Chương 22
“Cả lớp chú ý một chút, giáo viên âm nhạc nói tiết ngày mai sẽ cho bọn mình luyện hợp xướng.” Giờ giải lao, Hoàng Hạo đứng trên bục giảng thông báo: “Tuy rằng lớp chúng ta đặt trọng tâm vào tiết mục cá nhân, nhưng vẫn phải tập duyệt trước khi lên sân khấu.”
“Vậy Mộng Lai và Vũ Hi có tham gia hợp xướng không?” Một bạn nữ hỏi.
“Lý Mộng Lai phải chuẩn bị cho tiết mục cá nhân nên không cần, Giang Vũ Hi thì phải tham gia.” Hoàng Hạo đáp.
Giang Vũ Hi ngẩng đầu, mặt không biến hóa nhìn về phía Hoàng Hạo đang đứng trên bục giảng.
“Lâm Mộc Nhuận sẽ hợp tấu cùng Lý Mộng Lai, cho nên cũng không tham gia hợp xướng.” Hoàng Hạo nói: “Thời gian duyệt tiết mục cụ thể sẽ thông báo sau.”
Có học sinh không quan tâm lắm đến chuyện hội diễn văn nghệ, nghe xong thì tiếp tục làm chuyện của mình, có học sinh lại nhỏ giọng xì xào sau khi nghe thấy tên Lâm Mộc Nhuận.
“Còn câu hỏi gì nữa không?” Hoàng Hạo hỏi.
“Không.” Dư Thiến Di đáp.
Hoàng Hạo gật đầu, về chỗ ngồi.
“Sao không phải là Giang Vũ Hi hợp tấu cùng Lý Mộng Lai thế?” Có bạn nữ thầm thì hỏi.
“Ai mà biết.” Bạn cùng bàn của cô nàng chọc chọc bút chì vào lưng Giang Vũ Hi ngồi phía trên: “Lúc hợp tấu cậu không phát huy tốt hả Vũ Hi?”
Nụ cười của Giang Vũ Hi hơi cứng đờ, nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Có thể là do bạn học mới chơi đàn giỏi hơn mình thì phải.”
“Thật à?” Cô bạn kia nửa tin nửa ngờ nhỏ giọng nói.
“Thế không phải rất tốt sao?” Giang Vũ Hi nói: “Có thể cho bạn học mới một cơ hội biểu diễn.”
“Vương Nghiên, Giang Vũ Hi, đừng nói chuyện riêng nữa!” Giáo viên đang chữa bài trên bục giảng ngẩng đầu nêu tên.
Vương Nghiên bị nhắc lúc này mới không tình nguyện mà thu tay về.
“Mình thấy cậu vẫn giỏi hơn mà.”
Giang Vũ Hi nghe thấy bạn nữ phía sau nói vậy.
Sau giờ học buổi tối, cô Lý gọi Lâm Mộc Nhuận và Lý Mộng Lai vào văn phòng.
“Tôi đã xem qua màn hợp tấu rồi, cả hai em đều rất giỏi.” Cô Lý khen ngợi.
“Nhưng học sinh vẫn phải lấy học hành làm chính.” Cô nói tiếp: “Không thể vì hội diễn văn nghệ mà chậm trễ việc học, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.”
“Bọn em biết rồi ạ.” Lý Mộng Lai cười rạng rỡ: “Cảm ơn cô.”
“Lâm Mộc Nhuận là học sinh nội trú, việc luyện đàn cũng không tiện cho lắm.” Cô Lý nghĩ nghĩ rồi nói: “Thế này nhé, nếu tiết mục thành công thông qua buổi tổng duyệt, tôi sẽ đi mượn một phòng nhạc nhỏ cho hai em, tiện tập luyện hơn.”
“Thật sao ạ?” Lý Mộng Lai vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Cảm ơn cô Lý ạ!”
“Điều kiện tiên quyết là hai em phải thông qua buổi sàng lọc đó nhé.” Cô Lý nhấn mạnh.
“Yên tâm ạ!” Lý Mộng Lai cam đoan: “Chắc chắn bọn em sẽ làm được.”
“Ừ.” Cô Lý vỗ vai học sinh nhỏ, cười nói: “Muộn rồi, nếu không còn vấn đề gì thì các em đi về trước đi.”
“Vậy gặp lại cô sau ạ.” Lý Mộng Lai vẫy tay chào cô.
“Cô Lý…” Lâm Mộc Nhuận gọi với giáo viên chủ nhiệm đang chuẩn bị dọn đồ đạc.
