Chương 40
Dư Thiến Di thấy cậu tới thì ngẩng đầu hỏi: “Ôi? Sao cậu đã quay lại ngay thế? Không định nghỉ ngơi vài ngày hả?”
“Bớt sốt rồi.” Lâm Mộc Nhuận đáp: “Nhân tiện có thể dùng tiết tự học để bù bài trên lớp.”
Dư Thiến Di gật đầu: “Cậu chăm thật đó.”
Lâm Mộc Nhuận cười cười, mượn vở của Chu Hiên.
Ai cũng nói bị ốm là sẽ như có sợi tơ quấn quanh, dù có hạ sốt thì tinh thần của Lâm Mộc Nhuận vẫn không được tốt như trước.
Cậu chép bài trên lớp và làm bài tập xong thì thấy vô cùng mệt mỏi, đành dứt khoát cất sách vở đứng lên xin giáo viên trực ban cho nghỉ.
Các giáo viên của lớp 11-2 đều biết Lâm Mộc Nhuận bị ốm nên cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở cậu chú ý giữ ấm rồi cho nghỉ.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, trên trời không một gợn mây, dưới sự ô nhiễm ánh sáng của thành phố vậy mà vẫn có thể nhìn được vài ngôi sao lờ mờ.
Lâm Mộc Nhuận quấn chặt khăn trên cổ, chậm rãi đi về ký túc xá đối diện tòa dạy học.
Lúc này đang là giờ tự học buổi tối nên ký túc xá chẳng có ai, hành lang im lặng tới nỗi chỉ nghe được tiếng bước chân trên nền gạch.
Lâm Mộc Nhuận lấy chìa khóa mở cửa, đi vào phòng.
Trong phòng ngủ không một bóng người, Trình Tùng khi ra ngoài đã quên đóng cửa sổ, cơn gió lạnh buốt thổi vào làm rèm cửa sáng màu tung bay. Ánh sáng từ những ngọn đèn đường hắt vào qua ô cửa sổ để mở, trông mờ ảo và ấm áp.
Lâm Mộc Nhuận không bật đèn, cậu bước đến nơi có ánh sáng trong bóng tối, nâng tay buộc rèm lại.
Tiếng chuông tan học vang lên, mấy dãy hành lang cách đây không xa lập tức truyền đến một trận ồn ào, Lâm Mộc Nhuận đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn đám học sinh tràn ra từ các phòng học.
Sương trắng quanh miệng mũi cậu bị gió thổi bay, cậu rùng mình một cái, đóng cửa sổ lại.
Khi Trình Tùng về phòng đã ngay lập tức ngửi thấy mùi thuốc.
“Cậu bị ốm à?” Cậu ta hỏi.
“Ừ.” Lâm Mộc Nhuận đang đứng trong nhà vệ sinh rửa cốc uống thuốc, nghe thấy giọng bạn liền nói: “Ngại quá, tôi mới uống thuốc xong chưa kịp mở cửa sổ ra cho thoáng.”
“Cậu ốm thì còn mở cửa sổ cái gì?” Trình Tùng ném cặp sách lên bàn mình, hỏi: “Thế nào rồi? Giờ đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.” Lâm Mộc Nhuận đi ra từ nhà vệ sinh, đáp.
“Thế thì may, dạo này lớp tôi cũng có nhiều đứa bị ốm lắm.” Trình Tùng lục lọi đống sách vở của mình, nói: “Cậu cũng liều mạng quá, nhân lúc cuối tuần mà về nhà ngủ vài giấc đi, chắc chắn sẽ qua thôi.”
“Cảm ơn.” Lâm Mộc Nhuận đáp.
Cuối cùng Trình Tùng cũng tìm được sách bài tập, ngẩng đầu kỳ quái hỏi: “Cảm ơn gì cơ? Bọn mình quen nhau bao lâu rồi chứ? Cậu khách sáo quá đi mất.”
Nói xong, cậu ta nghĩ ngợi rồi lại bổ sung một câu: “Không được, tôi nghĩ có khi đó là tật xấu cậu phải sửa đấy, cậu quá khách sáo luôn, cứ như bọn mình không thân vậy á.”
Lâm Mộc Nhuận sửng sốt.
