Chương 51
Khi hai người hứng tuyết mà ra khỏi thư viện, những tảng băng mỏng trên đường đã được một lớp tuyết dày thay thế, trắng xóa cả một vùng, lấp lánh dưới ánh đèn đường.
“Có lạnh lắm không?” Tư Bân quen tay nghiêng ô về phía Lâm Mộc Nhuận thêm một chút.
Lâm Mộc Nhuận chôn nửa mặt trong khăn quàng, chậm rãi nói: “Cũng hơi hơi.”
Tư Bân nghe xong thì vươn tay trái nắm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của cậu: “Sắp về đến ký túc xá rồi, nhớ mở nước nóng tắm luôn nhé.”
“Ừ.” Lâm Mộc Nhuận gật đầu: “Cậu cũng thế.”
Tuyết đong trên tán ô, rung rinh một lúc rồi khẽ rơi xuống, đến khi đứng trước cổng ký túc xá Tư Bân mới buông tay Lâm Mộc Nhuận ra, nói: “Mau lên phòng đi.”
Lâm Mộc Nhuận đứng dưới hàng hiên nhưng không đi ngay, cậu ngẩng đầu hỏi Tư Bân: “Khi nào bọn mình đi mua thuốc cho Tiểu Bạch?”
“Sau giờ tự học tối mai.” Tư Bân nâng tay xoa lại mái tóc bị gió thổi tán loạn của cậu: “Không vội.”
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay ấm áp thỉnh thoảng chạm lướt qua da Lâm Mộc Nhuận, nhiệt độ đó như đang truyền vào cơ thể, từ trán tới gò má của Lâm Mộc Nhuận đều cảm thấy nóng bừng.
“Ừ.” Cậu đỏ mặt gật đầu.
“Hôm nay trời lạnh đừng thức khuya, ngủ sớm nhé.” Tư Bân tinh mắt thấy hai tai Lâm Mộc Nhuận đã phiếm hồng, hắn mỉm cười thu tay về, dịu dàng nói: “Tôi đi đây, mai lại gặp.”
“Mai gặp.” Lâm Mộc Nhuận khẽ đáp.
Tư Bân xoay người, mở ô bước vào màn tuyết.
“Tư Bân.” Lâm Mộc Nhuận gọi hắn lại, nói: “Đường dưới trời tuyết không dễ đi, chú ý an toàn đấy.”
“Ừ.” Đôi mắt đen của Tư Bân lấp lánh ánh sao, hắn đứng dưới tuyết rơi nói với Lâm Mộc Nhuận: “Tôi về nhé.”
Sau khi đi được một đoạn, hắn lại quay đầu nhìn về khu ký túc xá, thấy Lâm Mộc Nhuận vẫn đứng tại chỗ chưa chịu lên.
Vào đêm tuyết, đèn trong hành lang mang vẻ ấm áp lạ thường, thiếu niên mảnh khảnh thanh tú đứng dưới hàng hiên, nhìn Tư Bân từ phía xa.
Lâm Mộc Nhuận vẫn luôn chăm chú nhìn Tư Bân, thấy hắn quay người lại liền mỉm cười rồi lặng lẽ giơ tay lên vẫy chào tạm biệt.
Lòng Tư Bân như bị hun nóng, hắn vẫy tay với Lâm Mộc Nhuận xuyên qua những bông tuyết li ti.
“Lên phòng đi nào.”
Tư Bân nói với cậu.
“Tôi nhìn cậu về đã.” Lâm Mộc Nhuận đáp.
Tư Bân bật cười, lùi mấy bước: “Vậy tôi đành đi nhanh một chút thôi.”
Lâm Mộc Nhuận đứng tại chỗ nhìn Tư Bân rời đi, đến khi bóng dáng hắn khuất sau ngã rẽ, cậu mới xoa chóp mũi ửng lên vì lạnh của mình, xoay người lên tầng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Mộc Nhuận nhận được tin nhắn WeChat của Tư Bân.
Tư Bân: “Buổi sáng tốt lành, muốn ăn gì nào? Tôi mang cho cậu.”
Lâm Mộc Nhuận mơ màng mở khóa điện thoại, ngáp một cái rồi nhắn lại: “Không cần mất công như vậy đâu, tôi đến căng tin như thường là được rồi.”
Vừa gửi xong đã thấy Tư Bân đáp ngay: “Vậy tôi đi cùng cậu.”
