Chương 472 Cầm khối Thiên Ngoại Lôi Thạch về đây
- Trang Chủ
- Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (Truyện FULL)
- Chương 472 Cầm khối Thiên Ngoại Lôi Thạch về đây
Vào lúc này, trên một tòa núi cao cách Hỏa Vân lĩnh hơn mười dặm đang diễn ra một màn ca hát nhảy múa. Tòa núi hoang này không biết từ lúc nào đã bị người ta san mất một khối lớn, dựng lên một tòa Tiên Đài. Mà ở phía trên Tiên Đài, tiên cầm không ngừng vang lên, hào quang từ kim châu tỏa ra hết sức cao quý. Phía dưới là tràng cảnh hoành tráng nhất, tiếng ca hát vang lên không ngừng, hơn mười vũ nữ chân dài váy ngắn, dáng người xinh đẹp đang uyển chuyển nhảy múa. Nơi cao nhất của Tiên Đài có một thiếu niên mặc áo bào màu vàng đang ngồi chống cằm, ngủ gật.
Ở phía sau hắn là một nam tử mặc áo choàng màu đen thân hình cao lớn, thân mang thiết giáp. Phần lớn thời gian hắn đều không nói một lời, chỉ lù lù đứng thẳng ở đó, thỉnh thoảng mới ngẫu nhiên mở mắt lại tỏa ra sát khí tràn ngập!
Đạo phù quang kia cấp tốc bay tới, nam tử mặc áo choàng màu đen liền đưa tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy đạo phù quang kia.
Hắn phát ra thần niệm lướt qua nội dung bên trong đạo phù lục, lập tức khẽ nhíu mày.
“Thiên Ngoại Lôi Thạch vẫn chưa tới tay sao?”
Tên thiếu niên mặc áo bào màu vàng kia cũng tỉnh táo lại, ngáp một cái, uể oải xoay người hỏi.
“Không phải, đây là phù quang cầu cứu!”
Nam tử khoáng áo choàng màu đen vẻ mặt lạnh lẽo, cứng ngắc mở miệng trả lời.
“Hả?”
Thiếu niên mặc áo bào màu vàng kia mới ngáp được nửa chừng liền biến sắc mặt, cười khổ nói: “Chẳng phải tên môn chủ Cự Giao môn kia trước đó đã tìm tới ta yêu cầu hỗ trợ hai tên Trận sư đi theo, còn nói khoác rằng dễ như trở bàn tay sao. Sao bây giờ lại vô dụng như vậy, ngay cả một cái Hỏa Vân lĩnh nho nhỏ cũng không đối phó được? Chẳng lẽ nói số ta cứ khổ hoài như vậy, vàng ròng bạc trắng không tiếc ném ra ngoài, lại chỉ mời chào toàn là phế vật tới?”
Nam tử mặc áo choàng đen kia lạnh nhạt trả lời: “Thứ không ra gì như Cự Giao môn, vốn chỉ toàn là phế vật chiếm đa số!”
“Vậy thì ngươi đi đi!”
Thiếu niên mặc áo bào màu vàng hít sâu một hơi, lười biếng nói: “Cầm khối Thiên Ngoại Lôi Thạch về đây!”
“Tuân lệnh!”
Nam tử mặc áo choàng khẽ gật đầu, bên cạnh liền có người đưa tới nột cây thiết thương màu đen dài hơn một trượng, đường vân thô như trứng bồ câu.
Tay hắn xách thiết thương, sải bước hạ xuống Tiên Đài.
Hắn nhắm về phía màn sáng trận quang bên trên Hỏa Vân lĩnh cách đó hơn mười dặm, đột nhiên dùng hết tốc lực chạy đi.
Tốc độ kia vậy mà còn nhanh hơn cả tuấn mã, hơn nữa lại càng lúc càng nhanh.
Mỗi một bước đạp xuống đều như có lực lượng vạn cân, khiến mặt đất sụp xuống một cái hố thật sâu.
Sau khi chạy ra hơn trăm trượng, hắn lại tiếp tục tăng tốc, không ngờ đã từ mặt đất bước lên không trung.
