Chương 30
Tư Bân nghe thấy các vị phụ huynh và học sinh xung quanh ai cũng nhỏ giọng thảo luận về hai cái tên Lâm Mộc Nhuận và Lý Mộng Lai, trong lòng hắn nổi lên niềm tự hào mơ hồ và sự vui mừng không thể kiểm soát.
Lâm Mộc Nhuận và Lý Mộng Lai cùng nhau cúi chào khán giả dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, vô số dải ruy băng ánh bạc lấp lánh bay khắp sân khấu, rơi bên vai thiếu niên, ánh sáng chiếu lên lông mi, hạ vào đôi mặt sáng ngời của cậu, cứ như ngọn gió ấm áp của chiều hoàng hôn thổi lướt qua mặt nước, khuấy lên màu hổ phách lấp lánh.
Tư Bân nhìn vào mắt cậu, trong đôi mắt xinh đẹp ấy ẩn chứa ý cười khiến người ta chỉ nhìn thôi đã không thể rời mắt.
Ánh đèn sân khấu sáng chói, giấy bạc từ pháo hoa bay lượn xung quanh, khán giả vỗ tay hoan hô ồn ào.
Góc nhìn ngang tối đa của mắt người có thể đạt đến 188°, nhưng trong mắt Tư Bân, hắn chỉ nhìn thấy một mình Lâm Mộc Nhuận.
Thiếu niên mình thích nhất đã được tất cả mọi người chúc mừng trong sinh nhật 17 tuổi của cậu ấy.
Nghĩ vậy, trong lòng Tư Bân mềm nhũn.
“Lâm Mộc Nhuận là ai thế? Sao đến giờ mình mới nghe tên cậu ấy nhỉ?” Đằng trước có nữ sinh nhỏ giọng hỏi.
“Hình như là học sinh chuyển trường tới.” Bạn cô trả lời: “Lớp 11-2 ban xã hội khối bọn mình.”
“Bảo sao…” Cô nàng lẩm bẩm: “Trai đẹp như thế lại còn biết kéo violin, làm gì có chuyện mình không biết nhở?”
“Cậu ưng mắt không?” Bạn cô đùa giỡn: “Mình quen Lý Mộng Lai lớp 11-2 đó đấy, có thể hỏi phương thức liên lạc giúp cậu nha.”
“Nói gì đó?” Nữ sinh phì cười vỗ vai bạn: “Trai đẹp là bảo bối của cả trường mà, như Tư Bân lớp 11-1 ban xã hội ấy, bọn mình đứng nhìn từ xa là được rồi.”
Cao Viễn ngồi sau hai cô đột nhiên nổi lên ý xấu, vờ như không cố ý mà ho khan hai cái.
Hai nữ sinh nghe tiếng động liền quay đầu lại, lúc này mới để ý tới Tư Bân ngay sau đó.
“A!” Cô bạn vừa khen Tư Bân đẹp trai xấu hổ đỏ hết cả mặt, vội xoay người không dám hó hé gì nữa.
Sau khi hội diễn văn nghệ kết thúc, Lâm Mộc Nhuận nhận được điện thoại của Lâm Thanh Thanh.
“Alo anh ơi! Anh ở đâu đấy?” Lâm Thanh Thanh hỏi.
Lâm Mộc Nhuận đáp: “Cửa sau tòa dạy nhạc, sao vậy?”
“Anh đứng yên đó cấm cử động biết chưa!” Lâm Thanh Thanh thần thần bí bí nói: “Em có cái này muốn đưa cho anh.”
“Ừ.” Lâm Mộc Nhuận vừa nói xong, đầu dây bên kia đã ngắt kết nối.
“Cậu có việc gấp à?” Lý Mộng Lai hỏi.
“Không có gì, em tôi gọi tới thôi.” Lâm Mộc Nhuận đáp. “Hay là cậu đi thay quần áo trước đi, tôi ở đây chờ em ấy.”
Lý Mộng Lai còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng hô vui vẻ của Lâm Thanh Thanh.
“Anh ơi! Sinh nhật vui vẻ!”
