Chương 21
– ———————————–
Trong quán trà sữa, Ngô Sở Sở vân vê ngón tay, nhẹ giọng kể lại chuyện tình ngày xưa của cô cho Lâm Mộc Nhuận.
“Anh ấy tên là Bối Phàm.” Nhắc đến cái tên này, nụ cười của Ngô Sở Sở còn mang theo chút vui tươi của thiếu nữ khi nói về mối tình đầu.
“Lớn hơn chị bốn tuổi, trước kia cũng là học sinh nhất trung đấy.”
Lâm Mộc Nhuận nghe cô kể từng điều tốt đẹp nhỏ nhoi trong ký ức mình.
“Chị yêu anh ấy lắm, nhưng cuối cùng bọn chị vẫn ly dị.” Ngô Sở Sở rũ mắt.
Đá viên trong trà sữa đã tan hết, nước trên thành cốc chảy xuống thành những vệt dài.
“Thật ra anh ấy là một người bố rất tốt.” Ngô Sở Sở nhìn chằm chằm mặt bàn, cầm ống hút khuấy trong vô thức: “Anh ấy có thể cho con điều kiện vật chất tốt, cũng rất kiên nhẫn giáo dục nó, không như chị……lúc nào cũng mắng nó.”
“Mẹ em chắc chắn là một người dịu dàng tốt bụng nhỉ?” Ngô Sở Sở ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc Nhuận: “Không phải ai cũng tình nguyện nghe người lạ than khổ đâu.”
“Chắc là vậy.” Lâm Mộc Nhuận đáp.
“Chắc là sao thế?” Ngô Sở Sở cười.
“Em chưa từng gặp bà ấy.” Lâm Mộc Nhuận nói: “Nhưng ba em kể bà ấy là một người rất kiên nhẫn.”
Ngô Sở Sở sửng sốt, lập tức nhận ra: “Xin lỗi nhiều lắm, chị không biết……”
“Không sao.” Lâm Mộc Nhuận lắc đầu.
“Thật ra, mẹ của chị cũng……” Hai mắt Ngô Sở Sở thoáng đỏ lên: “Năm đó, bà nhất quyết phản đối chuyện yêu đương của chị và Bối Phàm, chị lại hay khiến bà tức giận, hại bà nhiều đêm trằn trọc mất ngủ, tinh thần kém dẫn đến việc gặp phải tai nạn xe cộ trên đường.”
Ngô Sở Sở vừa kể vừa rơi nước mắt, cô vội vàng rút khăn ra lau, rồi lại lấy hộp phấn chỉnh trang lại gương mặt, nhìn qua chật vật không chịu nổi.
“Mẹ nói đúng, chị và Bối Phàm không hợp nhau.” Cô nức nở: “Nếu khi xưa chị nghe lời mẹ……Có phải sẽ……Có phải sẽ không mất đi bà ấy không?”
Lâm Mộc Nhuận an ủi: “Đây không hoàn toàn là lỗi của chị đâu.”
Ngô Sở Sở lắc đầu, lặng lẽ khóc.
“Nếu như bà ấy còn sống, thấy chị thế này nhất định sẽ rất buồn.” Lâm Mộc Nhuận nói: “Đàn chị, cuộc sống của chị còn rất dài.”
Ngô Sở Sở vùi mặt vào hai bàn tay, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.
Lúc này, chuông vào giờ trong trường đã vang lên.
“Sắp đến giờ học rồi đúng không?” Ngô Sở Sở nhẹ giọng hỏi.
“Vâng.” Lâm Mộc Nhuận nhìn thoáng qua đồng hồ, đáp: “Còn 10 phút nữa.”
“Vậy em nhanh vào lớp đi.” Ngô Sở Sở vừa nói vừa lau khô nước mắt: “Thật sự ngại quá, mỗi lần gặp em chị đều đang gặp chút chuyện không vui.”
Cô lấy điện thoại ra mở WeChat: “Đúng rồi, chị còn chưa biết tên em đâu, chúng ta lưu lại phương thức liên hệ nhé? Lần sau gặp lại, đàn chị này nhất định sẽ mời em một bữa cơm.”
