Chương 446 Lão thần y?"
Hỏi khắp cả mấy cái thôn xóm chung quanh Ngọc La sơn, cũng không nghe thấy có ai nói đã gặp qua bóng dáng Thần Tiên ở Ngọc La sơn. Ở bên trong mảnh sơn vực này, thậm chí ngay cả chuyện về yêu ma cũng rất ít nghe đồn. Thỉnh thoảng nghe được mấy lời đồn về Yêu thú ăn người, Phương Nguyên phân tích rồi kết luận cũng chỉ là một ít dã thú hơi lợi hại chút mà thôi, chỉ sợ còn không bằng cả cấp bậc Yêu thú. Điều này khiến hắn lập tức trở nên mờ mịt không biết làm sao.
Ẩn cư dù có kỹ mức nào, nhưng chỉ cần là người tu hành ở mảnh sơn vực này, thì nhất định cũng sẽ có dấu vết gì đó lưu lại.
Mà những dấu vết người tu hành trong mắt bách tính thế gian, thường thường đều sẽ diễn hóa thành sự tích thần tiên.
Phương Nguyên chính là muốn thông qua điểm này để xác định xem vị cao nhân ẩn tu kia có ở trong núi này hay không.
Kết quả lại làm cho hắn có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không từ bỏ, chẳng qua chỉ cảm thấy hành tung vị tán tu kia thực sự bí ẩn mà thôi. Hắn định cư lại trong sơn thôn này mấy ngày, mua sắm một chút dược liệu, trả bạc đầy đủ, dần dần cũng quen thuộc với các thôn dân. Có người hỏi lai lịch của hắn, hắn liền nói mình là thương nhân buôn bán dược tài ở ngoài ngàn dặm tới, đến Ô Trì quốc thu mua dược liệu.
Về phần Quan Ngạo, hiện tại Phương Nguyên không cần giải thích gì, thôn dân đã xem hắn là hộ vệ của Phương Nguyên.
Thực sự Quan Ngạo chỉ cần đứng đó đã cao hơn người khác nửa người, giống như một tòa tháp sắt đen nhánh, thực sự là quá có lực uy hiếp.
Đương nhiên, hắn không thể lên tiếng, vừa nói liền hỏng chuyện.
Lúc chưa nói chuyện, chó trong thôn gặp Quan Ngạo cũng không dám sủa to, sau khi nói chuyện, đám trẻ con cũng dám quấn lấy hắn chơi đùa.
“Vị tiểu ca này, trông có vẻ bị ngốc thì phải?”
Lão tộc trưởng trong thôn đã tiếp xúc với Phương Nguyên mấy lần quan, cũng trở nên quen thuộc, sáp lại hỏi chuyện.
“Trước đó lúc đi qua Lưu Sa hà gặp phải giặc cướp, trên đầu hắn dính một chùy, bây giờ vẫn chưa hồi phục lại!”
Phương Nguyên thuận miệng giải thích với lão tộc trưởng.
“Aiii, rời khỏi nhà ra đường không dễ dàng a, ngươi không bỏ rơi hắn, là một chưởng quỹ tốt!”
Lão tộc trưởng tán thưởng Phương Nguyên một câu.
Lúc này Phương Nguyên đã thoáng dùng thuật dịch dung cải biến dung mạo một chút, trông khoảng 40 tuổi, lại thêm hắn làm việc trầm ổn, nói chuyện kín kẽ giọt nước không lọt. Bởi vậy người trong thôn mới có thể tin hắn là dược thương vào núi thu mua dược liệu, không đem lòng sinh nghi.
Nếu không phải như vậy, vừa trông thấy khuôn mặt chỉ cỡ 17, 18 tuổi của hắn, có lẽ người ta sẽ xem hắn như là tiểu thiếu gia của nhà nào đó bị lạc cũng nên.
“Hắn có ân cứu mạng ta, đương nhiên ta không thể bỏ rơi hắn, ngược lại còn muốn tìm cơ hội trị thương cho hắn đây!”
