Chương 23
Hắn nhận được điện thoại của Thẩm Hành Tri trên đường trở lại nội thành.
“Anh phải về thôi.” Thẩm Hành Tri nói.
Tư Bân hỏi: “Sao về sớm thế? Không phải đã hẹn tối nay ăn cơm cùng nhau sao?”
Thẩm Hành Tri đầu bên kia trầm mặc một lát rồi nói: “Bối Phàm biết anh về đây rồi.”
Tư Bân nhíu mày nghe tiếp.
“Tên đó tìm đến đòi nối lại tình xưa.” Thẩm Hành Tri hình như đang xé gói đồ ăn vặt, đầu bên kia truyền tới mấy tiếng sột soạt.
“Anh ta dám quấy rầy anh à?” Tư Bân hỏi.
“Không tính là quấy rầy, là mang nhẫn tới rồi nghiêm chỉnh đứng đắn xin quay lại đấy.” Thẩm Hành Tri nói: “Nhưng anh mày không định mập mờ dây dưa với thằng bạn trai cũ đã ngoại tình còn lừa hôn, cho nên quyết định đi trốn trước đã.”
“Ừm.” Tư Bân nói: “Vậy cứ về đi, nếu anh ta còn dám tới tìm anh…”
“Mày muốn trùm bao tải xong tẩn mấy phát hả?” Thẩm Hành Tri cười.
“Không đến mức.”
Taxi dừng lại trước cổng hoa viên Cảnh Sơn, Tư Bân tay cầm điện thoại, tay kia mở cửa xe.
“Lãnh đạo của anh ta là anh trai của Cao Viễn, phương thức giải quyết vấn đề của chúng ta có thể văn minh một chút mà.”
Cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại.
Chuông vào học của nhất trung vang lên, có con chim sẻ ló đầu ra, biến mất khỏi tầm nhìn của Tư Bân.
“Điểm bài kiểm tra trắc nghiệm đột xuất lần này không tốt lắm đâu đấy.” Thầy Hạ giao bài cho Giang Vũ Hi.
“Điểm cao nhất là 89, thấp nhất là 53.” Thầy Hạ nhìn đám học sinh bên dưới, giận dữ nói: “Em nào điểm không đạt yêu cầu phải suy nghĩ lại cho tốt, chăm chỉ nghe giảng vào, chỗ nào không hiểu thì nhanh chóng hỏi giáo viên, hỏi bạn bè, đừng có giấu dốt tích vấn đề nhiều thêm.”
Giang Vũ Hi tự thấy lần kiểm tra này mình làm cũng không tệ lắm, đi phát bài nhanh như gió, nhưng chính cậu ta lại bị thầy giáo nhắc nhở: “Điểm của Giang Vũ Hi lần này cực kỳ không ổn, nhất là phần trắc nghiệm, sai rối tinh rối mù lên, kết thúc giờ tự học tối nay nhớ đem bài đã chữa đến cho tôi kiểm tra.”
Ánh mắt của hơn nửa bạn học trong lớp đều đổ dồn về phía cậu ta, tay phát bài của Giang Vũ Hi bỗng cứng đờ, vội đáp: “Vâng thưa thầy.”
Bài kiểm tra được sắp xếp theo thứ tự nộp bài, phát gần hết, cậu ta thấy được bài của Lâm Mộc Nhuận.
Số 89 đỏ tươi viết trên góc giấy đứng kế điểm của bài bên dưới rất khiến người ta không hài lòng.
“Chúc mừng Lâm Mộc Nhuận.” Giang Vũ Hi nhỏ giọng nói khi phát qua: “Lại đứng thứ nhất rồi.”
Lâm Mộc Nhuận nhận bài xong cũng không nói gì, còn thản nhiên nhìn cậu ta một cái.
Thái độ như vậy càng khiến cho Giang Vũ Hi thêm khó chịu, cậu ta nhếch miệng nói tiếp: “Đúng là đề kiểu gì cũng không làm khó được cậu.”
“Giang Vũ Hi, đừng nói nữa mà mau phát hết bài đi.” Thầy Hạ đang mở máy tính ngẩng đầu lên nói.
“Dạ.” Giang Vũ Hi cúi đầu, lặng lẽ thả bài kiểm tra được 65 điểm kia lên bàn mình.
“Nhận bài xong nhớ kiểm tra qua một lần, như thường lệ, chúng ta sẽ xem câu có tỷ lệ sai cao trước.” Thầy Hạ di chuột phóng to câu trắc nghiệm cuối cùng.
“Đầu tiên là câu này, đây là một đề khá khó, nhưng để mở rộng tri thức cho các em nên tôi vẫn cho vào bài kiểm tra.”
“Cả lớp chỉ có ba bạn chọn đúng đáp án, bây giờ có ai tình nguyện lên bục giảng viết ra cách làm và hướng suy nghĩ của mình không?”
Thầy Hạ ngẩng đầu, phát hiện hơn nửa học sinh đều cau mày nhìn chằm chằm đề bài.