“Vụt vụt vụt”
Hắn hóa thành một đạo hắc ảnh giữa không trung, tốc độ đã đạt đến mức độ khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.
Mười dặm đường, hắn chỉ mất thời gian mấy hơi thở đã chạy tới.
Mà khi vừa tới Hỏa Vân lĩnh, tốc độ của hắn cũng đã đạt đến cực hạn. Nhìn qua trận quang dày đặc xung quanh Hỏa Vân lĩnh, đột nhiên hắn hét dài một tiếng, nương theo đà đang chạy tới hung hăng quét một thương lên trên núi…
Ầm ầm!
Trận quang khắp nơi trên Hỏa Vân chịu một thương này của hắn, trong khoảnh khắc liền bị càn quét mất một mảng lớn.
Mắt thường cũng có thể thấy được, xung quanh đều là tiếng trận quang bị xé rách rít lên, chớp nháy không chừng.
Tầng trận quang ngoài cùng bao bọc toàn bộ Hỏa Vân lĩnh, vậy mà trực tiếp bị một thương của hắn quét sạch sẽ.
“Đại nhân Dạ hộ pháp…”
Theo trận quang chung quanh núi bị nam tử áo choàng đen kia xoắn nát, đám người môn chủ Cự Giao môn đang bị vây ở trong núi cũng bởi vậy mà thoát khốn đi ra. Chỉ có điều khi bọn họ nhìn thấy nam tử áo choàng đen, trong lòng lại rất sợ hãi, vội vàng chạy tới quỳ gối trước mặt nam tử áo choàng đen này.
Ngược lại, hai vị lão giả Thiên Xu môn kia vừa liếc thấy người này lập tức biến sắc, vội vã lui lại.
“Hừ!”
Nam tử áo choàng đen kia lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn hắn một chút, trực tiếp giẫm lên sườn núi sau lưng đám người đang quỳ xuống kia lao thẳng lên núi, chiếc áo choàng đen trong gió đêm bồng bềnh đung đưa. Hắn càng chạy càng lên cao, đến cuối cùng đã đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lý trưởng lão cùng Hứa Thanh Doanh ở dưới sườn núi bên trong trận, khẽ quát: “Trên dưới Hỏa Vân lĩnh nghe đây, mau dâng Thiên Ngoại Lôi Thạch ra…”
“… nếu không, diệt cả nhà ngươi!”
Thanh âm này chấn động khắp nơi, thân hình hắn thì như điện, đánh thẳng lên trên núi.
“Từ nơi nào xuất hiện một vị cao thủ dạng này chứ?”
Liếc thấy một màn này, thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão của Hỏa Vân lĩnh đều kinh hãi.
Thấy nam tử kia dưới tình huống bất ngờ xuất kích đã xông qua tầng thứ nhất đại trận, Hứa Thanh Doanh cũng cảm thấy lo lắng, vội vã lay động trận kỳ, sau đó điều động trận thế, bên trong sườn núi hiện lên vô tận trận quang trấn áp qua.
“Hừ, trận pháp cuối cùng cũng chỉ là tiểu đạo!”
Thế nhưng tên Dạ hộ pháp mặc áo choàng đen lại cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay đột nhiên vẩy một cái. Bảy tám tên đệ tử Cự Giao môn vừa mới chạy tới gần hắn liền trúng thương, vừa bị đánh bay lên vừa sợ hãi kêu to, thậm chí ở trong đó còn có cả một vị trưởng lão Trúc Cơ bị đánh bay ngược trở lại tầng tầng trận quang đang ập tới. Mà Dạ hộ pháp thì phóng lên trời, đạp lên thân thể mấy tên đệ tử Cự Giao môn tiến lên.
Mấy tên đệ tử Cự Giao môn kêu thảm, trực tiếp bị trận quang thôn phệ, Dạ hộ pháp lại thành công phóng qua tầng thứ hai của đại trận.
“Yêu nhân phương nào ở đây giương oai?”