Chương 27: Tuyệt vọng
1 tháng trước khi Diệp Lạc chuẩn bị tới Bắc Kinh chuẩn bị cho kì thi thì nhận được tin Ba mẹ cậu mất trong một vụ tai nạn xe thảm khốc. Cậu từ bỏ tất cả trở về quê lo liệu đám tang cho họ
Khi ấy cậu khóc rất nhiều, mắt luôn trong tình trạng sưng đỏ. Diệp Lạc không cho Hắn theo cùng nói nếu hắn bỏ lỡ cuộc thi, hai người sẽ chia tay. Vì vậy dẫu rất lo lắng Lục Ngôn cũng chỉ có thể mỗi ngày gọi video call an ủi cậu
Sau cái chết của ba mẹ Diệp Lạc trở lên thu mình, cậu không tiếp xúc với ai chỉ nhốt bản thân trong phòng. Mà chỉ khi gọi video call với Lục Ngôn, nghe thấy giọng hắn mới mỉm cười một chút.
Gương mặt xinh đẹp nhưng lại mang một nỗi u buồn ảm đạm. Trên mặt dường như đều không có cảm xúc, chỉ như một con búp bê tinh xảo vô hồn. Nhưng đôi khi vẫn sẽ mềm mại gọi:”Lục Ngôn” đó là tất cả những gì hắn nghe khi cậu nói chuyện
Lúc ấy hắn cũng sẽ đáp lại:” ừm tớ ở đây, ngủ ngoan nhé”
Tối đó, sau khi kết thúc cuộc gọi với Lục Ngôn cậu cảm thấy khát nước liền đi xuống lầu. Chợt nghe tiếng ba mẹ gọi “Tiểu Lạc của ba mẹ, tới ôm chúng ta đi nào bé ngoan”
Bóng dáng thân thuộc ấy lại một lần nữa xuất hiện, nước mắt cậu rơi rồi, sự uất ức tủi hờn như trào dâng cuồn cuộn trong lồng ngực. Cậu chạy xuống thật nhanh miệng lẩm bẩm:”ba mẹ…chờ con…làm ơn”
Cậu bị vấp, ngã từ trên cầu thang xuống máu tươi từ trên trán cậu chảy xuống hoà lẫn với những giọt nước mắt đau đớn, tủi hờn. Mắt cậu mờ đục đi nhìn không rõ nữa rồi
Chỉ luôn miệng nói:” ba mẹ..hai người đâu rồi? Tại sao lại bỏ con lại chứ?…hức…tại sao….huhu…dối trá sao người chết không phải là con…huhu”
“A đúng rồi…tại con hết vì cơ thể yếu ớt này nên ba mẹ mới đi mất…nếu đã vô dụng như vậy thì bỏ đi…ừm, bỏ đi cho rồi” nói xong cậu với lấy bình hoa trên kệ đập liên tiếp vào chân. Dùng hết sức mà đập
Lạ thay hình như càng đau đớn, càng khổ sở thì sự tội lỗi trong cậu càng vơi đi, thật nhẹ nhõm.
“Mắt mình làm sao vậy? Sao không nhìn thấy gì hết vậy? Chết tiệt mình đáng lẽ nên chết đi” Cậu giận dữ tát chính mình, khiến cả gương mặt cũng sưng đỏ, khoé miệng thì rớm máu.
“Mẹ sợ mình bị đau nhất mà nếu mình đau nhất định sẽ trở về ba cũng sẽ về thôi” Nói rồi cậu đập bình hoa xuống đất
Bình hoa vỡ tan, cậu kéo lê thân mình tới nhặt mảnh sành dù bị những mảnh vỡ cứa vào chân, ghim sâu vào da thịt cậu cũng chẳng quan tâm
Nhặt được mảnh sành thì thích chí nhoẻn miệng cười giống một đứa nhỏ vừa cướp được kẹo. Diệp Lạc cứa nó lên tay một vết, hai… rồi đến 5,6 vết cắt trên cả hai tay.
Máu tươi cứ thế tuôn ra màu đỏ sẫm trên cánh tay khiến cậu nhìn rõ hơn một màu rực rỡ đánh thẳng vào thị giác giúp cậu như thấy được chút ánh sáng nhưng cũng chẳng rõ là bao
Diệp Lạc Ngơ ngác nhìn ra ngoài xem ba mẹ đã về chưa, nhưng chẳng có ai cả. Cậu tủi thân khóc lớn, mắt nhoè đi chẳng nhìn được, cậu cũng chẳng rõ ba mẹ có về không
Khóc đến mệt, Diệp Lạc sau đó ngất đi vì kiệt sức.
Đến khi tỉnh dậy cậu không thấy mùi hương của Lục Ngôn như mọi khi. Chỉ thấy một mùi thuốc khử trùng gay mũi
“Khốn kiếp, sao mình vẫn chưa chết… đáng lẽ nên dùng mảnh sành đó cứa vào cổ ”
Phòng bệnh trống trơn chỉ có mỗi mình Diệp Lạc cậu không nháo cũng chẳng làm loạn, tiếp tục nhắm mắt muốn ngủ tốt nhất là không tỉnh lại nữa thì hơn
“Bác sĩ sao thằng bé vẫn chưa tỉnh vậy?” Mẹ Lục sốt sắng hỏi bác sĩ
“Có lẽ cậu ấy tỉnh rồi, chỉ là không muốn gặp người thôi, có lẽ là bị sang chấn tâm lý, khi sức khoẻ của cậu ấy hồi phục thêm chúng tôi sẽ cử người tới đánh giá tình trạng sức khoẻ tinh thần của bệnh nhân”
“Vậy cám ơn bác sĩ” Mẹ Lục gật gù đi vào phòng bệnh của Diệp Lạc
Bà nắm tay cậu nước mắt nóng hổi rơi lên tay Diệp Lạc “con ơi…dì lo lắm, Diệp Thảo mất rồi, nếu con làm sao thì dì sống thế nào đây hả con? ”
Diệp Lạc nghe đến đây thì nước mắt lại rơi, nắm tay bà “con không sao…nhưng lạ quá con không nhìn thấy dì”
Tầm mắt cậu mơ hồ chỉ nhìn thấy một bóng người nhưng không thể nhìn rõ được là ai.
“Sao vậy, để dì đi tìm bác sĩ cho con” Bà nghe Diệp Lạc nói vậy thì hoảng loạn đi gọi bác sĩ
Cậu thì lại rất bình thản “mình sắp mù rồi hả? Lục Ngôn, liệu có thể thấy cậu ấy nữa không?, nhớ cậu ấy quá “
Bác sĩ nói vì khóc nhiều trong một thời gian dài khiến võng mạc bị tổn thương khuyên cậu nên ổn định cảm xúc để mắt không trở nên tệ hơn.
Diệp Lạc không nói gì, chỉ nhìn qua cửa sổ, ánh sáng vẫn còn đó chỉ là xa quá. Có lẽ đành từ bỏ thôi