Chương 447 Ngược lại đành vô lễ!"
- Trang Chủ
- Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (Truyện FULL)
- Chương 447 Ngược lại đành vô lễ!"
Đây cũng là chính là điều mà Phương Nguyên suy tính trước đó, nếu như lão thần y kia chính là vị tán tu Cửu cô nói tới kia, tất nhiên sẽ không cho phép thi cốt của mình vùi sâu vào trong huyệt mộ phàm nhân, Hơn nữa chỗ ở chân chính của hắn nhất định cũng không phải là mái nhà tranh nho nhỏ kia!
Nghĩ như vậy, Phương Nguyên lại đứng lên cảm ứng hướng đi của linh mạch chung quanh, phân tích ra vị trí vách núi thích hợp nhất xây dựng động phủ, sau đó vòng vo chung quanh vị trí đó nửa canh giờ tìm kiếm. Rốt cục hắn cũng lần ra dấu vết tại một gốc cổ thụ trước mặt…
Phía sau cây cổ thụ kia chính là một dốc núi hoang vu trơ trọi, mọc đầy bụi gai, trông hết sức bình thường, nhưng Phương Nguyên cảm ứng được chung quanh cây cổ thụ này có lực lượng pháp trận mờ nhạt. Hắn có thể đoán được, phía sau cổ thụ tất nhiên không phải khung cảnh đơn giản như mình nhìn thấy, nếu như có thể phá vỡ pháp trận chung quanh nơi này, nói không chừng có thể phát hiện ra một cái động phủ bí ẩn cũng nên.
Nhưng sau khi thoáng đánh giá pháp trận này, Phương Nguyên lại có chút thất lạc.
Xem ra, quả thật là mình đã tới chậm!
Vị tán tu kia, hoặc là nói lão thần y trong miệng thôn dân kia, có thể thật sự đã chết rồi!
Bởi vì trận pháp bao phủ động phủ này cũng không phải là pháp trận phòng ngự người tu hành tiện tay bày ra, mà là một loại tử trận. Loại trận pháp này không thể tùy ý đóng mở, mà chuyên môn dùng để thủ mộ, nó che giấu bảo vệ chắc chắn động phủ kia ở bên trong, không bị ngoại nhân phát hiện, cũng sẽ không cho phép người khác tùy tiện xâm nhập, nếu như cưỡng ép phá vỡ sẽ chỉ khiến cho toàn bộ động phủ đồng thời hủy diệt!
Nếu muốn tiến vào động phủ này, bình thường mà nói chỉ có một phương pháp, đó chính là cơ duyên!
Bởi vì cho dù là tử trận, cũng sẽ có một sinh môn biến hóa ngẫu nhiên, có thể để cho người ta tiến vào trong động phủ. Trong điển tịch có nói, cái sinh môn này có một tên gọi khác là “cánh cửa cơ duyên”, nói cách khác, chỉ người có cơ duyên mới có thể tiến vào nơi đó!
Một người có tu vi cao hơn có lẽ cũng không phá nổi trận này.
Nhưng nói không chừng một lúc nào đó, một đứa trẻ chăn trâu vô tình té ngã, lại có thể lăn vào động phủ.
Một số tán tu thọ nguyên hao hết, trước khi chết vẫn còn muốn lưu lại truyền thừa ở nhân gian, thường xuyên dùng phương pháp này.
Đây chính là phó thác cho ông trời tìm một truyền nhân cho mình!
Bỗng nhiên trong lòng Phương Nguyên đầy một bụng oán niệm đối với vị truyền nhân không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể xuất hiện kia.
Vận khí của mình quả nhiên chưa đủ tốt.
Cửu cô không lừa gạt mình, nơi này quả thực có một vị tán tu, nàng cũng nói không sai, thọ nguyên vị tán tu này sắp hết, chắc hẳn là có lòng muốn tìm truyền nhân. Nhưng hắn vẫn tới chậm một bước, vị tán tu kia đã tọa hóa, chỉ còn lại một cái động phủ!
Mà hết lần này tới lần khác động phủ này chỉ khi được ông trời đồng ý mới có thể tiến vào!
