Chương 5
Cô nhóc vừa ngáp vừa đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Mộc Nhuận đang đeo giày trước cửa.
“Anh ra ngoài sao?” Lâm Thanh Thanh dụi mắt hỏi.
“Ừ, đến tiệm đàn.” Lâm Mộc Nhuận nói.
“Vậy anh đi cẩn thận.” Lâm Thanh Thanh vẫy vẫy tay với cậu: “Bye bye.”
“Tối gặp lại.” Lâm Mộc Nhuận khoác trên vai cây violin ra ngoài.
Thời tiết rất nóng bức, khi Lâm Mộc Nhuận đến được trạm xe bus thì trên trán đã toát một lớp mồ hôi mỏng, cậu kiểm tra thời gian xe đến một lúc rồi mở app bắt đầu xem đề.
Đêm qua Lâm Mộc Nhuận đã gọi cho ông chủ tiệm đàn Tinh Nguyệt.
Cửa hiệu này nằm trên một ngã tư gần trường nhất trung, ông chủ họ Viên, là bạn học của cậu Lâm.
Tháng bảy năm nay, một giáo viên dạy violin được cửa hàng thuê đã xin nghỉ tạm thời do bận việc nhà. Giáo viên đó nghỉ cũng không sao, quan trọng là những học sinh đang học dở lại không có ai dạy nốt. Ông chủ Viên bận sứt đầu mẻ trán, trùng hợp nghe được Lâm Thanh Thanh bảo anh họ nhà mình chơi violin rất giỏi nên tìm cách liên hệ với Lâm Mộc nhuận, mời cậu đến làm giáo viên bán thời gian vào mùa hè.
Khai giảng tới rất nhanh, nhưng ông chủ Viên vẫn chưa tìm được giáo viên violin mới, ông biết việc học rất quan trọng, không tiện mở miệng đòi người ta ở lại nên đành gọi cho cậu Lâm.
Lâm Mộc Nhuận biết ông chủ Viên là bạn tốt lâu năm của cậu Lâm, sau một lúc cân nhắc, cậu vẫn quyết định ở lại làm việc cho đến khi ông chủ tìm được người phù hợp.
Mười lăm phút sau xe bus đến, Lâm Mộc Nhuận quét mã QR rồi lên xe.
Điều hòa trong xe rất mát, nhưng vì đang là cuối tuần nên các chỗ ngồi đã chật kín. Khoang xe chật chội khiến người ta buồn rầu, thỉnh thoảng còn có tiếng trẻ con khóc khiến mấy hành khách nhíu mày.
Lâm Mộc Nhuận tìm một chỗ có thể đứng được rồi tiếp tục mở kho đề ra giải. Một bàn tay nhỏ bé bỗng túm lấy vạt áo cậu, cậu vừa cúi đầu thì thấy một đôi mắt to tròn đen láy đang nhìn chằm chằm mình.
Đứa bé đang túm cậu không hề sợ hãi, thấy cậu nhìn xuống còn vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
“Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé……” Mẹ đứa bé đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng động liền vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ đang quơ lung tung của con mình.
“Mau xin lỗi anh đi con!” Cô cúi đầu nói với đứa bé.
Đứa nhỏ buông áo Lâm Mộc Nhuận ra, quay đầu nhào vào lòng mẹ.
“Xin lỗi em nhiều nhé, trẻ con không hiểu chuyện.” Người mẹ trẻ nhỏ giọng xin lỗi Lâm Mộc Nhuận.
Trông cô có vẻ rất mệt mỏi, dáng vẻ mới ngoài hai mươi nhưng quanh mắt lại có quầng thâm đen sì.
“Không sao đâu ạ.” Lâm Mộc Nhuận mỉm cười trả lời.
Nửa tiếng sau, xe bus cuối cùng cũng đến trạm, Lâm Mộc Nhuận theo dòng người xuống xe, xuyên qua một khu phố nữa rồi đẩy cửa kính của tiệm đàn ra.
“Thầy Tiểu Lâm tới rồi sao?” Một cô nhóc ló đầu ra từ sân khấu: “Còn mười lăm phút nữa mới vào học, thầy Lâm uống nước nghỉ ngơi chút đi ạ.”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, đưa tay nhận lấy cốc nước, không ngờ lại gặp người quen trong phòng khách.
Hôm nay “Bân ca” diện một chiếc sơ mi trắng, mái tóc dài được buộc gọn lên bằng chun, trên tay hắn cầm một cuốn sách, môi mím nhẹ, nhìn lướt qua có vẻ là bộ dáng không dễ nói chuyện.
Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Lâm Mộc Nhuận.
