Chương 457 Ngay cả đường chủ Thanh Phong đường cũng.
- Trang Chủ
- Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (Truyện FULL)
- Chương 457 Ngay cả đường chủ Thanh Phong đường cũng.
Thế nhưng một sợi pháp lực dạng này dù sao vẫn là của ngoại nhân, vượt xa khỏi trình độ chính mình có thể luyện hóa. Lưu tại trong cơ thể mình cũng là một loại áp chế đối với bản thân, trừ khi mình thật sự nắm chắc có thể luyện hóa hoặc bức ra đạo pháp lực này, nếu không phải thật sự cẩn thận mà làm việc!
“Đi thôi, xử lý tốt sự tình trong môn phái của các ngươi đi!”
Phương Nguyên bình tĩnh dặn dò một câu, còn bản thân hắn vẫn đang chăm chú nghiên cứu quyển tâm pháp kia.
“Vâng. . .”
Tử Doanh tiên tử thở ra một hơi thật dài, từ từ đứng dậy hành lễ, sau đó thối lui ra khỏi động phủ.
Ra đến bên ngoài động phủ, trước tiên nàng hướng về phía Quan Ngạo thi lễ một cái, gật đầu ra hiệu, biểu thị mình đang phụng mệnh Phương Nguyên đi ra làm việc, sau đó mới đi tới trước người Lý trưởng lão, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn. Lý trưởng lão chỉ cảm thấy run rẩy đến tận tâm can, hắn biết rằng Thanh Doanh tiên tử đã thuyết phục được vị Trận sư trẻ tuổi bên trong động phủ kia, trong lòng kêu khổ không ngừng, ai bảo mình không có dị bảo làm cho vị kia động tâm chứ?
“Thanh Doanh chất nữ, ngươi. . . ngươi đừng giết ta, ta đối với Hỏa Vân lĩnh các ngươi không có công lao cũng có khổ lao a. . .”
Trong lúc cấp thiết, hắn chỉ có thể đau khổ cầu khẩn.
Thanh Doanh tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta sẽ không giết ngươi, nhưng đạo huyết khế này ngươi tự ký kết đi!”
“Ký. . . ký huyết khế?”
Lý trưởng lão nhất thời ngẩn ra, tỏ ra do dự không cam lòng.
Loại huyết khế này chính là thứ đồ chơi khi dễ người nhất trong giới tu hành, một khi ký xuống thì cái mạng của mình sau này có thể bị người ta tùy thời lấy đi bất cứ lúc nào, suốt đời bị người điều khiển. Trước kia hắn chính là trưởng lão Hỏa Vân lĩnh, được tông chủ tiền nhiệm khách khách khí khí mời tới, hàng năm đều dâng lên lượng lớn linh tinh cung phụng, nhưng lúc này đây chẳng lẽ lại đành phải trở thành nô lệ của Hỏa Vân lĩnh hay sao?
“Nếu trước đó ngươi không nổi lên dị tâm, ta vẫn sẽ phụng ngươi như trưởng lão Hỏa Vân lĩnh suốt đời, xem ngươi như trưởng bối. Thế nhưng ngươi lại thừa lúc phụ thân ta chết đi muốn đoạt cơ nghiệp Hỏa Vân lĩnh của ta, nên hiện tại cho dù ta giết ngươi cũng sẽ không có ai nói gì, huống chi là huyết khế?”
Thanh Doanh tiên tử trực tiếp nói rõ ràng, đưa huyết khế tới trước mặt Lý trưởng lão.
Trong lòng nàng chưa chắc đã không có ý định muốn giết Lý trưởng lão, thế nhưng cao thủ Trúc Cơ khó tìm, vị trong động phủ kia nàng lại không dám quá mức trông cậy vào, giữ lại vị Lý trưởng lão nắm rõ sự vụ Hỏa Vân lĩnh như lòng bàn tay này, đối với nàng mà nói có chỗ tốt cực lớn.. .
“Được rồi. . . Được rồi. . . Ta ký!”
Lý trưởng lão nổi lên suy nghĩ hung ác mấy lần, song cuối cùng vẫn không dám phản kháng, nghiến răng một cái, chủ động giao ra một giọt tinh huyết bản mệnh.
Tinh huyết rơi lên trên huyết khế khiến huyết khế phát ra một vòng linh quang lấp lóe, phong ấn lại.