“Ôi, tôi tiện mồm nói bừa thôi, cậu đừng để tâm nhé.” Trình Tùng khoác cặp lên vai, ngại ngùng gãi đầu, nói: “Xin lỗi nha, có thể tính cậu đã như thế sẵn rồi.”
“Tính như nào?” Lâm Mộc Nhuận hỏi.
Trình Tùng định rời phòng nghe vậy thì dừng lại, đứng tại chỗ nghĩ một chút rồi nói: “Cảm giác kiểu cậu luôn cố giữ khoảng cách với người khác ấy, chả thân thiết với ai cả.”
Nói xong, Trình Tùng “chậc” một tiếng, vò đầu: “Cũng không hẳn là vậy, không phải cậu lạnh nhạt với mọi người, mà kiểu…” Cậu ta cẩn thận tìm từ: “Nói như nào nhỉ, cậu là một người bạn rất tốt, xem nhé, trước mỗi lần kiểm tra hay ôn thi, cậu đều cho tôi mượn vở ghi, tôi không hiểu chỗ nào cứ hỏi cậu là cậu sẽ trả lời, nhưng cũng chỉ có vậy thôi chứ không hơn.”
“Không hơn?” Lâm Mộc Nhuận nghi ngờ lặp lại.
“Chuẩn, chính là cái cảm giác đó.” Trình Tùng nói: “Cậu sẵn lòng giúp đỡ người khác, sẵn lòng chia sẻ phương pháp học tập của mình, sẵn lòng gọi tôi dậy mỗi khi tôi cố lề mề trên giường, tính tình cậu rất tốt, nhưng mà…”
“Nhưng mà không thân hơn được, cậu hình như không có ý định kết bạn ấy, chẳng để ý nhiều đến ai, như kiểu không khí xung quanh cậu tự tạo thành một bức tường luôn.”
Nói xong câu này, Trình Tùng lại giải thích: “Đó chỉ là cảm nhận cá nhân của tôi thôi, cậu nghe xong bỏ đi chứ đừng để trong lòng nhé.”
Lâm Mộc Nhuận im lặng nghe cậu ta nói xong, rũ mắt “Ừm” một tiếng.
Trình Tùng cẩn thận quan sát vẻ mặt Lâm Mộc Nhuận, xác định cậu không tức giận rồi mới mở cửa phòng ra: “Vậy…Tôi đi nhá, tuần sau lại gặp.”
“Ừ, tuần sau lại gặp.” Lâm Mộc Nhuận nói.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên, Lâm Mộc Nhuận cầm điện thoại xem, hóa ra là Tư Bân nhắn tin tới.
“Cậu về nhà rồi à?” Tư Bân hỏi.
Lâm Mộc Nhuận mở khóa nhắn lại: “Vẫn chưa, tôi đang ở ký túc xá.”
Tư Bân nói: “Tôi tới gặp cậu nhé.”
Không lâu sau Lâm Mộc Nhuận đã nhận được tin tiếp theo: “Tôi tới rồi.”
Lâm Mộc Nhuận đứng dậy, đeo khăn quàng cổ rồi mở cửa xuống tầng.
Tối thứ sáu ký túc xá nam rất náo nhiệt, phần lớn học sinh trọ tại trường đều sẽ về nhà vào hôm nay, vậy nên phòng nào cũng mở cửa.
Trong phòng ấm hơn bên ngoài nhiều, các thiếu niên cởi hết áo khoác, vừa chuẩn bị sách vở và thay quần áo vừa tán gẫu với nhau.
“Hình như tôi mới nhìn thấy Tư Bân đấy.” Khi đi qua ngã rẽ chỗ cầu thang, Lâm Mộc Nhuận nghe được cuộc trò chuyện của hai cậu chàng.
“Tư Bân à? Tưởng ổng học ngoại trú?”
“Chả biết nữa, hình như đang đợi ai ấy.”
Trên hành lang có cửa sổ sát đất, Lâm Mộc Nhuận đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cột đèn đường cao cao chiếu ánh sáng vàng ấm áp xuống mặt đất, Tư Bân đứng dưới ánh đèn, quay lưng về phía cửa sổ.