“Ôi?” Lý Mộng Lai ngạc nhiên: “Hôm nay là sinh nhật cậu à?”
“Đúng nha.” Lâm Thanh Thanh tay đưa một hộp quà đóng gói rất tinh xảo cho Lâm Mộc Nhuận, cười với Lý Mộng Lai: “Mình phải đợi mấy cậu biểu diễn xong thì mới tặng quà cho anh ấy được.”
“Sao không nói sớm vậy?” Lý Mộng Lai hỏi: “Mình chưa kịp chuẩn bị quà cho cậu rồi.”
“Không cần rắc rối vậy đâu.” Lâm Mộc Nhuận nói.
“Chuẩn luôn, không cần rắc rối thế, để anh mình đãi thịt nướng là được rùi!” Lâm Thanh Thanh cười nói với Lâm Mộc Nhuận: “Hôm nay ai cũng đi xem văn nghệ, quán nướng kia chắc không đông khách lắm đâu!”
Lâm Mộc Nhuận cười: “Em muốn ăn thì đi thôi.”
“Lý Mộng Lai đi cùng nhé.” Lâm Thanh Thanh mời: “Sinh nhật phải đông thì mới vui chứ!”
“Cái này…” Lý Mộng Lai do dự nhìn Lâm Mộc Nhuận: “Mình đi cùng có bất tiện quá không?”
“Có gì mà bất tiện hả?” Lâm Thanh Thanh chạy tới khoác tay cô, quay sang nói với Lâm Mộc Nhuận: “Anh, anh gọi thêm mấy người nữa đi nha!”
Hai mươi phút sau, cả đám đến quán nướng gần tiệm đàn Tinh Nguyệt.
Sự thật khác xa với tưởng tượng của Lâm Thanh Thanh, mặc dù có rất nhiều học sinh đi xem hội diễn văn nghệ cùng bố mẹ nhưng quán nướng vẫn đông khách náo nhiệt như thường.
“Các soái ca mỹ nhân, cô cậu đi mấy người nhỉ?” Nhân viên phục vụ bước tới chào đón.
“Sáu ạ.” Lâm Thanh Thanh đáp.
“Tám người.” Lâm Mộc Nhuận sửa lại.
Lâm Thanh Thanh đếm lại, khó hiểu nói: “Bọn mình có năm người thôi mà, thêm Thân Hạo đang đi mua trà sữa chẳng phải là sáu à anh?”
“Tư Bân với Dư Văn Bác cũng đang tới.” Lâm Mộc Nhuận trả lời.
“Ồ? Anh mình sẽ đến hả?” Dư Thiến Di hỏi.
“Ừ.” Lâm Mộc Nhuận đáp: “Cậu ấy đi cùng Tư Bân.”
“Tám người á…” Nhân viên phục vụ hơi khó xử: “Trên tầng chỉ còn bàn bốn người thôi ạ.”
“Hả?” Lâm Thanh Thanh lặng người: “Vậy sao đây nhỉ?” Hay bọn mình đổi quán nhé?”
“Có một bàn sắp xong rồi ạ.” Nhân viên quán nướng vội nói: “Nếu mọi người có thể chờ một chút, sau khi bọn họ thanh toán tôi sẽ giúp mọi người ghép bàn ngay.”
Mọi người đều nhìn Lâm Mộc Nhuận, muốn để cậu quyết định.
“Ghép bàn xong có thể ngồi được mấy người vậy?” Lâm Mộc Nhuận hỏi.
“8 người ngồi vừa đủ luôn ạ!” Nhân viên đáp: “Nếu ngồi sát vào thì có thể kê thêm hai ghế nữa.”
“Vậy bọn tôi sẽ chờ.” Lâm Mộc Nhuận nói: “Ba người kia đang trên đường rồi, lại đổi địa điểm thì bất tiện quá.”
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ lên tầng.
Khách trên lầu đông ngang bên dưới, ngay cả ngoài ban công nhỏ cũng có người ngồi. Nhân viên đưa bọn họ đến một bàn chưa dọn xong: “Các soái ca và mỹ nữ gọi đồ trước nhé, tôi dọn xong ngay đây.” Nói xong cô đưa menu cho bọn họ, tay thoăn thoắt bỏ đống đồ ăn thừa vào một cái xô nhựa.