Thanh Doanh tiên tử thu hồi huyết khế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ hôm nay, vị Lý trưởng lão này rốt cục mới được xem là trung thành tuyệt đối đối với Hỏa Vân lĩnh, đối với nàng!
Nhìn qua Lý trưởng lão, sắc mặt của nàng cũng thoáng tốt hơn một chút, thấp giọng nói: “Lý thúc. . .”
Lý trưởng lão khoát tay áo, dường như có chút mệt mỏi, nhưng chỉ hơi dừng lại một chút liền ngẩng đầu lên, chỉ vào mấy tên đệ tử Hỏa Vân lĩnh nói: “Lý Vũ, Triệu Chân, Nông Tứ Nhi. . . Mấy người này ngươi cũng giết hết đi, bọn hắn đều đã từng âm thầm nhận qua chỗ tốt của Cự Giao môn, thông qua ta để làm việc cho đối phương. Mặt khác, sau khi trở về cũng phải diệt trừ đường chủ Thanh Phong đường!”
“Ngay cả đường chủ Thanh Phong đường cũng. . .”
Thanh Doanh tiên tử lấy làm kinh hãi, cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.
Mà lúc này, mấy tên đệ tử vừa bị Lý trưởng lão điểm tên đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, có người vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng có người thấy không ổn định lao ra đào tẩu, thế nhưng vừa xông ra được mấy trượng mới chợt nhớ tới nơi này đã bị đại trận vây khốn.
Mà Thanh Doanh tiên tử thì càng không muốn nói gì, đầu ngón tay bắn ra, chiếc vòng bạc trên cổ tay liền hóa thành một con ngân xà nho nhỏ bay ra ngoài. Nàng dù gì cũng có tu vi Trúc Cơ, cộng thêm một đạo Huyền Hoàng khí Phương Nguyên đánh vào người nàng, thương thế cũng khôi phục không ít, nên con ngân xà nhỏ dưới sự điều khiển của nàng bay đi cực nhanh, trong giây lát đã quấn qua một vòng khắp lượt mấy tên đệ tử kia, sau đó bay trở về cổ tay nàng.
“Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch”
Mấy tên đệ tử kia lặng lẽ ngã xuống, không phát ra nửa điểm thanh âm.
Quan Ngạo ở bên cạnh thấy vậy nhếch miệng: “Dựa vào pháp khí giết người được coi là bản lĩnh gì chứ. . .”
Thanh Doanh tiên tử cạn lời, cũng không dám phản bác.
Nàng nhanh chóng lệnh cho mấy tên đệ tử còn lại đỡ Lý trưởng lão dậy, quét dọn sạch sẽ mặt đất xung quanh, sau đó tỏ ra hết sức cung kính hướng về phía Phương Nguyên đang ở bên trong động phủ nói ra: “Tiền bối, chuyện nội bộ Hỏa Vân lĩnh đều đã xử lý sạch sẽ, mời tiền bối di giá!”
Phương Nguyên ở trong động phủ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng lên bước ra.
Nội dung trong quyển trục kia hắn đều đã ghi tạc trong đầu.
Mà hắn lại đặt quyển trục này lại trước mặt ở di hài, thấp giọng nói: “Tiền bối, ta được một vị cao nhân chỉ điểm, đến đây học truyền thừa của ngài, mặc dù ta không phải truyền nhân đích thân ngài chọn trúng, cũng không phải người được ông trời lựa chọn, nhưng ta nhận được truyền thừa của ngài cũng đã coi như là truyền nhân của ngài, chí ít cũng nợ ngài một phần nhân quả. Nếu ngài có nguyện vọng gì, ta sẽ hết sức hoàn thành giúp ngài!”
Nói rồi hắn đứng thẳng người dậy, định nhìn xem chung quanh có còn chữ viết hay tờ giấy gì ghi lại thân phận vị tán tu này không.
Nhưng không nghĩ tới chính là, theo hắn nói ra lời này, nắm tay của cánh tay phải héo rũ trên thi hài vị tán tu già kia đột nhiên từ từ mở ra, bên trong bàn tay vậy mà lộ ra một cái hộp nhỏ màu tím, hiện đầy phù văn.
“Đây là. . .”
Phương Nguyên nao nao, sau đó liền lưu ý thấy đầu ngón tay của bàn tay này đang chỉ ra ngoài động phủ.
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Tiền bối muốn ta mang cái hộp này rời đi sao?”