Hắn không mặc đồng phục, trên người chỉ có một cái áo gió màu xanh, dưới chân hắn đổ xuống cái bóng nhàn nhạt, trong đêm tối có vẻ cô đơn lạ thường.
Ngoài cửa ký túc xá người đến người ra, Tư Bân đứng tại chỗ không nhúc nhích, im lặng cứ như tự tách biệt mình với thế giới bên ngoài.
Lâm Mộc Nhuận đứng bên cửa sổ nhìn một lát rồi quay mặt đi, nhấc chân xuống dưới tầng.
“Tư Bân.”
Cậu bước đến nơi cột đèn chiếu sáng, gọi tên Tư Bân.
Tư Bân quay đầu lại, đôi mắt đen láy sáng ngời như vì sao chìm trong ánh đèn ấm áp, trìu mến đến lạ.
“Cậu uống thuốc chưa?” Hắn hỏi Lâm Mộc Nhuận.
Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
“Nghe bác sĩ nói cổ họng cậu không được thoải mái.” Tư Bân nói xong liền lấy một cái hộp nhỏ ra từ trong túi áo: “Tôi mang kẹo ngậm họng cho cậu, truyền nước xong chắc là hơi đắng miệng, nên ăn gì đó ngọt ngọt.”
Chiếc hộp nhỏ lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay Tư Bân, nắp thiếc sáng bóng.
Lâm Mộc Nhuận vươn tay nhận lấy hộp kẹo ngậm họng, nhẹ giọng nói cảm ơn.
“Vậy tôi đi đây, sau khi về nhà cậu nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nhé.” Tư Bân đút tay vào túi áo, xoay người rời đi.
Hộp thiếc nhỏ vẫn còn lưu lại độ ấm trên tay Tư Bân, Lâm Mộc Nhuận mở ra, lấy một viên kẹo cho vào miệng.
Ngọt quá.
Cậu ngậm kẹo đứng tại chỗ, im lặng nhìn theo hướng Tư Bân đi, đến khi không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, Lâm Mộc Nhuận mới co hai bàn tay bị đông cứng lại, xoay người về phòng.
Người trên tầng ba rõ ràng đã đi bớt, hành lang vô cùng yên ắng.
Lâm Mộc Nhuận về đến phòng, việc đầu tiên làm là gọi điện cho cậu Lâm, nói cuối tuần này mình phải ở lại trường làm bài.
Cậu Lâm nghe xong thì ân cần hỏi han một phen.
Lâm Mộc Nhuận kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, trò chuyện gần nửa giờ sau cậu Lâm mới cúp máy.
Cúp máy xong thì cậu mở app ra, đặt một vé tàu cao tốc tới thành phố N. Đúng lúc này điện thoại đổ chuông.
“A lô? Anh Lâm ơi.” Cậu nghe máy, giọng nói trong trẻo dịu dàng của cô gái truyền đến từ phía bên kia: “Anh Lâm năm nay có về không ạ?”
“Có chứ, anh đặt vé tàu chủ nhật này rồi.” Lâm Mộc Nhuận đáp.
“Vậy hay quá, chủ nhật bọn mình cùng đi thăm mẹ nhé, mẹ chắc là nhớ anh lắm đó.” Cô bé nói.
“Em nhớ làm xong hết bài tập trước đi, cuối tuần bọn mình đến núi Nam.” Lâm Mộc Nhuận dặn dò.
“Em làm xong hết rồi anh.” Cô bé nhanh nhảu đáp: “Ngày kia bọn mình gặp nha anh.”
“Ừ, ngày kia gặp lại.” Lâm Mộc Nhuận mỉm cười trả lời.
Sáng sớm chủ nhật, Lâm Mộc Nhuận chuẩn bị ba lô xong xuôi, lấy chìa khóa ký túc xá chuẩn bị rời đi. Trước khi đi cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn mang theo hộp kẹo ngậm họng Tư Bân cho mình.
Thành phố H và thành phố N cách nhau không xa, ngồi tàu cao tốc 25 phút đã đến trạm Bắc.
Lâm Mộc Nhuận quen tay bắt xe bus vào nội thành, xuyên qua mấy con ngõ nhỏ, cuối cùng tiến vào một khu dân cư cũ không có quản lý tài sản.