Ngũ quan người này chỗ nào cũng xuất sắc, ghép lại một chỗ lại trở thành dáng vẻ không thèm quan tâm ai, nhưng đôi mắt của hắn thật sự rất đẹp, khi im lặng nhìn ai đó, sâu trong đôi mắt sẽ lóe lên ánh sáng như gợn sóng nổi lên trên mặt hồ lấp lánh mỗi khi có con cá chép nào đó quẫy đuôi, ánh lên vẻ trong veo và trìu mến.
“Xin chào.” Lâm Mộc Nhuận chủ động chào hỏi hắn.
“Chào cậu.” “Bân ca” ngồi trên sô pha lịch sự nói sau khi thu hồi ánh mắt.
Lâm Mộc Nhuận cầm theo cốc nước lên tầng hai, chờ trong phòng gần bốn mươi phút mới thấy học sinh tài ba đầu tiên thở hồng hộc xông vào phòng.
“Xin lỗi thầy ạ! Em ngủ quên mất.”
Phụ huynh cô nhóc cũng xin lỗi Lâm Mộc Nhuận lia lịa, trước khi đi còn không quên dặn dò con mình chăm chỉ luyện tập.
“Lau mồ hôi trước đã.” Lâm Mộc Nhuận đưa khăn tay cho cô bé.
Cô bé gật gật đầu, vội vàng lau mồ hôi.
“Chơi khúc luyện tôi dạy em hôm trước đã nhé.” Lâm Mộc Nhuận mở cầm phổ ra đặt trên giá.
“Dạ!” Cô bé cuống quít gật đầu.
Sau khi nghe thấy tiếng violin mơ hồ truyền tới, Tư Bân ngẩng đầu hỏi về phía sân khấu: “Học phí của chương trình học violin như thế nào?”
“Hả?” Cô gái trên sân khấu đang gọi cho phụ huynh học sinh, giật mình một cái rồi ngay lập tức tuôn ra bảng giá: “6999 nhân dân tệ cho 25 giờ học, nhưng nếu học sinh yêu cầu buổi học chất lượng hơn thì cũng có các lớp dạy VIP một kèm một.
Tư Bân gật đầu.
Cô gái nhỏ lặng lẽ quan sát vẻ mặt của hắn, cười cười nói: “Anh có muốn đăng ký học không? Thầy Cao cũng làm việc ở đây, ông chủ nói là có thể giảm giá cho người thân và bạn bè của giáo viên.”
“Thầy Cao” mà cô bé trước sân khấu nhắc đến chính là một trong nhiều bạn thời thơ ấu của Tư Bân.
“Lớp học VIP có thể tự chọn giáo viên không?” Tư Bân làm như lơ đãng hỏi.
“Được chứ, chúng tôi sẽ đem hết giáo viên đến cho anh chọn.” Cô bé tìm được tờ thông tin liền đưa cho hắn.
Tư Bân nhận lấy rồi nhanh chóng lướt qua: “Chỉ có giáo viên làm trọn thời gian mới dạy học sinh VIP được à?”
Cô bé gật đầu: “Đúng thế, chỉ có các giáo viên làm toàn thời gian mới xếp lịch được cho những buổi học VIP thôi.”
Vừa vặn có học sinh mới kết thúc lớp học guitar, Cao Viễn tiễn học sinh xong liền cầm cốc đi đến khu nghỉ ngơi lấy nước.
“Hai người nói chuyện gì đấy? Tờ rơi cũng phát luôn rồi?” Ánh mắt sắc bén của anh ta đã thấy được tờ rơi trong tay Tư Bân từ xa.
“Thầy Cao tới thật đúng lúc! Bạn của anh muốn đăng ký học đàn violin khóa VIP nên đang chọn giáo viên.” Cô gái nhỏ cười đáp.
“Gì hả?” Cao Viễn đi tới vỗ vai Tư Bân: “Mặt trời mọc đằng tây rồi! Ngày xưa rủ chú mày đi học guitar với anh mà mày còn bảo sợ điếc tai, sao hôm nay lại chủ động đi đăng ký?”
“Violin không điếc tai.” Tư Bân trả lời.
“Ai nói cơ! Ai nói vậy cơ!” Cao Viễn bất bình nói: “Anh nói cho mày biết! Violin cực kỳ khó chơi, đứa nào mới học là y như rằng nghe như tiếng cưa gỗ, anh sợ có khi mày còn chưa thuộc hết cầm phổ đã không chịu nổi mà chạy mất rồi!”
Tư Bân liếc mắt nhìn anh ta: “Hờ.”
Cao Viễn gật đầu nghiêm túc nói: “Thật đấy! Anh không lừa mày.”
“Nếu mày muốn học nhạc cụ thật thì theo anh học guitar đi, hưởng thụ đãi ngộ VIP nội bộ luôn! Anh biết mày không thiếu tiền! Nhưng tiết kiệm được đồng nào là hay đồng đấy, trước khi làm gì cũng phải tính toán kỹ lưỡng.”
Anh ta nói một tràng cũng chẳng thấy Tư Bân phản ứng lại.