“Được ạ.” Lâm Mộc Nhuận lấy điện thoại ra quét mã.
“Đúng rồi chị.” Sau khi thêm bạn, Lâm Mộc Nhuận chỉ chỉ quanh hốc mắt của mình, khẽ nhắc nhở: “Nhớ vào nhà vệ sinh nhé.”
“Ơ? Sao cậu không xách đàn theo thế?” Thấy Lâm Mộc Nhuận trở lại lớp, Dư Thiến Di ngẩng đầu hỏi: “Giang Vũ Hi mang đến rồi đó.”
Nhìn theo hướng cô nàng chỉ, Lâm Mộc Nhuận thấy cây đàn violin bên chân Giang Vũ Hi.
“Lát nữa giờ nghỉ tôi đi sau.” Lâm Mộc Nhuận thu ánh mắt, lấy giấy nháp và sách giáo khoa ra chuẩn bị học.
“Ô?” Dư Thiến Di lướt thấy bức thư màu hồng nhạt cậu nhét vào ngăn bàn, đôi mắt sáng rực lên: “Học bá! Có người yêu mới hả?”
“Người yêu mới gì?” Lâm Mộc Nhuận nghi hoặc nói.
Dư Thiến Di nháy mắt ra hiệu: “Không phải cậu có một cô bạn gái rồi sao?”
Lâm Mộc Nhuận: “……”
“Tôi không có.” Cậu nói.
“Không phải cậu vừa nhận được thư tình hả?” Dư Thiến Di tò mò nói: “Mình nhìn thấy rồi! Cậu đừng hòng lừa mình!”
Lâm Mộc Nhuận rũ mắt đáp: “Không phải gửi cho tôi.”
Đúng lúc này, cô Lý chủ nhiệm bước vào lớp, Dư Thiến Di gặm dưa dở chỉ có thể bỏ cuộc.
Thể dục là tiết cuối cùng trong ngày, Lâm Mộc Nhuận nhân lúc nghỉ giải lao đi xin phép cô Lý rồi chạy bước nhỏ đến nhà của Tư Bân lấy đàn.
Do đang gấp nên cậu mở cửa hơi mạnh, không để ý thấy Đại Bạch đang nằm ngay sau.
Đại Bạch bị cánh cửa huých một chút, tủi thân chạy ra xa.
“Xin lỗi nhé.”
Lâm Mộc Nhuận ôm Đại Bạch kiểm tra sơ qua, xác định nó không bị thương mới đi lên phòng sách trên tầng.
Cậu xách đàn, sau một lúc do dự cuối cùng vẫn đặt bức thư tình hồng nhạt kia lên bàn Tư Bân.
“Có bạn nữ viết thư cho cậu.” Lâm Mộc Nhuận lấy điện thoại nhắn cho Tư Bân một tin: “Tôi để trên bàn học của cậu nhé.”
“Ừm, cảm ơn.” Lần này Tư Bân đáp lại rất nhanh.
Tiểu Bạch vất vả lắm mới nhìn thấy người nên không muốn Lâm Mộc Nhuận đi, cứ cọ tới cọ lui dưới chân cậu.
Lâm Mộc Nhuận một tay xách violin, tay kia bế Tiểu Bạch đi tới giá leo trèo của nó.
“Tối nay tao lại đến thăm mày.” Cậu nâng tay gãi cằm con mèo nhỏ.
Khi cậu bước vào lớp trong tiếng chuông reo, thầy địa lý đã đứng trên bục giảng rồi.
“Báo cáo.”
Thầy địa lý từ lời cô chủ nhiệm đã biết Lâm Mộc Nhuận đi đâu nên cũng không hỏi nhiều, ngoắc tay bảo cậu lên bục giảng lấy đề kiểm tra.
“Tiết hôm nay kiểm tra trắc nghiệm đột xuất, đã làm bài được 10 phút rồi, em bắt đầu làm đi.” Thầy địa lý nói.
Bạn học cùng lớp nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, có mấy người còn nhân cơ hội mà trao đổi đáp án.
“Trật tự nào.” Thầy giáo phê bình: “Thân Hạo, viết bài nhanh đi, nếu bài không trên 70 điểm thì tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh em đấy.”