Bất đắc dĩ Phương Nguyên ngừng chân nghỉ lại chốc lát bên ngoài đại trận này, sau đó quay người đạp vào pháp khí rời đi.
Sau khi trở về thôn xóm, ngày thứ hai hắn liền mang theo dược liệu tạm biệt thôn nhân, sau đó hắn dẫn theo Quan Ngạo đi đến một cái trấn nhỏ cách đó gần nhất, mua một vài thứ cần thiết, sau đó lại đi suốt đêm quay trở về. Hắn vẫn quay lại trong núi kia, đào ra một cái hang đá ở bên cạnh động phủ kia, lại sai Quan Ngạo chặt một ít cây cối dựng một tòa nhà gỗ trên sườn núi.
Trước hết hắn quét dọn động phủ sạch sẽ, lại thiết lập mấy đạo cấm chế, sau đó liền gọi Quan Ngạo tới, lấy ra chút thịt khô cùng màn thầu, nước sạch các loại để hắn ăn một bữa trọn vẹn, còn mình lại chỉ nuốt một viên linh đan ôn dưỡng tinh thần là đủ!
Làm xong những chuyện này, hắn lại lần nữa trở lại cây đại thụ kia, âm thầm cảm ứng đại trận che chở động phủ.
Hơn nửa ngày cứ như vậy trôi qua.
Khí cơ của đại trận mặc dù không hiện, nhưng thủ pháp bày trận cũng rất cao minh, dựa vào cảm ứng đối với lực lượng thiên địa của Phương Nguyên, cũng phải mất trọn vẹn hơn nửa ngày thời gian mới cảm ứng được một sợi. Nhưng Phương Nguyên rất nhẫn nại, trước sau dùng hết thời gian bảy tám ngày, rốt cục cũng có chút tâm đắc, sau đó hắn lại trở về động phủ của mình, lấy ra mấy bàn tính từ từ thôi diễn tính toán.
Rốt cục trải qua một đêm tính toàn, hắn liền thở ra một hơi thật dài…
Thu lại bàn tính, hắn đi tới phía trước đại trận, thở dài nặng nề.
“Lão tiền bối, ta được cao nhân chỉ điểm, đến đây cầu truyền thừa của ngươi, không ngờ chậm một bước đã là người của hai thế giới!”
“Đại trận che chở động phủ ngươi lưu lại, chắc hẳn cũng đang đợi người hữu duyên đạt được truyền thừa của mình, nhưng ta chủ động tìm tới lại không tìm được cửa vào. Ông trời ngược lại là đang đùa cợt ngươi, ngay cả để cho ngươi liếc nhìn ta một cái cũng không, liền cự tuyệt ta…”
“Thế nhưng vãn bối không muốn cứ như vậy từ bỏ, ngược lại đành vô lễ!”
Hắn lấy ra một nén hương, dùng phù hỏa châm lửa, sau đó nhẹ nhàng cắm vào phía trước đại trận.
Nhìn qua màn khói hương lượn lờ, hắn thấp giọng nói: “Vãn bối dự định tự mình phá vỡ trận này, cầu được truyền thừa của ngài, mong rằng thứ tội!”
Nói rồi hắn liền quay người trở về động phủ, bắt tay vào chuẩn bị phá trận.
Vận khí Phương Nguyên quả thực chưa đủ tốt, nhưng may mắn là hắn không chỉ dựa vào vận khí để sống sót!
Thứ hắn tin tưởng chính là bản lĩnh của chính mình!
Người khác gặp chuyện như vậy có lẽ sẽ thất vọng mà quay trở về, nhưng Phương Nguyên lại không dễ dàng thay đổi chủ ý như vậy!
Nếu tán tu kia đã qua đời chỉ còn lại đại trận thủ quan, như vậy chính mình liền phá giải đại trận này là được!
Tạo nghệ trận pháp của hắn vốn cũng rất không tệ, đứng đầu Tiểu Trúc phong.
Có lẽ với trình độ đứng đầu Tiểu Trúc phong, còn xa không đủ để phá vỡ tử trận vị tán tu lưu lại.
Thế nhưng Phương Nguyên rất có lòng tin, hắn học hỏi rất nhanh!