“Em muốn ăn cá nướng!” Lâm Thanh Thanh sáp tới nói với Lâm Mộc Nhuận.
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, đưa menu với giấy bút cho cô nhóc.
“Ồ? Lâm Mộc Nhuận?” Sau lưng truyền đến giọng nữ quen thuộc: “Mấy em cũng đến đây ăn sao?”
Lâm Mộc Nhuận quay đầu, nhìn thấy Ngô Sở Sở đang cầm xâu thịt nướng dở.
… Còn cả cô Lý ngồi bên cạnh.
Đám học sinh cấp 3 bắt gặp giáo viên của mình ngoài trường thì phản ứng đầu tiên cũng không phải vui vẻ gì.
Ngoài Lâm Mộc Nhuận ra, bốn người còn lại nháy mắt cứng người: “Chào cô ạ!”
Cô Lý là một người luôn nghiêm túc, thấy phản ứng của bọn họ cũng không nhịn cười được: “Mấy đứa đến đây ăn đồ nướng à?”
“Dạ.” Lý Mộng Lai nói: “Không ngờ lại gặp cô ở đây.”
“Tôi có hẹn với đàn chị của các em.” Cô Lý hô: “Cả đám lại đây mà ngồi này.”
Dư Thiến Di theo sau Lý Mộng Lai, do dự ngồi xuống.
Mọi người nhìn nhau không nói gì.
Chắc là nhận ra đám học sinh này của mình mất tự nhiên, cô Lý xách túi đứng dậy, tốt bụng nói: “Mấy em trò chuyện với đàn chị nhé, tôi có việc phải về trường một chuyến.”
Dư Thiến Di trong lòng thở phào, vội nói: “Cô đi cẩn thận ạ!”
“Đừng chơi muộn quá, nhớ về sớm đấy, sáng mai còn phải điểm danh, không ai được đến muộn đâu.” Cô Lý dặn dò đầy đủ xong mới xuống tầng.
Cô vừa đi là bầu không khí lập tức thoải mái, Ngô Sở Sở chủ động bảo ghép bàn trước, cũng chia bánh quy mứt việt quất cô vừa mua được cho mọi người.
“Hôm nay dịp gì mà đi ăn đông vui thế nhỉ?” Ngô Sở Sở hỏi.
“Hôm nay là sinh nhật của Lâm Mộc Nhuận chị ạ.” Dư Thiến Di đáp.
“Ồ?” Ngô Sở Sở hỏi Lâm Mộc Nhuận: “Hôm nay sinh nhật em á? Chị không biết.”
“Vâng.” Lâm Mộc Nhuận gật đầu, giúp ghép bàn.
“Vậy để chị mời một bữa đi!” Ngô Sở Sở cười: “Chốt rồi, lần sau gặp lại mời mấy đứa ăn cơm, toàn học sinh thế này không được tranh với chị đâu đấy!”
Dư Thiến Di hỏi: “Chị là bạn Lâm Mộc Nhuận ạ?”
“Ừ.” Ngô Sở Sở đáp: “Mấy đứa thì sao? Cũng là bạn bè cậu ấy hả?”
“Bọn em là bạn tốt đó nha.” Dư Thiến Di nói: “Bạn cùng lớp nữa.”
Ngô Sở Sở gật đầu, gọi nhân viên phục vụ tới rồi kêu thêm hai khay đồ nướng nữa.
Lúc này Thân Hạo đi mua trà sữa đã về, thấy một đàn chị lạ mặt thì chủ động đưa cốc của mình tới: “Mời chị uống ạ.”
Ngô Sở Sở ngại ngùng: “Chị no lắm rồi.”
“Không sao đâu chị ơi, chị đừng ngại chứ.” Lâm Thanh Thanh nói: “Quên không nói anh của em khó dung nạp lactose trong sữa, uống trà sữa lại bị khó chịu ấy, một ly thừa này vừa vặn cho chị còn gì.”