“Ừm?” Cô Lý ngẩng đầu: “Còn chuyện gì sao?”
“Cô còn nhớ Ngô Sở Sở không ạ?” Lâm Mộc Nhuận vừa nhắc đến cái tên này thì sắc mặt của cô Lý liền thay đổi.
“Nhớ.” Cô ngừng một chút, hỏi: “Em biết em ấy à?”
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: “Vâng, lần trước khi nói chuyện phiếm chị ấy có nhắc đến cô.”
Cô Lý trầm mặc một lát, nhíu mày nói: “Sao em lại quen biết em ấy?”
“Bọn em ở cùng một tiểu khu.” Lâm Mộc Nhuận đáp: “Trạng thái gần đây của chị ấy không được tốt lắm…” Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.
Cô Lý thở dài, tháo kính xuống nhẹ giọng hỏi: “Em muốn tôi tìm Ngô Sở Sở tâm sự đúng không?”
“Nếu cô tiện ạ.” Lâm Mộc Nhuận nói.
“Tiện chứ.” Cô Lý lấy điện thoại nói với cậu: “Phiền em cho tôi phương thức liên hệ của em ấy nào.”
Sau khi thêm WeChat của Ngô Sở Sở, cô Lý không nhịn được mà hỏi: “Em ấy vẫn luôn sống không tốt sao?”
“Em không biết.” Lâm Mộc Nhuận đáp: “Bọn em vừa mới quen chưa được bao lâu.”
Cô Lý gật đầu, nói với cậu: “Em về ký túc xá trước đi, cô sẽ đi trò chuyện với Sở Sở.”
“Vâng ạ.” Lâm Mộc Nhuận gật đầu: “Gặp lại cô sau.”
“Về sớm nghỉ ngơi nhé.” Cô dặn dò: “Quầng thâm mắt của em lộ rõ hết kìa, đừng gắng sức quá.”
Lúc Tư Bân tỉnh lại thì đồng hồ đã điểm 10 giờ tối, hắn đứng bật dậy, áo khác trên vai rơi xuống đất.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nữ mềm mại truyền tới từ đằng sau, một người phụ nữ tóc dài nhẹ nhàng cúi người nhặt chiếc áo lên.
“Mau về nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay để dì canh đêm.” Bà ta gấp áo khoác lại rồi nói với hắn.
Tư Bân xoa xoa mắt, ậm ờ hỏi: “Thâm Thâm ở nhà một mình ạ?”
“Nó đến nhà bà ngoại rồi.” Người phụ nữ cười dịu dàng: “Trước đây con bé vẫn hay la hét nói muốn đến nhà bà ngoại chơi, nên dì đã đưa nó sang đó.”
Tư Bân hơi ngạc nhiên: “Em ấy sẽ không quen giường đâu, để con qua đón về.”
“Không cần không cần.” Người phụ nữ kia vội xua tay: “Con bé sẽ làm ảnh hưởng đến con học hành mất.”
Tư Bân trầm mặc một lúc rồi nói: “Dì La, dì không cần khách sáo như vậy.”
“Dì đâu khách sáo chứ.” Bà ta giải thích: “Con lớp 11 nên việc học rất căng thẳng, Thâm Thâm lại là một đứa quỷ nhỏ thích nghịch thích nháo, làm phiền con rất nhiều.”
“Vâng.” Tư Bân cũng không khăng khăng việc này, hắn mặc thêm áo khoác: “Con biết rồi.”
Gió ban đêm khá lạnh, hắn đi đến bên cửa sổ đóng lại.
Tòa nhà của khoa điều trị nội trú rất cao, bên ngoài kính cửa sổ là những ngọn đèn lấp lánh của thành phố Z về đêm, tóc mái Tư Bân bị gió thổi bay, vài sợi tóc dài chọc vào mắt khiến hắn theo bản năng nheo mắt lại, khung cảnh trước mắt bỗng nhiên biến thành một ống kính mờ ảo với vô vàn đốm sáng hòa vào nhau.
Thành phố này rất lớn, nhưng không có ngọn đèn nào vì hắn mà sáng lên.
Đằng sau truyền đến một tiếng động rất khẽ, Tư Bân quay đầu lại, thấy người đàn ông trên giường bệnh đã mở mắt.
“Mấy giờ rồi?” Ông ta hỏi vợ mình.
“Đã mười giờ rồi.” Dì La cúi người, nhẹ nhàng nói với chồng: “Tư Bân ngồi cạnh anh rất lâu, mệt đến nỗi ngủ quên mất đấy.”
