Chương 455 Có phẩm chất gì?
Hứa Thanh Doanh gặp tên to xác kia để mắt tới mình, trong lòng nhất thời phát khổ, bỗng nhiên liều lĩnh la lớn lên: “Tiền bối đừng giết ta, ta có dị bảo dâng lên. . . Chúng ta nguyện ý hai tay dâng lên tất cả bảo vật truyền thừa của Hỏa Vân lĩnh, cơ nghiệp to lớn của chúng ta cho tiền bối. . .”
Trong cửa đá không có động tĩnh gì.
Tên to xác ngược lại tỏ ra hơi do dự, liền tạm buông tha Hứa Thanh Doanh trước, quay đầu đi tới Lý trưởng lão.
Lý trưởng lão bị dọa đến hồn bay lên trời, kêu lớn lên: “Lão phu góp nhặt cả đời được 3000 linh tinh, pháp khí cũng có rất nhiều, cam nguyện dâng lên. . .”
Tên to xác nhìn về phía Hứa Thanh Doanh.
Hứa Thanh Doanh vội kêu to: “Tiền bối đừng tin hắn, hắn kiếm đâu ra 3000 linh tinh chứ, cố ý thổi phồng. . .”
Lý trưởng lão giận dữ: “Ngươi làm sao biết ta không có?”
Hứa Thanh Doanh hét lớn: “Tài nguyên cung phụng cho ngươi đều do Hỏa Vân lĩnh phát, có bao nhiêu ta còn không đếm được sao?”
Lý trưởng lão tức giận mắng: “Nếu không phải Hỏa Vân lĩnh ngươi quá mức cay nghiệt, ta há lại phản ngươi?”
Hứa Thanh Doanh không biết giải thích thế nào, vội quay ngược về phía động phủ kia: “Tiền bối, Hỏa Vân lĩnh ta có một kiện dị bảo. . .”
Tên Lý trưởng lão kia lập tức giận dữ: “Có quỷ mới tin ngươi, Hỏa Vân lĩnh các ngươi ngoại trừ một tấm gương nát còn có thể có cái gì, mỗi ngày úp úp mở mở nói giấu dị bảo gì đó, nếu thật sự có giấu dị bảo, cha ngươi sao có thể chết sớm như vậy, sao có thể bị Cự Giao môn ức hiếp chứ?”
“Áiii chà!”
Tên to xác bị kẹt ở giữa tỏ ra cực kỳ buồn bực, trong cơn tức giận liền tiện tay chặt một tên đệ tử Luyện Khí cảnh ở bên cạnh.
Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão lập tức đều giật mình thét lên, không dám lên tiếng nữa.
Đám đệ tử còn lại của Hỏa Vân lĩnh cũng đều run lẩy bẩy.
Tên to xác kia cười khà khà một tiếng, quyết định chủ ý, liền đi về phía Hứa Thanh Doanh.
Trong lòng Hứa Thanh Doanh tràn ngập tuyệt vọng, bỗng nhiên nàng thở dài một tiếng, nói: “Thôi vậy, tiền bối, ta nói thật, Hỏa Vân lĩnh chúng ta truyền thừa xuống cũng không phải dị bảo gì đó, mà là một khối Thiên Ngoại Vẫn thạch ẩn chứa Thần Lôi chi lực. Phụ thân ta từng nói qua, nếu như có thể luyện khối Vẫn Thạch kia thành pháp bảo, tất nhiên có thể trở thành một kiện dị bảo khống chế được thần lôi. Chỉ có điều thực lực lão nhân gia ông ta không đủ, cho nên mới. . .”
“Thì ra là thế. . .”
Tên Lý trưởng lão kia nghe vậy giật mình, mắt trợn tròn.
Nhưng tên to xác vẫn mắt điếc tai ngơ, đi thẳng về phía Hứa Thanh Doanh.
Nhưng ngay khi hắn đã giương đao lên chuẩn bị hạ xuống, trong cửa đá rốt cục cũng truyền ra một giọng nói lạnh nhạt: “Vào rồi nói!”
Hứa Thanh Doanh lập tức đại hỉ, ra sức lết vào.
Tên to xác ngơ ngác quay đầu lại hỏi: “Còn giết hay không?”
Thanh âm kia nói: “Còn ai nói lung tung thì giết!”
Tên to xác khẽ gật đầu. Trong sân nhất thời không ai dám phát ra nửa điểm thanh âm.
“Bái kiến. . . Bái kiến tiền bối. . .”