Lâm Thanh Thanh lấy cốc trà sữa trước mặt Lâm Mộc Nhuận đi, cậu mấp máy môi, do dự một lúc rồi vẫn không lên tiếng ngăn cản.
“Lát nữa em mua cho anh một cốc trà hoa quả nhé.” Lâm Thanh Thanh đưa trà sữa cho Thân Hạo rồi nhỏ giọng nói với Lâm Mộc Nhuận.
“Không cần đâu.” Lâm Mộc Nhuận nhẹ giọng uống một ngụm trà.
Quán nướng này tuy đông khách nhưng tốc độ nấu ăn và phục vụ đều rất nhanh, chưa nói được mấy câu nhân viên đã bưng đến khay đồ thứ nhất.
“Ôi! Bọn mình đến đúng lúc thật nhỉ.” Dư Văn Bác mang theo một túi quà to bước tới: “Đến đây nào! Chúc học bá sinh nhật vui vẻ nhá!”
“Cảm ơn cậu.” Lâm Mộc Nhuận nhận lấy túi quà, dịch ghế sang bên để Tư Bân và Dư Văn Bác tiện kê thêm ghế.
“Bọn họ cũng là học sinh lớp em à?” Ngô Sở Sở hỏi Dư Thiến Di.
“Không ạ.” Dư Thiến Di cầm một xiên thịt: “Cái ông cao to kia là anh của em, tên Dư Văn Bác, cậu bên cạnh là Tư Bân, hai người đó là học sinh lớp 11-1 ban bọn em.”
Ngô Sở Sở gật đầu, không nhịn được nhìn Tư Bân thêm mấy lần.
“Cậu ấy đẹp trai kinh lên được nhỉ!” Dư Thiến Di thì thầm với Ngô Sở Sở.
Ngô Sở Sở lắc đầu: “Chị thấy cậu ấy hơi quen, hình như trước đây từng gặp rồi.”
“Trên bảng danh dự chăng?” Dư Thiến Di vừa gặm thịt vừa đoán: “Hoặc là cô nàng nào trường em đã cho chị xem ảnh cậu ấy rồi? Trường em không ai là không biết cậu ấy.”
Tư Bân bên kia đã chú ý tới ánh mắt của Ngô Sở Sở, lịch sự cười với cô: “Chào đàn chị ạ.”
Ngô Sở Sở lấy lại tinh thần: “Chào em.”
Cô thật sự không nhớ nổi mình đã gặp qua Tư Bân ở đâu, cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy cũng không hay nên quyết định không quan tâm vấn đề này nữa, tập trung vào đồ ăn trên bàn.
Mọi người ăn đồ nướng rồi uống trà sữa xong xuôi, Dư Văn Bác còn định húp thêm chục cốc bia nữa thì bị Tư Bân ngăn lại.
“Mai còn phải đến trường đấy.” Hắn nói: “Uống nước ngọt đi.”
Dư Thiến Di phối hợp theo: “Đúng rồi! Hôm nay bọn này đi muộn bị phê bình đấy biết không.”
“Chị đi lấy nước cho, mấy đứa muốn gì nào?” Ngô Sở Sở đứng dậy hỏi.
“Em đi cùng chị nhé.” Lý Mộng Lai nói: “Đồ ăn hơi cay, em phải đi mua mấy túi sữa chua mới được.”
Hai người cùng nhau đi xuống tầng.
Tư Bân thấy Lâm Mộc Nhuận chỉ uống trà của quán, kỳ quái nói: “Sao cậu không uống trà sữa.”
“Cơ thể khó dung nạp lactose.” Lâm Mộc Nhuận ngắc ngứ nói.
Tư Bân nở nụ cười: “Mới hôm qua bọn mình còn uống cùng nhau mà.”
Lâm Mộc Nhuận chậm rãi nhai đồ ăn, nói: “Thỉnh thoảng uống một lần thì vẫn được.”
Tuy giọng nghe thản nhiên nhưng Tư Bân vẫn nhận ra cậu hơi chán nản, cứ như Tiểu Bạch muốn ăn một gói súp thưởng dinh dưỡng cao nhưng bị ngăn lại vậy, kể cả ngậm đồ chơi yêu thích cũng không làm nó vui nổi.
