hắn lập tức cảm thấy mọi chuyện khó có thể được như ý muốn.
Triệu Nô Nhi bây giờ giống như một con quỷ gắt gao bám lấy hắn, bất kể hắn đi gặp ai thì tên kia cũng ân cần phụng dưỡng đi theo. Nhất là khi hắn và Phương Nguyên gặp nhau, tên kia luôn luôn đứng xem từ đầu tới đuôi, lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng ghét kia.
Tiểu hoàng tử trước trước sau sau đã phát cuồng không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn lại hoàn toàn không làm gì được Triệu Nô Nhi.
Tên Âm Thị này tâm tư ác độc, tu vi lại cao, đuổi thì đuổi không đi, đánh cũng đánh không lại, mắng hắn thì hắn chỉ vờ như không thấy. Nói tóm lại, bất kể tiểu hoàng tử đi đâu thì hắn cũng sẽ cười cười đi theo bên cạnh, điều này làm cho tiểu hoàng tử vô cùng bất lực. . .
Trong tình cảnh này, tiểu hoàng tử tất nhiên là không thể gặp mặt thương lượng với Phương Nguyên để đề phòng Triệu Nhi Nô đoán ra được ý nghĩ chân thực của hắn. Từng ngày từng ngày trôi qua, tiểu hoàng tử không khỏi càng ngày càng sốt ruột, càng ngày càng thêm thống hận Triệu Nô Nhi tới cực điểm. Càng mấu chốt hơn nữa chính là, hắn đã bắt đầu có hơi lo lắng, liệu rằng Phương Nguyên có giữ lời với mình hay không. . .
Dạo này Phương Nguyên giống như có hơi lo sợ nên không chủ động đi tìm mình thương lượng, cũng không biết có phải là do ngày đầu tiên gặp phải Triệu Nô Nhi mà đã suýt mất mạng hay không. Hắn mặc kệ mình nói gì thì nói, khi mình đi tìm hắn thì hắn chỉ tùy tiện đưa ra một chút trận thuật chi đạo để dạy mình, còn những ám chỉ và ý tứ muốn thương thảo mịt mờ của mình thì hắn lại hoàn toàn làm như không thấy.
Bình thường nếu mình không đi tìm hắn thì hắn sẽ im lìm ngồi trong phòng, thôi diễn hết đạo trận pháp này đến đạo trận pháp khác, còn không thì hắn sẽ ngồi bất động tu hành và đọc sách, hoàn toàn không thử tìm cơ hội gặp mình, giống như đã hoàn toàn quên ước định kia vậy!
Ngay cả tên ngốc cả ngày cười ha hả kia hình như cũng nhận được sự phân phó của hắn nên không dám tùy tiện nói chuyện với mình.
“Chẳng lẽ ta đã tìm nhầm người thật sao?”
Tiểu hoàng tử nhịn không được mà thầm nghĩ, trong lòng ẩn ẩn có một loại cảm giác mất mát.
Lúc trước Phương Nguyên vừa thấy mặt hắn liền bắt hắn đi, hơn nữa hắn còn nhìn thấy dáng vẻ khi tu luyện lôi pháp của Phương Nguyên, bất kể là đảm lượng, trí lực, hay là thực lực, thậm chí là công pháp tu luyện thì cũng đều là nhất đẳng. Lúc đó hắn mới quyết định mời Phương Nguyên giúp mình đối phó Yêu phi kia, vì thế hắn không chỉ hứa hẹn đưa ra Thiên Ngoại Lôi Thạch làm thù lao, mà còn nói thẳng ra cách đối phó Yêu phi mà mình nghĩ ra.
Trong tình cảnh này, nếu như tên Trận sư kia run sợ, muốn rút lui, vậy thì hắn thật sự quá tuyệt vọng rồi.
“Tiểu điện hạ, nếu ngài cảm thấy đi chơi không vui, vậy không bằng sớm ngày hồi cung, cũng đỡ cho bệ hạ và hoàng hậu phải lo lắng. . .”
Triệu Nô Nhi thấy sắc mặt của tiểu hoàng tử càng ngày càng khó coi thì lên tiếng khuyên nhủ.
Mặc dù khuôn mặt hắn luôn luôn trưng ra vẻ tươi cười nịnh nọt, thế nhưng tiểu hoàng tử lại nhìn ra mấy phần đắc ý từ trong nụ cười đó.
“Là đỡ cho ả Yêu phi kia phải lo lắng đúng không?”
Tiểu hoàng tử cười lạnh, hận hận nhìn sang Triệu Nô Nhi.
“Lữ phi là trưởng bối, lời nói của tiểu hoàng tử ngài dù sao cũng phải khách khí một chút mới đúng. . .”
Triệu Nô Nhi híp mắt lại, vẫn cứ cười cười nói với tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử tức giận, lạnh lùng quát: “Ta không khách khí đấy thì sao?”
“Ngài là điện hạ, nô tài sao có thể làm gì chủ tử được?”
Triệu Nô Nhi nhẹ giọng cười một tiếng, nói: “Có điều nếu có những người âm thầm cổ động ngài để ngài làm ra những sự tình bất lợi cho người của hoàng tộc Ô Trì quốc thì nô tài chắc chắn sẽ không khách khí với bọn hắn. Trước đó nô tài đã nhắn về cung thỉnh giáo Lữ phi, lão nhân gia nàng có nói, đệ tử Âm Sơn tông thì đã sao? Âm Sơn tông kia mặc dù có danh xưng Vân Châu đệ nhất tiên môn, nhưng uy phong này lại không lan tới được Bá Hạ châu. Đệ tử của bọn hắn đến Ô Trì quốc chúng ta thì cũng phải tuân thủ quy củ, bằng không thì cái đầu nhỏ trên cổ coi như. . .”
Nói đến đây, hắn khẽ cười một tiếng, sau đó cúi đầu xuống không nói tiếp nữa.
“Ngươi. . .”
Hai mắt của tiểu hoàng tử bắn ra một đạo tinh quang, vừa tức lại vừa hận.
Hắn biết tên Triệu Nô Nhi này đang uy hiếp mình, lần trước Phương tiên sinh dùng thân phận chân truyền Âm Sơn tông để chấn nhiếp y, khiến y không dám hạ sát thủ. Nhưng sau đó y lập tức xin chỉ thị từ vị Yêu phi trong cung kia, cũng đã được Yêu phi hứa hẹn. Vì thế nếu như động thủ lần nữa, thân phận của Phương tiên sinh sẽ không thể nào làm y cố kỵ được nữa, nói không chừng y sẽ còn chủ động tìm cơ hội động thủ. . .
Vừa nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy có hơi thấu hiểu cách làm của Phương Nguyên lúc này.
Người ta dù sao cũng là một kẻ ngoại lai, Thiên Ngoại Lôi Thạch tất nhiên trọng yếu, nhưng cũng không đáng để vì thế mà mất mạng a!
“Hắn dù sao cũng là tiên sinh dạy trận thuật cho ta, ngươi dám động đến hắn, cẩn thận ta sẽ lột da ngươi!”
Tiểu hoàng tử lạnh lùng nhìn Triệu Nô Nhi, lãnh ngạo nói: “Những chuyện khác cũng không cần ngươi quản, ta chơi chán thì sẽ tự khắc trở về!”
Tên Triệu Nô Nhi kia nghe xong thì lập tức mỉm cười, không nói thêm gì nữa.