Chương 469 Có phải chiêu trò hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi
- Trang Chủ
- Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (Truyện FULL)
- Chương 469 Có phải chiêu trò hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi
Chỉ trong chốc lát, sợi thanh đằng kia bỗng nhiên bốc cháy hừng hực, sinh sinh biến thành tro tàn.
Hứa Thanh Doanh kinh hãi nói: “Cự Giao môn mời tới cao thủ cỡ này từ nơi nào?”
Nàng tất nhiên là đã cố gắng hết sức, thế nhưng ở mấy hướng khác của Hỏa Vân lĩnh, đệ tử Cự Giao môn dưới sự tương trợ của dị thú cự mãng đều đã giết tới. Cả tòa Hỏa Vân lĩnh đã mất đi đại thế. Hứa Thanh Doanh dường như đã tuyệt vọng, rốt cuộc đưa ra được một quyết định, ngưng trọng quát to: “Lý thúc, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt, chúng ta không liều mạng với bọn hắn, đi mau…”
Nói xong, nàng lại là người đầu tiên phi thân vọt thẳng lên đỉnh Hỏa Vân lĩnh.
Đại trưởng lão Lý Long Ngư lập tức đáp lại. Hắn và mấy vị trưởng lão khác vội vã xông lên trên núi, trực tiếp bỏ chạy.
“Ha ha, lão gia hỏa Hỏa Vân lĩnh kia chết rồi, quả nhiên đời sau chẳng ra gì…”
Môn chủ Cự Giao môn Ngự Thần Long đại hỉ, ha ha cười to, nhảy lên Độc Giác Cự Mãng, đuổi theo sau lưng mấy người kia.
Bọn hắn đã chiếm được chủ điện Hỏa Vân lĩnh, chiếm được trung tâm trận mạch. Hỏa Vân lĩnh không hề có sức đánh trả, chúng đệ tử nhà mình cũng đều đã công lên trên núi, thậm chí còn không bị ngăn cản là bao. Phen tập kích này có thể nói là đạt được thành công lớn.
Hắn mừng rỡ trong bụng, cất tiếng cười to. Bước kế tiếp hắn muốn tụ tập nhân thủ, trước tiên bắt lại Hứa Thanh Doanh rồi tính tiếp tiếp!
Thế nhưng vào lúc này, Hứa Thanh Doanh đã chạy tới đỉnh núi lại bất ngờ thay đổi sắc mặt.
Nàng nhìn thấy chúng đệ tử Cự Giao môn đều đã bị dẫn lên núi, vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là một nụ cười lạnh: “Cự Giao môn Ngự tiền bối, ngươi xem xem trong tay có thứ gì?”
Ngự Thần Long khẽ giật mình, nhưng khi thấy nàng cầm trong tay một đạo trận kỳ, hắn cười lạnh nói: “Xú nha đầu, đến lúc này mà còn muốn bày chiêu trò gì?”
“Có phải chiêu trò hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi!”
Hứa Thanh Doanh cười lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên tế lên trận kỳ, cắm thẳng vào một chỗ trên sườn núi.
Ở nơi đó có một tảng đá lớn màu xanh, trên tảng đá có một đạo long nhãn.
Khi nhìn qua thì khối đá lớn kia không có chỗ nào khác thường, nhưng khi trận kỳ cắm vào long nhãn kia thì dị biến lại nảy sinh!
Ầm ầm!
Trên khối đá lớn kia xuất hiện một mảnh quang mang vàng óng, nó chợt chấn động rồi vỡ nát ra. Mảnh vỡ cự thạch vừa hay đánh trúng một gốc đại thụ ở cách đó ba trượng. Đại thụ ầm ầm đổ xuống, lại đè trúng lên một chỗ tàn trận. Tàn trận kia đã ảm đạm linh quang, sớm đã vứt bỏ, nhưng khi cự mộc đổ xuống, nó lại dẫn dắt một đạo tàn trận khác, linh quang đột nhiên xông lên tận trời.
“Sưu” “Sưu” “Sưu ”
Trong mảnh tàn trận này có mấy đạo trận kỳ phá đất mà lên, bay đi tứ phương.
Có cái ổn định giữa không trung, có cái ổn định trên đỉnh núi, có cái cắm vào tấm biển ở chính điện của Hỏa Vân lĩnh.