Phương Nguyên nhìn thoáng qua Quan Ngạo ngồi xổm cách đó không xa đang chơi trò “Thê tử nhảy giếng” với một đám trẻ con, thấp giọng nói ra.
Lời này ngược lại là lời nói thật!
Lão tộc trưởng nghe được càng thêm tán thưởng, rồi như chợt nhớ tới điều gì, liền nói: “Trước đó ngươi nghe ngóng trong núi này có Thần Tiên hay không thì chưa ai thấy qua, thế nhưng ngược lại nghe nói ở Quỷ Khốc nhai cách đây tám mươi dặm có một vị lão thần y, trước kia thường xuyên xuống núi xem bệnh cho thôn nhân, y thuật rất là cao minh. Các loại bệnh từ chứng thấp khớp đến nan y đều là thuốc đến bệnh trừ, mà tâm địa lão thần y cũng rất tốt, gặp nhà nghèo liền thường xuyên cho thuốc không tính công. Người trong thôn đều kính trọng y đức của hắn, tám thôn mười dặm chung quanh đều muốn lập bài vị trường sinh cho hắn, chỉ là vị lão thần y kia không đồng ý nên mới không lập lên. Đã nhiều năm đi qua, cũng không biết bây giờ hắn có còn ở trên núi kia hay không!”
“Lão thần y?”
Phương Nguyên trong lòng khẽ động, khéo léo gợi chuyện hỏi cho rõ ràng, rồi âm thầm ghi tạc trong lòng.
Ban đêm hôm ấy, Phương Nguyên liền tế lên pháp khí phi hành bay thẳng về hướng Quỷ Khốc nhai cách đó ba trăm dặm mà lão tộc trưởng nói đến. Quỷ Khốc nhai này nằm sát bên một thác nước, ban đêm nghe tiếng nước chảy tiếng gió hú tựa như quỷ khóc vậy, bởi vậy mới có cái tên kỳ quái này.
Theo lão tộc trưởng nói, vị lão thần y này sống trong một gian nhà tranh cạnh Quỷ Khốc nhai đã rất nhiều năm.
Phương Nguyên điều khiển pháp khí, bay hơn bảy mươi dặm đường một cách nhẹ nhàng, chưa đến nửa canh giờ đã đến nơi.
Hắn tìm một vòng chung quanh Quỷ Khốc nhai, quả nhiên là tìm thấy gian nhà tranh kia. Chỉ thấy gian nhà tranh đã rách nát không chịu nổi, nửa bên mái đã sụp xuống, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa có người ở qua. Đi một vòng quanh nhà tranh, lại thấy dưới cây cổ thụ cách đó không xa có một mộ bia cô độc nằm đó, trông màu sắc vẫn còn mới, xem ra mới dựng lên không lâu, chung quanh vẫn còn vương bụi nhang tàn nến vết tích cúng bái
Trên tấm bia viết: n nhân cứu mạng, Tôn thần y chi mộ!
Sau khi Phương Nguyên nhìn thấy, lập tức tâm tình có chút phức tạp, nặng nề thở dài.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, khó khăn lắm mới miễn cưỡng tìm được một người ở Ngọc La sơn giống với người cần tìm, vậy mà cũng đã chết rồi?
Chỉ là, lão thần y này đến cùng có phải là tán tu Cửu cô nói kia hay không?
Suy nghĩ trong lòng khẽ động, Phương Nguyên đi tới phía sau mộ bia, phát ra một đạo thần thức quét vào bên trong khe mộ.
Vừa cảm ứng xuống dưới hắn liền cảm thấy giật mình, chỉ thấy trong khe mộ kia vậy mà là một chiếc quan tài nhỏ trống không, bên trong chỉ có một bộ áo liệm mới tinh. Thầm đánh giá một phen, hắn liền mơ hồ đoán được chân tướng: Cái mộ này hẳn là do thôn dân đã từng được hắn cứu chữa lập cho hắn, chắc là hắn nghe tin lão thần y qua đời nhưng lại không có di hài của lão, nên liền lấy một bộ quần áo làm di vật dựng lên một nấm mộ.