Chương 4
Lâm Mộc Nhuận về phòng, gấp gọn áo đồng phục của trường dạy nghề còn thơm phức mùi bột giặt rồi cho vào túi nhựa sạch sẽ.
Thứ năm sau khi kiểm tra xong thì không có tiết tự học, phần lớn học sinh nội trú đều đã về nhà hết, bạn cùng phòng Trình Tùng của cậu cũng vác cặp té ngay sau khi nộp bài, đến cả quần áo phơi trên ban công cũng chưa kịp rút.
Tháng chín ở Giang Nam là thời điểm mưa bão nhiều nhất, một khi mưa là sẽ không dứt.
Mùa mưa kéo đến đồng nghĩa với việc độ ẩm trong không khí cũng tăng lên, quần áo rất khó khô, Lâm Mộc Nhuận nhìn nhìn sắc trời, cuối cùng vẫn quay lại phòng thu hết đống quần áo của Trình Tùng vào.
Khi cậu cầm theo đồng phục trường nghề thơm tho sạch sẽ đi ra cổng trường thì thấy “Bân ca” đang đứng dựa vào một cái motor đen.
Không phải là Lâm Mộc Nhuận cố tình chú ý đến hắn, mà là do người này nổi bật quá mức.
Thân xe motor màu đen rất lớn, nước sơn bóng loáng, kiểu dáng cũng rất ngầu, dù không biết là hãng gì nhưng người ngoài như Lâm Mộc Nhuận cũng có thể thấy trên chiếc xe đó treo đầy chữ “đắt”.
“Bân ca” đã thay đồng phục, hắn mặc một cái áo phông ngắn tay hiệu LV, cặp chân dài xỏ trong chiếc quần đen. Tóc hắn hơi dài, bị gió nam ấm áp thổi bay loạn xạ, mặc dù đang rũ mắt suy nghĩ, nhìn qua đã thấy lười biếng nhưng quanh thân hắn vẫn toát ra khí thế mạnh mẽ “người lạ chớ gần”.
Ăn mặc như vậy còn kèm theo cái motor đứng trước cửa trường nhất trung, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Bởi vậy nên khi đi qua cổng, Lâm Mộc Nhuận không khỏi nhìn hắn nhiều thêm một chút, đương nhiên vị “Bân ca” đó cũng chú ý tới cậu.
Bốn mắt chạm nhau, Lâm Mộc Nhuận lễ phép gật đầu một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Khi đi vào hiệu sách trước cổng trường dạy nghề, tóc vàng vẫn còn đang ngồi chơi game, sau khi nhìn thấy Lâm Mộc Nhuận thì khá sửng sốt, tháo tai nghe xuống hỏi: “Yo! Cậu đến rồi hả học bá?”
Lâm Mộc Nhuận đưa đồng phục được gấp gọn cho cậu ta: “Xin lỗi nhé, mấy hôm nay trời mưa suốt, mãi đến tối hôm qua quần áo mới khô.”
“Haiz, rắc rối thế làm gì.” Tóc vàng nhận lấy đồng phục: “Cậu giặt rồi hả? Cảm ơn nhá.”
Cậu ta vắt áo đồng phục lên ghế rồi gãi đầu hỏi: “À đúng rồi học bá, bộ đề thi tiếng Anh lần trước cậu tìm đã nhập về rồi, có cần nữa không?”
Thấy Lâm Mộc Nhuận gật đầu, cậu ta liền báo một tiếng với đồng đội trong game, đứng dậy nói: “Để tôi đi lấy cho cậu.”
Tóc vàng đến một kệ sách quen thuộc, rút bộ đề tiếng Anh mới tinh ra đưa cho Lâm Mộc Nhuận: “Ông chủ hiệu sách ở gần trường các cậu vẫn chưa trở về nhỉ, mấy hôm nay nhiều học sinh nhất trung đến đây mua sách lắm đấy, tập đề này còn đúng hai bộ cuối cùng thôi.”
Lâm Mộc Nhuận nâng tay nhận lấy.
“Uầy học bá tay cậu làm sao đấy?”
Da Lâm Mộc Nhuận vốn trắng bệch nhìn như thiếu máu, chỉ cần nhìn một chút là thấy được chỗ máu tụ quanh vết kim tiêm.
“Không sao.” Lâm Mộc Nhuận lấy điện thoại ra chuẩn bị trả tiền: “Lên cơn sốt, phải truyền dịch mấy ngày.”
“Sốt á? Giờ sao rồi?” Tóc vàng về bàn thu ngân tìm mã QR.
“Đã ổn rồi.”