Lâm Mộc Nhuận mỉm cười gõ chữ: “Được, gặp nhau ở cửa căng tin nhé.”
Cậu xuống giường thay quần áo và vệ sinh cá nhân, trong quá trình đó lại không nhịn được cứ lấy điện thoại ra xem Tư Bân có nhắn thêm gì không, nghĩ đến việc lát nữa sẽ ăn sáng cùng Tư Bân, ngay cả việc đánh răng rửa mặt Lâm Mộc Nhuận cũng làm chuyên tâm hơn thường ngày.
Khi Trình Tùng lê dép vào nhà vệ sinh vừa vặn bắt gặp Lâm Mộc Nhuận đang chỉnh lại khăn quàng trước gương.
“Chào buổi sáng nhé học sinh giỏi.” Trình Tùng hỏi: “Sao hôm nay tự nhiên bắt đầu soi gương rồi này?”
Lâm Mộc Nhuận đang buộc khăn thì khựng lại một chút: “Không phải ngày nào cũng soi à?”
“Thì đúng…Nhưng bình thường cậu mặc đồng phục xong là rời phòng luôn, hôm nay cảm giác như cậu đặc biệt quan tâm tới ngoại hình ấy.” Trình Tùng nói.
Lâm Mộc Nhuận “Ồ” một tiếng rồi ra ngoài, cầm cặp nói: “Tôi đi đây.”
Tuyết đã ngừng nhưng trời vẫn chưa sáng hẳn, Lâm Mộc Nhuận thay một cái khăn quàng mới, khoang mũi ngập tràn hương thơm của bột giặt.
Chợt cậu nhớ tới mùi nước hoa nam nhàn nhạt trên người Tư Bân, không khỏi xoa mũi và bước đi nhanh hơn.
Tư Bân đã đến căng tin trước, thấy Lâm Mộc Nhuận bước tới liền đón cậu ngồi xuống.
Trên bàn ngoài bữa sáng căng tin bán thì còn một túi bánh mì sữa.
Tư Bân đưa bánh cho Lâm Mộc Nhuận, nói: “Dì Đàm người chăm sóc tôi đã làm món này, ngon lắm đấy, cậu nếm thử đi.”
Lâm Mộc Nhuận cảm ơn, rồi nhận lấy cắn một miếng bánh.
Mùi sữa trong bánh rất nồng, vỏ ngoài bông mềm, đúng là rất ngon.
Hai mắt Lâm Mộc Nhuận sáng ngời, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi rũ xuống, miệng cậu cắn từng miếng bánh nhỏ, không cẩn thận dính vụn bánh lên khóe môi.
Tư Bân nâng tay lướt qua môi cậu, dịu dàng nói: “Biết cậu thích sữa nên dì ấy đã cho thêm nhiều sữa bột vào, ăn có ngon không?”
Lâm Mộc Nhuận để Tư Bân lau vụn bánh giúp mình, nói: “Ngon lắm.”
“Vậy sau này tôi sẽ mang cho cậu thật nhiều.” Tư Bân đưa đũa cho Lâm Mộc Nhuận, nói: “Ăn bánh xong vẫn phải ăn mấy món khác nhé, sáng học nhiều tiết cậu ăn ít sẽ đói mất.”
Lâm Mộc Nhuận cầm đũa, phát hiện đồ Tư Bân mua toàn là những món mình hay ăn, cậu ngẩng đầu nhìn sang bên hắn, âm thầm ghi nhớ những món trên bàn vào đầu.
Cùng ăn sáng xong, hai người lại sánh vai đến tòa dạy học, khối 11 được xếp ở tầng 5, lên đến nơi Lâm Mộc Nhuận đã bắt đầu thở hổn hển.
“Đợi lên lớp 12 sẽ tốt hơn.” Tư Bân giơ tay chỉ về một tòa nhà khác, nói với Lâm Mộc Nhuận: “Khi đó bọn mình sẽ học ở tòa bên kia, lớp thực nghiệm ở tầng hai, lên xuống cầu thang tiện hơn nhiều.
“Ở đó cũng rất gần ký túc xá và thư viện.” Lâm Mộc Nhuận nhìn về nơi hắn chỉ, hỏi: “Tất cả học sinh cuối cấp đều học ở đấy à?”
“Không riêng cuối cấp, tầng 4 và 5 là của khối 10.” Tư Bân trả lời.