“Mai tôi mời cậu đi uống một cốc nhỏ nhé.” Tư Bân quyết định vuốt lông mèo.
Mắt Lâm Mộc Nhuận sáng lên: “Ừ.”
Giống mèo con thật đấy…
Tư Bân lặng lẽ nở nụ cười.
Một lát sau, Ngô Sở Sở và Lý Mộng Lai đem nước và sữa chua về, nhân viên cũng bê khay cá tươi rói lên, cả đám bắt đầu đổ xô vào tranh nhau.
Những chiếc đĩa trống bị dọn đi, đồ ăn mới liên tục được bê lên.
Lâm Thanh Thanh với Dư Thiến Di ban đầu còn bận lấy hết cái này đến cái kia để thưởng thức, nhưng vì ăn nhiều quá nên hai người không đứng dậy nổi nữa. Lý Mộng Lai nhìn qua lịch sự nhã nhặn lại thành người dừng đũa cuối cùng trên bàn.
Chu Hiên lim dim mắt buồn ngủ, lưng dựa vào ghế, sau một lúc thì im bặt.
Thấy mọi người đều đã no say hết, Lâm Mộc Nhuận lấy cớ đi vệ sinh rồi lặng lẽ xuống tầng thanh toán.
“Xin chào, tổng cộng hết 753 tệ (≈2tr5), bỏ tiền lẻ tôi thu cho cậu 750 nhé.” Chủ quán lấy mã QR thanh toán ra.
Vừa thanh toán xong, Lâm Mộc Nhuận liền gặp Tư Bân đang đi xuống.
“Đi hít thở cho thoáng.” Tư Bân nói.
Hai người mang theo hơi khói bước ra khỏi quán nướng.
“Đồ nướng nhà này ăn ngon phết.” Tư Bân nói: “Sau này có dịp sẽ đưa Cao Viễn với anh họ của tôi tới.”
“Hình như hôm nay tôi nhìn thấy thầy Cao thì phải.” Lâm Mộc Nhuận hỏi: “Sao anh ấy không tới đây vậy?”
“Anh ấy nói để thầy Tiểu Lâm đãi thì ngại lắm, nên nhờ tôi chuyển lời chúc đến cậu thôi.” Tư Bân lấy ra một hộp quà.
“Sinh nhật vui vẻ nhé bạn học Lâm.”
Lâm Mộc Nhuận nhận lấy chiếc hộp nhỏ trắng tinh, hỏi: “Đây là?”
“Mở ra xem đi.” Tư Bân nói.
Lâm Mộc Nhuận nghe theo, mở nắp hộp.
Trong chiếc hộp con màu trắng, một chiếc bút máy xanh đậm in hình cáo nhỏ lặng lẽ nằm đó.
Mở nắp bút ra, trên ngòi bút có khắc một hoàng tử bé và con cáo.
“Cái này…” Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu nhìn Tư Bân: “Bút máy hoàng tử bé Montblanc?”
“Ừ.” Tư Bân nói: “Tôi nghĩ cậu sẽ thích câu chuyện cổ tích về hoàng tử bé và hồ ly lắm.”
Lâm Mộc Nhuận cẩn thận cất bút vào chiếc hộp nhỏ: “Nhưng mà món quà này quý giá quá, tôi không thể nhận được.”
“Nhận đi mà, không sao đâu.” Tư Bân nói: “Cả đời chỉ có một sinh nhật 17 tuổi thôi, nếu cậu không nhận thì món quà này sẽ mất đi sự quý giá của nó đấy.”
Tư Bân đã nói vậy, nếu không nhận thì có vẻ trông hơi đạo đức giả, Lâm Mộc Nhuận do dự một lúc rồi gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Tư Bân cười.
Tác giả có lời muốn nói: Quà sinh nhật của bạn học Lâm cuối cùng cũng được gửi đến~
Sinh nhật ngọt ngào đã qua, dựa theo motip câu chuyện, đã đến lúc có kẻ gây rối rồi!