“Tiểu Lâm đến chơi à?” Ông lão bảo vệ bưng trà nóng, dùng tiếng địa phương chào hỏi cậu.
“Dạ, cháu chào ông.” Lâm Mộc Nhuận lễ phép đáp.
“Hôm qua con bé Ngô Đồng cứ nhắc cháu mãi, lên tìm nó nhanh, đường trên núi khó đi lắm nên hai đứa nhớ đi sớm về sớm nhé.” Ông lão buông ấm trà dặn dò.
Lâm Mộc Nhuận đi lên hành lang cũ cọt kẹt tối om, gõ cửa phòng 601.
Trên cánh cửa sắt chống trộm kiểu cũ có chữ “Phúc” được viết bằng giấy đỏ, trông rất hợp với màu xanh lá của cửa, mang đến cảm giác hoài niệm và tưng bừng ngày lễ.
Sau cánh cửa chống trộm xanh lục là cửa gỗ vàng ấm áp.
Một lát sau cửa được mở, một cô bé tóc đuôi ngựa ló đầu ra, sau khi thấy rõ ai tới thì cười rạng rỡ.
“Anh Lâm.” Em mở cửa chống trộm ra, mời Lâm Mộc Nhuận vào nhà.
“Ngoại ra ngoài có việc rồi, mỗi mình em ở nhà thôi.” Cô bé lấy cho Lâm Mộc Nhuận một cốc nước, chạy đi lấy túi sách đã chuẩn bị xong từ tối qua, nói: “Bọn mình phải đến cửa hàng hoa một chuyến trước anh ạ, hôm qua hoa bách hợp không tươi lắm nên ông chủ bảo em hôm nay tới sau.”
“Được.” Lâm Mộc Nhuận uống một ngụm nước, nói: “Đi thôi.”
Cô bé đóng cửa rồi khóa lại, đi cùng Lâm Mộc Nhuận ra khỏi khu dân cư.
Ông chủ hàng hoa biết hai người, nhận tiền xong thì gói lại những bông bách hợp tươi đẹp nhất cho bọn họ, nói: “Dự báo thời tiết bảo hôm nay có thể sẽ mưa, hai cháu nhớ về sớm nhé, đừng để bị ốm.”
“Dạ, cảm ơn chú Lý.” La Ngô Đồng nhận lấy bó hoa.
“Để anh cầm cho.” Lâm Mộc Nhuận nói.
“Cứ để em ạ. Ngày xưa còn nhỏ em không đi được, giờ lớn rồi phải tự mang hoa đi tặng mẹ chứ.” La Ngô Đồng ôm hoa, lên xe bus ra ngoại thành cùng Lâm Mộc Nhuận.
Hai người đến chân núi Nam sau khi đổi xe thêm một lần nữa.
Bây giờ đã là giữa trưa, nhưng trời trở lạnh khiến số người ra ngoại thành chơi rõ ràng ít hơn mấy ngày trước nhiều.
Dưới chân núi có vài bụi trúc mọc hoang, gió thổi qua sẽ nghe tiếng lá trúc va nhau “xào xạc”.
La Ngô Đồng cầm bó hoa bách hợp trắng trên tay, im lặng đi trên con đường mòn lên núi, khi nào mệt quá thì dừng lại nghỉ vài phút.
“Đưa anh đi.” Lâm Mộc Nhuận muốn lấy bó hoa trong lồng ngực cô bé.
Cô gái nhó bướng bỉnh lắc đầu, nuốt nước bọt rồi tiếp tục tiến về phía trước. Hai người trầm mặc sóng vai nhau, cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi.
“Đến rồi.” Ngô Đồng nhìn thấy bia mộ quen thuộc kia từ xa. Cô bé quẳng hết sự mệt mỏi ban nãy, ôm hoa chạy thật nhanh về phía đó.
Lâm Mộc Nhuận cũng theo gót em.
“Mẹ ơi.” La Ngô Đồng ngồi xổm dưới đất, đặt bó hoa trắng trước bia mộ: “Con với anh Lâm tới thăm mẹ nè.”
Lâm Mộc Nhuận cũng ngồi xuống, nhìn tên trên bia mộ, nhẹ giọng nói: “Cô La, con và Ngô Đồng đến thăm cô đây.”