Thầy địa lý là cậu của Thân Hạo, sau khi nhận lớp 11-2 liền thường xuyên gọi tên cậu ta.
Thân Hạo kêu la: “Đừng mà……Thầy nói đùa hả thầy? Đề này quá khó rồi đó.”
“Làm nhanh!” Lông mày thầy địa lý dựng lên.
“A! Vâng vâng vâng!” Thân Hạo cúi xuống, vò đầu bứt tai mãi cũng chẳng nghĩ ra cách giải.
Lời Thân Hạo nói không sai, đề trắc nghiệm lần này rất khó, không ít bạn học đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Lâm Mộc Nhuận nhanh chóng nhìn lướt qua đề bài, phát hiện câu cuối có hơi quen mắt, chắc là bản thân đã từng làm.
Thầy địa lý đi quanh lớp học để giám sát, thấy cậu không nhúc nhích một lúc lâu liền đi tới nhỏ giọng nói: “Em tới muộn 10 phút, nếu làm không kịp cũng có thể nộp bài muộn 10 phút nhé.”
Thầy địa họ Hạ, luôn luôn thích những học sinh trung thực, cũng là một trong những giáo viên dễ nói chuyện nhất trong ấn tượng của đám học sinh lớp 11-2.
“Không cần đâu ạ, cảm ơn thầy.” Lâm Mộc Nhuận đặt bút viết tên với lớp, nhanh chóng tính toán trên giấy nháp.
Thầy Hạ đứng sau lưng cậu nhìn một lúc rồi hài lòng rời đi.
Khi chỉ còn năm phút nữa là chuông hết giờ vang lên, Lâm Mộc Nhuận dừng bút nộp bài.
Giang Vũ Hi chậm hơn cậu một bước, khi hai người một trước một sau chạm mặt, Giang Vũ Hi cười với cậu, hỏi: “Lấy được đàn chưa?”
“Lấy được rồi.” Lâm Mộc Nhuận đáp.
Giang Vũ Hi kinh ngạc: “Nhanh vậy à?”
Lâm Mộc Nhuận: “Ừ.”
Chuông hết giờ reo.
Dưới tiếng rên la của học sinh lớp 11-2, thầy Hạ không chút khoan nhượng thu bài rồi đi.
“Đừng đừng!” Thân Hạo đập đầu vào bàn: “Bị mời phụ huynh mất, ngài đừng thu mà!”
Bạn bè xung quanh đều cười rộ lên.
“Đi nào, bọn mình đến tòa học nhạc.” Lý Mộng Lai ra khỏi lớp, quơ quơ chìa khóa trong tay: “Mình dốc lòng mượn chìa khóa của đàn chị đó, chúng ta có thể đi thẳng tới phòng luyện đàn của chị ấy.”
“Muốn đi luyện đàn hả?” Thầy Hạ nhìn về phía Giang Vũ Hi: “Tôi còn định nhờ em soát đáp án cùng đây.”
“Không thành vấn đề, em có thể giúp mà.” Giang Vũ Hi quay đầu nói với Lý Mộng Lai và Lâm Mộc Nhuận: “Hay là hai cậu cứ đi trước đi, mình sẽ tới ngay.”
“Đi nào đi nào!” Dư Thiến Di kéo tay Lý Mộng Lai, lại quay đầu hô Lâm Mộc Nhuận: “Chúng ta đến phòng tập trước thôi, mình siêu cấp mong chờ màn hợp tấu của các cậu!”
Tòa học nhạc nằm ở phía nam của trường, có năm tầng, từ cửa lớn đi vào chính là hội trường, tất cả hoạt động lớn đều tổ chức ở đó, tầng ba và tầng bốn chứa các phòng tập đàn nhỏ và bốn phòng tập vũ đạo, chuyên dùng cho những học sinh tập văn nghệ.
Lúc này, phòng tập đàn đã chứa đầy học sinh.
“Ô? Mộng Lai!” Có bạn học nhìn thấy Lý Mộng Lai liền vẫy tay với bọn họ.
“Phòng tập này chật ních người rồi.” Bạn học nữ kia đi tới hỏi: “Mấy cậu cũng đến đây luyện tập sao?”