“Chu Hiên.” Ông trực tiếp gọi tên.
Chu Hiên mờ mịt ngẩng đầu nói: “Thầy ơi, em dùng biện pháp đoán mò đó.”
Vài bạn học cười khúc khích.
Thầy Hạ cũng cười: “Vậy Lâm Mộc Nhuận thì sao? Đề này em giải như thế nào?”
Lâm Mộc Nhuận đứng dậy trả lời: “Tính ra ạ.”
“Tốt lắm, vậy phiền em lên đây hướng dẫn lối giải cho mọi người nhé.” Thầy Hạ nói.
“Vâng.” Cậu lấy bút chì và nháp rồi đi lên bục giảng.
Lời nói của thiếu niên rất ngắn gọn, khi giảng cũng không hề do dự, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của các học sinh trong lớp để tăng hoặc giảm tốc độ giảng bài lại.
“Bạn học Lâm Mộc Nhuận còn nói chi tiết hơn cả tôi đó.”
Sau khi Lâm Mộc Nhuận nói xong, thầy Hạ vui vẻ đùa: “Nếu còn em nào chưa hiểu thì tiết sau đi hỏi em ấy nhé, đây vốn là một bài khó, nghe hiểu hay không cũng đừng lo, quan trọng là có thể mượn cơ hội này trò chuyện đôi câu với soái ca đúng không?”
Các học sinh cười vang.
Cả buổi sáng chỉ có giảng giải và chữa bài dần trôi qua, tiếng chuông báo kết thúc tiết học thứ năm vừa vang lên, trên hành lang đã truyền đến tiếng đội quân giật đồ ăn chạy ầm ầm.
Cô Lý chưa giảng bài xong đã thấy học sinh hồn bay khỏi lớp nên thu hồi giáo án rồi tuyên bố tan học.
Mấy con ngựa hoang lớp 11-2 phi ào ra khỏi lớp, chạy thẳng đến căng tin.
Giang Vũ Hi ở cuối đoàn, lặng lẽ đi tới văn phòng giáo viên.
“Báo cáo.” Cậu ta gõ cửa.
Thầy Hạ đang chấm vở bài tập ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
“Thưa thầy Hạ.” Giang Vũ Hi đi tới, quay đầu nhìn hành lang đông đúc sau lưng, do dự nói: “Em có chuyện này muốn báo với thầy…”
Thầy Hạ buông bút đỏ trên tay, hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Câu trắc nghiệm cuối cùng của bài kiểm tra vừa rồi, đề bài đó em từng thấy ở trong vở luyện tập hàng ngày của Lâm Mộc Nhuận…” Cậu ta thấp giọng nói.
Tư Bân tắm rửa xong liền tiện tay cầm điện thoại mở app, gọi đồ ăn ngoài về.
Tiểu Bạch nằm bên cửa sổ phơi nắng thấy người đi ra liền nhanh như chớp chạy tới, chui vào phòng tắm.
“Tiểu Bạch.” Tư Bân quay đầu lại: “Ra đây nào.”
Hơi nóng trong phòng tắm vẫn chưa tản hết, trên sàn còn nước đọng lại.
“Mày không sợ nước à?” Tư Bân xoay người muốn túm nó ôm ra ngoài, ai ngờ nó lại nhanh nhẹn tránh khỏi tay hắn chạy lên tầng.
Tư Bân không đuổi theo nó nữa, xoay người đi mở cửa sổ thông gió, rồi lấy máy sấy trong ngăn kéo.
Đồ ăn đến rất đúng giờ, một bát cơm với canh sườn khá ngon, Tư Bân vừa thưởng thức vừa lướt điện thoại.
Khi mở WeChat thấy tin nhắn của Lâm Mộc Nhuận, hắn mới nhớ ra mấy ngày trước cậu có nhắc tới một lá thư.
Tuy không biết là ai tặng nhưng Tư Bân cũng chẳng định mở ra xem.
Cơm nước xong thì hắn lên tầng về phòng ngủ, định cho mèo ăn trước rồi làm một chuyến tới nhà ông ngoại.
Cho dù là thanh niên tràn đầy sức sống cũng không chống cự được sự ảnh hưởng của việc ngủ không đủ giấc, Tư Bân ở bệnh viện canh mấy đêm, cả người đã mệt rã rời.
Đúng lúc này, Dư Văn Bác gửi tin nhắn tới.
“Bân ca có online không?”
Tư Bân mở máy lên hồi đáp: “Có.”
Dư Văn Bác hỏi: “Ông về rồi hở? Có hứng thú tham gia đọc thơ diễn cảm không?”
Tư Bân nằm trên giường tàn nhẫn từ chối lời mời: “Không.”
Dư Văn Bác: “HUHU 1.JPG”
“Bân ca, đọc diễn cảm cần nam nữ phối hợp, mà lớp bọn mình ít con trai quá.” Cậu ta nhắn.
“Học sinh tham gia lại càng ít hơn.”