“Vậy hả, về sau nếu có cần tư liệu, sách luyện tập gì gì đó thì cậu cứ đến đây nha.” Hí hoáy ghi chép vào sổ kế toán xong, tóc vàng vẫy vẫy tay với cậu: “Đi cẩn thận nhé.”
Lâm Mộc Nhuận rời khỏi hiệu sách, khi đi qua quán nướng lại gặp phải đám đầu gấu trước đây từng ngáng đường kia.
Đứa xăm trổ đang ngoạm xiên bỗng nhìn thấy cậu liền huých huých Lý Tề đang cúi đầu ăn mỳ xào.
“Tề ca, mày xem thằng kia có phải cái đứa lần trước mặc đồng phục trường bọn mình không?”
Lý Tề ngẩng đầu híp mắt nhìn một lúc: “Đúng nó rồi, nó lại đến đây làm gì? Sao tao cảm thấy lần trước bọn mình bị Tư Bân lừa nhỉ? Thằng tiểu bạch kiểm đó chắc chắn là học sinh trường nghề!”
Vừa nói xong, bọn họ đã thấy Tư Bân lái motor đen chậm rãi đi đến trước cửa quán nướng.
Hắn chống chân, dựng xe bên ngoài cửa hàng.
“Ông chủ, cho một phần hàu nướng mang về.”
Đám côn đồ mắt to trừng mắt nhỏ, trông bộ dáng như gặp phải ma, đứa nào cũng chột dạ cúi đầu không dám ho he gì.
Nửa phút trước, Lâm Mộc Nhuận được bọn đầu gấu nhớ thương đã đi tới trạm xe bus, vừa hay liền bắt kịp chuyến xe đi thẳng về khu nhà cậu.
Sau khi lên xe, cậu lấy tai nghe ra và bắt đầu nghe bản tin BBC, hoàn toàn không chú ý tới tiết mục đang diễn ra ở quán nướng ven đường.
Đúng bảy giờ Lâm Mộc Nhuận về đến nhà.
Mợ Lâm là bác sĩ, hôm nay phải trực ca đêm nên đã làm bữa tối trước khi đến bệnh viện. Cậu Lâm thì là giáo viên sơ trung(trung học cơ sở), phải tham gia buổi họp phụ huynh ở trường nên cũng chưa về nhà, tủ giày trước cửa cũng chỉ có mỗi đôi dép xăng đan của em họ Lâm Thanh Thanh.
“Anh về rồi ạ?” Lâm Thanh Thanh nghe thấy tiếng động liền ngó đầu ra từ trong phòng: “Có mua được bộ đề không đó?”
Vì phải trả đồng phục lên Lâm Mộc Nhuận đã bảo Lâm Thanh Thanh về nhà trước.
“Mua được.” Cậu vừa thay giày vừa đáp.
“Anh chưa ăn cơm phải không? Em cũng mới về thôi, vừa làm bài vừa chờ anh.” Cô bé đi vào phòng bếp bật điện lên, đặt đồ ăn vào lò vi sóng để hâm nóng.
“Hôm nay mẹ đã làm bánh bao nhân gạch cua đó, nhưng bọn mình đều về muộn quá rồi, bánh bao ăn nguội sẽ không ngon.” Cô vừa nói vừa lấy bát đĩa ra từ tủ khử trùng.
“Anh mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi.”
“Ừ.” Lâm Mộc Nhuận cất cặp sách hỏi: “Bài tập không có câu nào khó chứ?”
Đây là thói quen từ nhỏ của hai anh em bọn họ, từ bé đến lớn, mỗi khi có bài nào không hiểu là Lâm Thanh Thanh sẽ nhờ Lâm Mộc Nhuận trợ giúp, trước kia ở xa nhau nên họ chỉ có thể gọi điện thông thường hoặc gọi video, bây giờ đã sống chung một nhà lại còn học chung trường, việc giảng bài của bọn họ liền thuận tiện hơn rất nhiều.
“Có ạ.” Lâm Thanh Thanh vừa dọn bát đĩa vừa nhớ lại: “Nhiều lắm luôn, còn có cả bài kiểm tra mở đầu năm học nữa, có mấy câu em không làm được.”
Nói xong cô buông bát, chạy vào phòng lấy bài kiểm tra đã được chấm cùng đống bài tập mới ra.
“Anh ơi, xem giúp em bài này!” Cô lật tập đề sai ra, chỉ vào một câu trên đó.
(*) Đề sai là một tập đề tổng hợp lỗi sai dễ mắc phải để học sinh xem và sửa, hoặc là các bài kiểm tra mắc lỗi sai của học sinh.