Trong khoảnh khắc tất cả trận kỳ đã cài cắm xong xuôi, một đạo linh quang chói mắt lập tức xuất hiện.
Đạo linh quang đó phát ra từ trên tấm biển kia, bắn trúng vào một đạo trận kỳ khác, sau đó lại chuyển sang một đạo trận kỳ ở phía dưới.
Gần như chỉ trong chốc lát, đạo linh quang này đã thông qua mấy đạo trận kỳ, xuyên suốt toàn bộ bầu trời của Hỏa Vân lĩnh…
Nếu như đứng từ trên cao nhìn xuống thì sẽ có thể thấy được rằng linh quang giữa những trận kỳ kia tạo thành một chữ “Sắc” cực lớn!
Cũng trong một sát na này, bốn phía của Hỏa Vân lĩnh bỗng nhiên vang lên một trận sơn băng địa liệt mơ hồ, sau đó trận quang đầy trời đột ngột dâng lên từ trên mặt đất. Nó giống như một áng mây lớn, chỉ trong giây lát liền bao phủ mỗi một nơi trên Hỏa Vân lĩnh. Sau đó, đạo đạo tàn trận mặc dù đã bố trí xong, nhưng bởi vì còn chưa khởi động nên bây giờ chỉ có thể xem là đồ vật bài trí lại đều tỉnh giấc vào lúc này…
Rầm rầm…
Một mảnh trận quang có thể thấy được bằng mắt trần lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Không biết có bao nhiêu đệ tử Cự Giao môn xông lên núi bị trận quang này trấn áp, xoắn thành mảnh vỡ ngay lập tức.
Những cự mãng hung thế ngập trời trộn lẫn trong đám đệ tử kia cũng bị trận quang đột nhiên xuất hiện này xé thành mảnh nhỏ…
“Các ngươi…”
Vị môn chủ Cự Giao môn kia vô cùng kinh hãi, vội vàng bay lên, muốn trốn xuống dưới núi.
Nhưng khi hắn đang bay đi, một mảnh kim quang lấp lóe giống như phù vân đã bắn thẳng vào ngực hắn.
“Hô…”
Vị Cự Giao môn môn chủ này cắn chặt răng, song chưởng tề xuất, va chạm với kim quang kia.
Sau đó, hắn bị đẩy về chỗ cũ, miệng phun máu tươi, sắc mặt héo hon, cánh tay phải đứt gãy.
Giờ khắc này, hắn vừa sợ vừa giận quát: “Hộ sơn đại trận của Hỏa Vân lĩnh chẳng phải là còn chưa hoàn thành hay sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Hắn lại không biết, tại thời điểm hắn đang vô cùng kinh hãi, Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão cũng vừa mừng vừa sợ.
Bọn hắn gần như theo bản năng nhìn thoáng qua sau núi, sau khi cảm thấy may mắn, bọn hắn cũng nhiều hơn một tia sợ hãi.
“Tâm tư của trận sư, quả nhiên khó mà suy đoán được…”
Hứa Thanh Doanh thấp giọng nói: “Hắn nhìn như để cho chúng ta phá giải đại trận vốn có để bố trí trận pháp mới. Nhưng trên thực tế, hắn đã sớm âm thầm bố trí từng đạo tàn trận này vào một trận thế nhất định. Nếu như có cường địch xâm nhập, hắn sẽ có thể lâm thời khởi động, vây hãm cường địch vào sâu trong đại trận. Hơn nữa những bố trí này thậm chí còn là do chúng ta tự mình làm, nhưng nếu như không nhìn trận đồ thì chúng ta cũng không biết rằng nó còn có thần hiệu như thế!”
“Thanh Doanh nha đầu, lựa chọn trước đó của ngươi là đúng…”
Đại trưởng lão Lý Long Ngư lúc này lại đang sợ hãi, thấp giọng nói: “Có lẽ hắn không ngờ tới việc Cự Giao môn sẽ công kích chúng ta. Hậu chiêu này là chuẩn bị cho chúng ta, nếu như Hỏa Vân lĩnh chúng ta nổi lên ác ý đối với hắn, buộc hắn dẫn phát trận này, vậy thì cả tông môn chúng ta…”