“Anh trao nhiều lợi ích như vậy mà chú mày không động tâm à?” Cao Viễn hỏi.
“Để lần sau đi.” Tư Bân buông tờ rơi trong tay.
Cao Viễn nhìn chằm chằm hắn một lúc, ra hiệu cho cô gái nhỏ đi làm trước.
“Mày nói thật đi, vì sao đột nhiên muốn học violin?” Cao Viễn hạ giọng hỏi: “Trước anh kêu mày đến tiệm đàn cùng anh, đại thiếu gia nhà mày còn bảo già rồi không đi nổi, giờ cuối tuần nào cũng chủ động chạy đến đây là sao?”
Tư Bân không trả lời.
“Có phải vừa ý đứa học sinh nào rồi không? Hay là giáo viên?” Cao Viễn nhỏ giọng đoán: “Cũng không đúng, tất cả giáo viên violin trẻ nhất cũng đều đã ba mốt ba hai tuổi, học sinh của bọn họ phần lớn là mấy đứa nhóc mười bốn tuổi trở xuống.”
Cao Viễn “ấy” một tiếng, sờ sờ cằm phân tích: “Hay là muốn học nhạc cụ để tán đám con gái trường mày?”
Tư Bân nhướng mày: “Nghĩ cái gì đấy?”
“Thế sao tự nhiên muốn học violin làm gì?”
Lúc này Lâm Mộc Nhuận dắt theo học sinh xuống cầu thang, Tư Bân nhìn thoáng qua từ phía xa, thu mắt rồi nói: “Không có gì, thuận miệng hỏi thôi, bây giờ đột nhiên không muốn học nữa.”
Cao Viễn trưng ra vẻ mặt “Tao cảm thấy mình bị lừa gì đó”, bắt đầu quấy rối muốn moi ra chút manh mối từ miệng Tư Bân.
Tư Bân cầm sách, dù anh ta có đoán cái gì cũng không quan tâm.
Sáu giờ chiều, Lâm Mộc Nhuận tiễn học sinh cuối cùng. Khi cậu mang đàn xuống tầng thì phát hiện “Bân ca” vẫn còn đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Có vẻ hắn đã ngồi trong này rất lâu, ngón tay với những khớp xương thon dài lặng lẽ lật từng trang sách, không hợp với tiếng mưa rơi ồn ào ngoài kia chút nào.
“Thầy Lâm ơi, bên ngoài đang mưa rồi.” Cô bé trước sân khấu nói: “Anh có mang ô không?”
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu.
Mưa xối ào ào trên ngã tư đường, xối xuống tán ô của những người qua đường rồi bắn lên tung tóe.
Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy chắc mưa sẽ không tạnh ngay được.
“Chết rồi! Vậy phải làm sao đây?” Cô gái nhỏ lẩm bẩm: “Em cũng chỉ có một cái ô thôi.”
“Không sao đâu, mưa cũng không to lắm.” Lâm Mộc Nhuận tháo bao đàn xuống đưa cho cô: “Tôi gửi đàn ở đây được không?”
“Đương nhiên là được ạ.” Cô bé gật đầu nhận lấy: “Anh sẽ dầm mưa về sao? Hay là gọi người nhà tới đón đi ạ? Dính mưa rồi bị cảm sẽ không tốt đâu.”
“Không sao.” Lâm Mộc Nhuận nói: “Tôi đi đây, mai gặp lại nhé.”
“A……Mai gặp ạ.” Cô bé vẫy tay với cậu, tiếp tục làm việc.
Lâm Mộc Nhuận nâng tay kéo cửa kính ra, một trận sóng nhiệt mang theo không khí ẩm ướt giữa cơn mưa ập vào, cậu đang định đi ra thì một cái ô gấp màu xanh lam đã chặn trước mặt.
“Cầm cái này đi.”
Cậu nghe thấy giọng của “Bân ca”.
Lâm Mộc Nhuận không nhận ô: “Thế còn cậu?”
“Bạn tôi lái xe đến.” Tư Bân nói: “Lát nữa tôi đi nhờ xe bạn.”
“Bạn cậu làm việc ở tiệm đàn à?” Lâm Mộc Nhuận hỏi.
“Ừ.” Tư Bân đáp: “Cầm đi.”
Lâm Mộc Nhuận nhận lấy ô: “Cảm ơn, mai tôi sẽ trả cậu.”
“Không được, mai tôi có việc nên không đến đây nữa. Ban nãy tôi đã xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai sẽ có thêm trận mưa rào, cậu không cần phải vội vàng trả ô đâu.” Tư Bân nhìn thoáng qua bầu trời xám xịt, nói: “Tôi nhớ cậu là học sinh trường nhất trung nhỉ.”
“Đúng vậy.” Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
“Vậy thứ hai cậu đưa tôi cũng được, tôi tên Tư Bân, lớp 11-1 ban khoa học xã hội.”