Hứa Thanh Doanh tiến vào động phủ lập tức quỳ xuống, lúc liếc nhìn trộm vị Trận sư trẻ tuổi này mới phát hiện ra hắn còn trẻ tuổi hơn so với mình tưởng tượng. Trước đó bọn hắn đều đoán vị này khoảng tầm 24, 25 tuổi, nhưng hiện tại nhìn thấy, vậy mà mới chỉ khoảng 18, 19 tuổi. Nhìn kỹ lại sẽ cảm thấy trên mặt hắn vẫn còn một chút non nớt, tuy nhiên thần sắc lại tỉnh táo, khí độ trầm ổn vượt xa tuổi tác.
Lúc này hắn ngồi trên một tòa bệ đá ở giữa động phủ, bên cạnh một cái bồ đoàn, trên bồ đoàn là một bộ thi hài. Trong tay người trẻ tuổi này đang cầm một quyển trục chăm chú đọc, nghe thấy Hứa Thanh Doanh lên tiếng hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
“Khối Thiên Ngoại Lôi Thạch kia, hiện tại ở nơi nào?”
Yên tĩnh đọc quyển trục hồi lâu, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Thanh Doanh.
Giọng nói của hắn rất bình thản, mặc dù nghe có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không cường thế tỏ ra vênh váo hung hăng hay hùng hổ dọa người, trong lòng Hứa Thanh Doanh lập tức dấy lên một chút hi vọng, thầm cân nhắc rồi thấp giọng nói: “Tiền. . . Tiền bối, khối Lôi Thạch kia đang ở trong môn phái, vãn bối có thể dẫn ngài đi lấy. Thế nhưng trước đó, vãn bối có một thỉnh cầu, mong rằng sau khi tiền bối nghe. . .”
Nam tử trẻ tuổi kia thản nhiên nói: “Nói!”
Hứa Thanh Doanh trong lòng run lên, vội nói: “Theo lý thuyết tiền bối có thể tha mạng cho vãn bối, vãn bối cũng đã vô cùng cảm kích. Nhưng hiện giờ Hỏa Vân lĩnh chúng ta thật sự là loạn trong giặc ngoài, sắp bị sụp đổ, bởi vậy vãn bối muốn mời tiền bối giúp ta thu phục phản đồ tiên môn, cũng lấy danh nghĩa là trưởng lão Hỏa Vân lĩnh, uy hiếp Cự Giao môn. . . Thanh Doanh tuyệt đối sẽ không để tiền bối xuất thủ không công, Hỏa Vân lĩnh ngoại trừ khối thần thạch kia còn có một kiện pháp bảo, một số cơ nghiệp, đợi khi tiền bối muốn rời đi, vãn bối sẽ lại dâng lên cho tiền bối ngàn lượng linh tinh. . .”
Nam tử trẻ tuổi kia nghe vậy liền nhíu mày, không trả lời ngay, hồi lâu sau mới nói: “Cự Giao môn có ân cừu gì với các ngươi?”
Hứa Thanh Doanh cười khổ nói: “Đơn giản là ngấp nghé một đầu địa mạch Hỏa hành mà Hỏa Vân lĩnh ta nắm trong tay thôi. . .”
“Ồ?”
Nam tử trẻ tuổi kia nghe vậy nao nao, nói: “Có phẩm chất gì?”
Hứa Thanh Doanh cười khổ nói: “Tính trong các địa mạch Hỏa hành, thuộc trung phẩm!”
Nam tử trẻ tuổi trở nên trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Ta nên giúp ngươi thu phục tên trưởng lão phản đồ kia như thế nào?”
Hứa Thanh Doanh nghe vậy đại hỉ, vội vàng lấy từ trong túi càn khôn ra một đạo khế ước màu đỏ được vẽ lít nhít phù văn bên trên, nói: “Lúc này tính mạng tên Lý trưởng lão kia đang nằm trong tay tiền bối, tiền bối có thể buộc hắn ký huyết khế, hắn sẽ không còn dám phản. . .”
Nói đến đây nàng tựa hồ sợ Phương Nguyên không đáp ứng, lại ném ra một điều kiện nặng ký, cắn răng nói: “Nếu như tiền bối không yên lòng, cũng có thể tạm thời thiết hạ cấm chế trên người ta, thậm chí. . . nếu tiền bối ưa thích, ngay cả bản thân ta cũng có thể. . .”
Vừa nói nàng vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt e lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn vị Trận sư trẻ tuổi kia.
Ánh mắt long lanh kia vô hình như thể có thêm một loại lực lượng chấn động tâm hồn.
“Vậy cứ theo ngươi nói mà làm đi!”
Nam tử trẻ tuổi kia bỗng nhiên mở miệng ngắt lời nàng, sau đó lại nhìn nàng một chút , nói: “Ngươi thì thôi!”
Hứa Thanh Doanh ngơ ngác, sắc mặt đỏ lên, thậm chí có chút không phục, dịu dàng nói: “Tiền bối, chẳng lẽ ta. . .”
Nam tử trẻ tuổi: “Ừm!”