“Ừ.” Lâm Mộc Nhuận lấy bút ra, nhận lấy tờ giấy nháp.
“Bài này có một cách giải tuy hơi dài dòng nhưng rất dễ hiểu.” Cậu vừa nói vừa viết các công thức xuống.
Khi cậu Lâm về đến nhà đã thấy con gái và cháu mình đang cùng thảo luận đề tiếng Anh trên bàn ăn, bọn họ có một đống giấy nháp ghi chi chít cách giải toán và một bữa tối đang ăn dở.
“Hai đứa về rồi à?” Cậu Lâm cười ha ha nói: “Thảo luận gì đó?”
“Con và anh đều nghi rằng đáp án tham khảo trong sách này in sai rồi!” Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu kiêu ngạo nói.
“Giỏi thật đấy!” Cậu Lâm rửa tay.
“Bàn xong bài tập rồi thì ăn cơm trước đã, sức khỏe quan trọng nhất, nghe nói anh họ con còn vừa phát sốt đấy.”
“Hả?” Cô nhóc sửng sốt, quay đầu hỏi Lâm Mộc Nhuận: “Sao anh không nói em biết vậy?”
“Đừng lo, đã đỡ hơn rồi.” Lâm Mộc Nhuận giúp cô bé thu dọn đống bài kiểm tra và sách luyện tập phủ kín bàn ăn.
“Đúng, đàn ông mà, chút bệnh bé tí chắc chắn sẽ khỏi ngay, không thì vẫn còn mợ cháu là giám đốc khoa nhi, cam đoan thuốc vào bệnh lui!” Cậu Lâm vỗ vai Lâm Mộc Nhuận, vui vẻ đùa.
“Ba, anh con sắp mười bảy rồi!” Lâm Thanh Thanh chỉnh lại.
“Mặc kệ tuổi tác, trong mắt phụ huynh các con đều là trẻ con hết.” Cậu Lâm vừa cười vừa mở tủ lạnh: “Đồ ăn nguội hết rồi, làm một chút hoành thành cho hai đứa nhé? Khi nãy đi ngang qua siêu thị ba đã mua rong biển với tôm khô.”
“Vâng ạ.” Lâm Thanh Thanh gật đầu trong lúc trả lời WeChat.
Nhân lúc cậu Lâm đang bận bịu trong bếp, cô nhóc lại buông điện thoại, lặng lẽ hỏi Lâm Mộc Nhuận: “Bài kiểm tra sát hạch lần này anh thấy thế nào? Có khó không?”
“Cũng được.” Lâm Mộc Nhuận nghĩ nghĩ rồi nói: “Đề toán coi như bình thường, văn tổng hợp cũng tương đối cơ bản, còn ban khoa học tự nhiên của em thì sao?”
“Ai ya, em đang định xả hết với anh đây.” Lâm Thanh Thanh thở dài nhoài ra bàn: “Đợt kiểm tra này của bọn em thê thảm lắm, nhất là vật lý, không chỉ riêng em mà nhiều đứa cũng phải bỏ trống câu hỏi vì không hiểu gì, có khi đến thứ hai quay lại trường cả đám sẽ bị lão Nghiêm xiên hết.”
Lão Nghiêm là thầy vật lí ở ban khoa học tự nhiên thực nghiệm, thêm hai ba năm nữa sẽ về hưu, người cũng như tên, là một lão già nghiêm nghị, phạm vi ra đề rất xảo quyệt, đã thế chấm bài cũng khắt khe, nhưng đúng là thầy nghiêm mới dạy được trò giỏi, rất nhiều học sinh của ông đã tham gia các kỳ thi học sinh giỏi vật lý và giành được học bổng cùng với cơ hội đi du học.
“Vậy nên em cũng chẳng hi vọng lần này vào được top 10, chỉ mong không rớt khỏi top 20 là tốt rồi.”
“Lo gì chứ, nếu con cảm thấy khó thì người khác đương nhiên cũng cảm thấy khó, ai cũng không được thầy giáo nghiêm khắc của con ưu tiên đâu.” Cậu Lâm ngó đầu ra từ phòng bếp nói chen vào.
“Ba! An ủi kiểu đó con cũng chẳng vui nổi đâu.”
Sau khi ăn xong hoành thánh đã là 8 giờ 30, cậu Lâm đặt hết bát đĩa sạch vào tủ khử trùng rồi tự mình pha một tách trà cho mình, còn rót cho Lâm Thanh Thanh một cốc sữa.
“Thế nào? Có thích ứng được với trường nhất trung không?” Cậu Lâm cầm trà đi vào phòng của Lâm Mộc Nhuận.