“Cái mặt của thể ủy với đại diện môn toán không dùng được rồi, mà tiết mục tập thể nào cũng cần một cái bảng hiệu của lớp chứ.”
“Chúng tôi cần ông! Anh ơi!”
Tư Bân mặt không cảm xúc nhìn khung trò chuyện liên tiếp bắn thêm tin nhắn mới, trả lời: “Không đi.”
Dư Văn Bác: “Bân ca! Tôi mang theo tia hy vọng của cả lớp đến đây đó!”
Tư Bân: “Ờ.”
Dư Văn Bác bên kia lại bùm bùm gõ một đống chữ.
“Tôi cam đoan! Những gì ông cần nói thật sự cực kỳ cực kỳ ít, ông chỉ cần đọc xong câu của mình rồi im lặng đứng trên sân khấu là được rồi!”
Tư Bân tưởng tượng ra hình ảnh kia một chút, cảm thấy ngu kinh khủng.
“Hôm nay sau tiết tự học đến phòng ở tòa dạy nhạc, chúng ta không gặp không về nhá~”
Không chờ Tư Bân phản đối, Dư Văn Bác còn nhắn thêm: “Hôm nay mấy đứa bên lớp hai cũng đến tòa dạy nhạc đấy, ngay cạnh lớp chúng ta luôn.”
Nói xong, cậu ta sợ Tư Bân không hiểu ám chỉ của mình nên lại bổ sung một câu: “Học bá Lâm cũng đến.”
Câu từ chối của Tư Bân còn chưa gửi đi, vừa nhìn thấy ba chữ “học bá Lâm” đã bị xóa hết.
Đàn violin của Lâm Mộc Nhuận bây giờ còn đang đặt trong phòng sách của nhà hắn.
Cơn buồn ngủ của Tư Bân lập tức bay sạch, hắn nhìn thời gian thấy đã qua một giờ.
Nếu buổi chiều Lâm Mộc Nhuận cũng phải đến tòa dạy nhạc luyện tập, vậy cậu hẳn sẽ đi lấy đàn vào lúc trưa, ước lượng thời gian thì chắc giờ này cũng vừa ra khỏi cổng trường rồi.
Tư Bân bật dậy khỏi giường ngay lập tức, vội vã lao vào phòng thay đồ.
Khi Lâm Mộc Nhuận đẩy cửa phòng sách ra đã bị Tư Bân ngồi ngay ngắn ở bàn học dọa cho giật mình.
“Cậu…Về lúc nào thế?” Lâm Mộc Nhuận hỏi.
Tư Bân dừng bút, nói: “Mới về thôi, đang định đến trường đây.”
“Ngại quá, tôi không biết cậu ở nhà.” Lâm Mộc Nhuận giải thích: “Tự mở cửa là vào được rồi.”
“Không sao.” Tư Bân nói: “Tôi không nói cho cậu mà.”
“Cậu tới lấy đàn à?” Hắn hỏi.
Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
Tư Bân đứng dậy, đưa cây đàn violin đặt ở một bên cho cậu, hỏi: “Luyện tập thế nào rồi?”
“Cũng được.” Lâm Mộc Nhuận nói: “Chiều này bọn tôi luyện thêm mấy lần nữa, mai sẽ bắt đầu buổi tổng duyệt.”
“Cậu thì sao?” Cậu nói: “Cậu định tham gia tiết mục gì?”
Tư Bân đáp: “Tôi tham gia đọc thơ diễn cảm tập thể.”
Dư Văn Bác đang ngồi nghỉ trưa trong lớp bỗng hắt xì một cái to.
Cậu ta lầm bầm: “Đứa nào mắng tôi đấy?”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, vừa chuẩn bị đi thì Tư Bân gọi lại.
“Lá thư…” Tư Bân hỏi: “Ai đưa cậu thế?”
“Thư nào?” Lâm Mộc Nhuận nghĩ nghĩ: “Cậu nói cái thư tình kia à?”
Tư Bân gật đầu.
“Giang Vũ Hi đấy.” Cậu đáp: “Cậu ta nhờ tôi giao cho cậu.”
Những lời này như mang ý khác nên Lâm Mộc Nhuận bổ sung: “Cậu ta cũng chỉ đưa thư thay bạn.”
“Ồ…” Tư Bân gật đầu: “Cậu ta đẩy việc cho cậu à.”
“Nhấc tay giúp đỡ thôi.” Lâm Mộc Nhuận quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Cậu đọc rồi à?”
“Không.” Tư Bân nói: “Không cần phải đọc.”
“Nếu về sau còn bị nhờ vả thế này thì cậu có thể từ chối.” Tư Bân nói: “Thư tình của ai tôi cũng không đọc đâu.”
– ——
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Văn Bác: Ẩn sau việc lớn.
Tư Bân: Gánh nặng hai tấn, soái ca khi gặp crush không thể lôi thôi nhếch nhác được.
Lâm Mộc Nhuận: Bối rối.jpg