“Anh Bân tới rồi à!” Lớp phó của 11-1 ban xã hội nghe thấy tiếng hắn nên ló đầu từ phòng học ra: “Uầy! Lâm Mộc Nhuận cũng ở đây hả?”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, chào cô nàng.
Tư Bân xoay người hỏi: “Chuyện gì?”
Lớp phó lấy danh sách đăng ký ra, cười hì hì nói: “Sắp đến hội thao mùa đông rồi, cậu thấy con trai lớp mình có ít không nào—-“
Chưa nói xong nhưng Tư Bân đã hiểu ý cô nàng.
“Tìm Dư Văn Bác đi, cậu ấy thích mấy hoạt động này nhất.” Hắn từ chối.
“Nhưng mà…” Lớp phó nhìn danh sách, cảm thấy khó xử: “Nhưng mà…Dư Văn Bác đã đăng ký hết tất cả các hạng mục rồi, lớp bọn mình vẫn không đủ người.”
Thấy Lâm Mộc Nhuận đang nhìn mình, Tư Bân do dự một lát rồi hỏi cô: “Còn hạng mục nào chưa được đăng ký?”
Lớp phó thấy có khả năng liền vội vàng đưa danh sách cho hắn xem: “Chạy 3000m nam và tiếp sức nam 4x100m còn đang thiếu người, hay là…Hay mình đăng ký hộ cậu nhé?”
“Chạy 3000m có mệt quá không?” Lâm Mộc Nhuận hỏi.
Tư Bân nhìn sơ qua danh sách đăng ký rồi nói: “Không sao, vẫn chạy được.”
Thấy lớp phó vui vẻ cầm danh sách quay về lớp, Tư Bân mới hỏi cậu: “Cậu định đăng ký hạng mục nào không?”
Lâm Mộc Nhuận sửng sốt nói: “Không biết, trước nay tôi chưa bao giờ tham gia hội thao.”
Tư Bân mỉm cười: “Không thích à?”
“Cũng không phải…” Lâm Mộc Nhuận rũ mắt, xoa chóp mũi: “Trước kia khi trường tổ chức hội thao tôi luôn ngồi trong phòng làm đề, quen rồi.”
Chuông vào học vang lên.
Tư Bân chào cậu: “Tôi về lớp đây, giờ nghỉ trưa đi ăn cùng nhau nhé.”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: “Ừm.”
Vừa bước chân vào lớp cậu đã bị ủy viên thể dục là Thân Hạo chặn lại: “Bà con cô bác đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ, hội thao mùa đông của trường sắp tới rồi, có muốn đăng ký đi thi để vinh danh cho lớp không?”
Lâm Mộc Nhuận nhận danh sách từ tay cậu ta, phát hiện hơn nửa hạng mục còn trống.
“Tôi nhiệt liệt đề cử ông tham gia chạy tiếp sức 4x100m nam nhá!” Thân Hạo bắt đầu thuận nước đẩy thuyền: “Chạy cái này không mệt lắm, với cả không giành được hạng nhất cũng chả sao, tận bốn đứa một đội cơ mà, có nồi thì cùng nhau gánh.”
“Bọn mình có đấu với học sinh chuyên thể thao không?” Lâm Mộc Nhuận hỏi.
“Có chứ, cả khối 11 sẽ được nhét cùng một bảng xếp hạng.” Thân Hạo đáp.
Lâm Mộc Nhuận hỏi thêm: “Trước kia ban xã hội của lớp thực nghiệm thường xếp hạng mấy?”
“Lớp thực nghiệm ít người, trước đây toàn là hai lớp gộp lại để đi thi thôi…Cả khối hơn hai mươi lớp, thì bọn mình hạng 17 18 gì đấy.” Thân Hạo thở dài, vỗ vai cậu an ủi: “Đừng thấy áp lực quá nhé, dù sao lớp thực nghiệm ban xã hội bọn mình trai được có mấy mống, chỉ tập trung vào văn hóa thôi là được, thứ hạng không quan trọng!”
Lâm Mộc Nhuận nhìn chằm chằm danh sách một lúc rồi viết tên mình vào ô đăng ký chạy tiếp sức 4x100m.
“Học sinh giỏi quá oách!” Thân Hạo vội tuyên truyền thêm mấy hạng mục khác: “Hay là ông xem thêm mấy mục nhảy cao nhảy xa đi? Chân dài thế này kiểu gì cũng chiếm ưu thế cho xem.”