“Khá tốt ạ, con đã quen được với cách giảng bài của giáo viên rồi, câu nào khó cũng tiếp thu được.” Lâm Mộc Nhuận đáp.
“Đứa nhỏ này……Cậu đâu có hỏi phương diện học tập.” Cậu Lâm đặt trà lên bàn, chỉ chỉ bài kiểm tra của Lâm Mộc Nhuận: “Cậu xem thử được không?”
Sau khi được đồng ý, cậu Lâm mở bài kiểm tra đầu vào của Lâm Mộc Nhuận ra.
“Con và Thanh Thanh đều là những đứa trẻ xuất sắc, hai đứa cố gắng thế nào, cậu và mợ con đều thấy hết.” Cậu Lâm nhìn con số rất cao trên bài kiểm tra, thở dài: “Nhưng mà Nhuận Nhuận à, cái cậu quan tâm hơn bây giờ là cuộc sống ở trường học của con, ăn uống có được không, có kết bạn bè mới gì không?”
“Ăn uống rất được.” Lâm Mộc Nhuận nghĩ nghĩ, miễn cưỡng liên tưởng đến Lý Thiến và Chu Hiên, trả lời: “Có ạ.”
Cậu Lâm cười ha ha trả lại bài thi cho Lâm Mộc Nhuận: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Hy vọng con không ghét cậu hay lải nhải.” Cậu Lâm tháo kính xuống, lại thở dài: “Con và mẹ con thật sự rất giống nhau……”
“Đã ít nói cũng chẳng nhiều bạn bè. Nhưng rất giản dị và thông minh, hầu như lần nào cũng đứng nhất lớp.”
“Ông bà ngoại của con đều là giáo viên đại học, từ nhỏ đến lớn chỉ quan tâm đến thành tích, mẹ con luôn là niềm tự hào của bọn họ, mỗi khi năm mới đến, chị ấy sẽ có hai bộ đồ mới.” Cậu Lâm nhìn hơi nóng bốc lên từ tách trà, cười nói: “Hồi đó cậu còn nhỏ nên đã kháng nghị với bà ngoại, vì sao chị gái lại được hai bộ quần áo mới, còn cậu chỉ có một bộ, con có biết ông bà ngoại nói thế nào không?”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: “Biết ạ.”
Những lời này cậu Lâm đã nói qua rất nhiều lần, nhưng Lâm Mộc Nhuận không hề cảm thấy phiền chán, trừ ông ra, không mấy ai hay nhắc về mẹ cậu thời con gái nữa. Ngay cả nhật ký của bố cậu cũng chỉ có hồi ức khi hai người gặp nhau và thầm mến hồi đại học.
“Bọn họ nói, chỉ có đứa trẻ luôn giữ hạng nhất mới có thể nhận được món quà tốt nhất.” Lâm Mộc Nhuận trả lời.
“Đúng, bởi vì ‘hạng nhất’ đó là một vinh dự đặc biệt, chị ấy nỗ lực suốt mười tám năm, trước khi vào đại học, chị ấy trừ khi làm việc nhà còn đâu đều ở trong phòng học bài, không có bạn bè thân thiết, cũng chẳng có ham muốn gì.” Thần sắc của cậu Lâm có chút cô đơn: “Cậu không hy vọng con sẽ giống chị ấy, đám trẻ tuổi các con nghịch ngợm gây sự chút, phản nghịch chút cũng rất bình thường, khi thấy mệt mỏi có thể thư giãn, cậu biết áp lực học hành sẽ rất lớn, thứ tự thành tích đều rất quan trọng, nhưng đừng kéo căng dây đàn quá.”
“Nếu gặp chuyện gì không vui, con có thể tâm sự với cậu, có thể tâm sự với mợ, cậu mợ đều đã dõi theo con lớn lên. Nếu cảm thấy người lớn sẽ không hiểu, vậy con có thể nói với Thanh Thanh, con bé mưu mô lắm.”
“Vâng ạ.” Lâm Mộc Nhuận gật đầu, chân thành nói: “Cảm ơn cậu.”
“Ngốc.” Cậu Lâm đứng lên xoa đầu Lâm Mộc Nhuận, cười nói: “Đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ.”
“Đúng rồi, ban nãy lão Viên có gọi cho cậu, nói bây giờ con đang khai giảng, nếu bận quá cũng không cần đến tiệm đàn đâu.” Cậu Lâm nói: “Nhuận Nhuận, lát nữa con dành chút thời gian nhắn lại chú ấy nhé, cậu đi chấm bài trước.”
“Vâng.” Lâm Mộc Nhuận đáp.