“Thâm Thâm đâu?” Người đàn ông không tiếp lời bà ta.
“Con bé sợ bóng tối như vậy, sao có thể để nó ở nhà một mình được?”
Người phụ nữ kia cười nói: “Nó đến nhà bà ngoại rồi.”
Người đàn ông có vẻ không còn đủ sức để nói chuyện, chỉ gật đầu nhẹ rồi nhắm hai mắt lại.
Tư Bân thấy ông mệt mỏi liền nâng tay kéo rèm.
“Đừng…” Người đàn ông mở to mắt, nhìn về phía cửa sổ: “Kéo ra đi.” Ông chậm rãi nói.
“Ba muốn ngắm cảnh đêm.”
Người đàn ông trên giường bệnh có làn da vàng vọt xanh xao, hơi thở vô cùng yếu, ngay cả đôi mắt từng lấp lánh như bầu trời sao kia giờ cũng ảm đạm không ánh sáng.
Ông giống như một mảnh đất khô cạn, những vết nứt trên đó cũng phủ kín cát vàng.
“Vâng.” Tư Bân kéo rèm ra.
“Mau về nghỉ ngơi đi.” Dì La bước tới nói: “Có dì ở đây là được rồi.”
Tư Bân gật đầu.
“Ba, con đi đây.”
Người đàn ông trên giường không phản ứng gì.
Tư Bân đi đến bên cửa, lại quay đầu nói: “Ngày mai con sẽ về thành phố H.”
“Mai đã đi rồi sao?” Dì La hỏi.
“Vâng.” Tư Bân đáp.
“Việc học của học sinh các con rất quan trọng, đúng là nên về sớm một chút.” Dì La dịu dàng nói: “Không sao, con mau về đi, ba con có dì trông nom rồi, không phải lo đâu.”
“Được.” Tư Bân mở cửa phòng: “6 giờ sáng mai con lên máy bay, không thể ghé qua bệnh viện.”
“Sớm vậy sao?” Người phụ nữ lo lắng: “Vậy con dọn đồ đạc xong chưa?”
“Dọn hết rồi.” Tư Bân lại nhìn thoáng qua người trên giường bệnh.
“Ba, dì La, con đi đây.”
“Nhớ chú ý an toàn.” Dì La vẫy tay với hắn.
Cửa phòng đóng lại, ngăn cách sự trầm mặc của bệnh nhân.
Lâm Mộc Nhuận luyện đàn xong thì theo thói quen đi cho hai nhóc mèo ăn.
Đại Bạch đã quen với giờ ăn của nó, sau khi no nê liền nằm cạnh cậu liếm láp chân tay.
Điện thoại trên bàn bỗng sáng lên, Lâm Mộc Nhuận vừa mở ra thì thấy toàn là tin nhắn của Tư Bân.
Tư Bân: “Cậu còn đang ở nhà của tôi không?”
“Vẫn còn.” Lâm Mộc Nhuận nhắn lại.
“Nghe anh họ bảo ở thành phố H trời đang mưa, lúc ra ngoài cậu nhớ mang theo ô nhé, đặt hết ở tủ giày cạnh cửa ấy.”
Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu, thấy bên ngoài đúng là đang có mấy giọt mưa lất phất rơi.
Lâm Mộc Nhuận: “Ừ, cảm ơn.”
Sau khi đứng dậy đóng cửa sổ lại, cậu hỏi: “Khi nào cậu quay về đi học?”
Tư Bân hồi đáp: “Ngày mai.”
Sau đó, khung trò chuyện trên WeChat rơi vào trạng thái giằng co rất lâu.
Lâm Mộc Nhuận kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, thấy Tư Bân cũng không nhắn thêm một tin nào.
“Vậy nhớ chú ý an toàn nhé.” Cậu gửi.
Lúc này Tư Bân nhắn lại rất nhanh.
“Ừm.”
Cơn mưa phùn bên ngoài khiến đèn đường hóa mờ ảo, Lâm Mộc Nhuận nhìn ánh đèn, đứng tại chỗ một lúc lâu.
“Hai đứa mày cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Cậu xoa đầu Đại Bạch, cầm ô rồi mở cửa rời đi.
Mới bước chân ra khỏi cửa đã thấy điện thoại rung lên một cái, hạt mưa đem theo không khí mát mẻ của mùa thu rơi lấm tấm xuống màn hình điện thoại đang sáng lên, giọt nước làm phóng đại tên người gửi.
“Ngủ ngon.” Tư Bân nói.