“Thôi bỏ đi.” Lâm Mộc Nhuận trả danh sách cho cậu ta: “Luyện chạy tiếp sức cho tốt là đủ rồi.”
Hội thao được tổ chức vào thứ sáu và thứ bảy tuần sau, vừa xin vừa ép cả ngày trời, cuối cùng hai lớp thực nghiệm cũng đã báo đủ người.
——-Hết cách rồi, nam sinh ở ban xã hội thật sự quá ít, dù có đăng ký thêm thì cũng là một người gánh số hạng mục của ba người.
Sau khi tan học, Thân Hạo đã nộp danh sách lên văn phòng. Trước đó Lâm Mộc Nhuận có nhìn qua mục chạy tiếp sức, thấy lớp 11-1 và 11-2 đều cử ra hai người, ngoài mình ra còn có Chu Hiên, Dư Văn Bác và Tư Bân.
Chu Hiên biết tên đồng đội xong liền thở phào nhẹ nhõm: “Có Tư Bân và Dư Văn Bác ở đây thì chắc thứ hạng của bọn mình sẽ không thấp quá đâu.”
Lâm Mộc Nhuận vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Bọn họ chạy nhanh lắm à?”
“Siêu nhanh.” Chu Hiên nói: “Hồi học cấp 2 tôi và Dư Văn Bác ở cùng lớp, cậu ấy chạy 1000m giỏi như học sinh chuyên thể thao luôn. Tư Bân lại càng không phải lo, hồi đó bọn tôi đều nghĩ cậu ấy sẽ theo con đường chuyên thể thao.”
Lâm Mộc Nhuận hơi đăm chiêu gật đầu.
“Từ tuần sau những ai đăng ký sẽ dùng thời gian giờ tự học buổi tối để luyện tập.” Chu Hiên gãi đầu, nói: “Tôi sẽ cố hết sức để không kéo thành tích chung xuống.”
Tay Lâm Mộc Nhuận dừng một chút: “Trước đây cậu từng tham gia chạy tiếp sức chưa?”
“Từng tham gia rồi.” Chu Hiên đáp: “Nhưng thành tích cũng thường thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Mộc Nhuận, Chu Hiên ngừng một chút rồi hỏi: “Cậu chưa tham gia bao giờ à?”
“Chưa.” Lâm Mộc Nhuận thành thật: “Một lần cũng không.”
“Vậy cũng chẳng sao, chạy hết đường là xong.” Chu Hiên nói: “Không phải vấn đề to tát.”
Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu, đúng lúc thấy Tư Bân đang đứng ngoài cửa lớp, cậu đeo cặp rồi nói: “Tôi phải luyện thôi, nếu mắc sai lầm thì thứ hạng sẽ khó coi lắm.”
Chu Hiên gật đầu.
Lâm Mộc Nhuận bước đến bên cạnh Tư Bân, hỏi: “Cậu cũng đăng ký chạy tiếp sức à?”
“Ừ.” Tư Bân vô cùng tự nhiên quấn lại khăn quàng cho cậu: “Tôi thấy tên cậu.”
“Trước giờ tôi chưa từng chạy tiếp sức.” Lâm Mộc Nhuận hơi lo lắng: “Có thể sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng của mọi người.”
“Sao vậy được.” Tư Bân mỉm cười, hắn nâng tay xoa tóc Lâm Mộc Nhuận, nói: “Đừng lo, chạy tiếp sức thôi mà, không phải chuyện lớn.”
Vừa tan học nên trên hành lang chật kín học sinh.
Tư Bân dắt Lâm Mộc Nhuận tránh khỏi đám đông, vào một góc hành lang sáng sủa: “Sáng mai bọn mình tập chạy đi, lâu không rèn luyện rồi, đột nhiên chạy 3000m sợ là không nổi.”
Lâm Mộc Nhuận biết Tư Bân nói thể là vì muốn tập cùng mình, lòng cậu ấm áp vô cùng, mặt mày tươi tắn nói: “Cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn gì chứ.” Tư Bân bật cười: “Tôi là bạn trai cậu mà, đương nhiên phải đi cùng cậu.”
—————–
Editor: Về việc xưng hô cho hai bạn trẻ không biết mọi người có muốn thay đổi gì không, ban đầu mình cân nhắc chuyển sang mình-cậu nhưng mà đổi kiểu gì cũng thấy sến, mà mấy chương sau cũng sến thành ra đang edit cứ ngồi cười mãi không tập trung được huhu, như hốc cả tấn đường vào mồm ToT