“Chuẩn luôn.” Lý Mộng Lai giới thiệu với Dư Thiến Di và Lâm Mộc Nhuận: “Đây là ủy viên văn nghệ lớp 11-3, tên Lục Điềm Điềm.”
“Gọi mình Điềm Điềm là được rồi, không cần xa lạ thế đâu!” Lục Điềm Điềm người cũng như tên, lúc cười rộ lên trên mặt còn hiện hai má lúm đồng tiền.
“Đến đây đến đây, giới thiệu cho mấy cậu một chút, đây là Hồ Húc, tay chơi guitar của bọn mình, ông này thì đánh trống, tên Tân Vũ, và mình là hát chính, Lục Điềm Điềm.” Cô nàng kéo hai nam sinh tới: “Bọn mình định hát nhạc rock, mấy cậu thì sao?”
Lý Mộng Lai đáp: “Bọn này sẽ biểu diễn hợp tấu piano và violin.”
“Ô hay thế!” Lục Điềm Điềm hỏi: “Ba người các cậu hợp tấu à?”
“Không không!” Dư Thiến Di xua tay: “Mình không biết chơi nhạc cụ, chỉ đến góp vui thôi.”
“Thế bạn học mới này hợp tấu cùng Mộng Lai hả?” Lục Điềm Điềm cười với Lâm Mộc Nhuận: “Mình biết hết mấy đứa bên lớp 2 mà, mỗi cậu là trông lạ mặt thôi.”
“Vẫn chưa quyết định đâu!” Dư Thiến Di nói: “Lớp mình còn Giang Vũ Hi biết kéo vionlin nữa đó.”
“Giang Vũ Hi?” Nghe cái tên này, Lục Điềm Điềm nhíu mày.
“Ừ, đại diện môn địa lớp bọn mình, chắc là cậu cũng biết rồi.” Lý Mộng Lai nói.
Lục Điềm Điềm nhìn Lý Mộng Lai với vẻ mặt kỳ quái: “Cậu chưa nghe nói gì à?”
Lý Mộng Lai không hiểu ý cô nàng: “Hả?”
Lục Điềm Điềm nhăn mặt: “Chu Hiên với Hoàng Hạo không kể cho mấy cậu hả?”
Dư Thiến Di sửng sốt: “Chu Hiên với Hoàng Hạo kể gì?”
“Hồi sơ trung, Giang Vũ Hi cướp bạn gái của Hoàng Hạo đấy.” Lục Điềm Điềm ném ra một quả bom to đùng.
“Hả?!” Dư Thiến Di và Lý Mộng Lai ngạc nhiên nhìn nhau.
“Ba người bọn họ trước đây đều là học sinh trường thực nghiệm.” Lục Điềm Điềm nhíu mày nói: “Sau khi gặp chuyện đen đủi đó, bạn nữ kia bị đuổi học luôn.”
“Nhưng mà bị bắt quả tang yêu sớm cũng không đến mức bị đuổi học chứ? Hơn nữa đây là lỗi của cả hai người, sao lại chỉ phạt bạn nữ thế?” Lý Mộng Lai hỏi.
“Bởi vì vụ này ầm ĩ quá, hơn nữa Giang Vũ Hi còn có tật giật mình, trước khi bị phụ huynh phát hiện đã đi trước một bước báo với giáo viên, bảo là bạn nữ kia cứ quấn lấy cậu ta không tha.” Lục Điềm Điềm tức giận nói: “Cha mẹ hai bên đều bị mời đến trường, phụ huynh bạn nữ kia nghĩ rằng con mình sai trước nên đánh cậu ấy đến nỗi mặt mũi bầm dập, thầy cô nào vào khuyên cũng không được.”
“Về sau bạn nữ đó chuyển trường, nghe nói là bị bố mẹ đuổi về quê, cắt đứt hết liên hệ với bạn học cũ……” Lục Điềm Điềm thở dài: “Khi đó cậu ấy suýt nữa đã nhảy từ cửa sổ phòng ngủ xuống, may là đúng lúc Chu Hiên đi qua nhìn thấy, chạy đi tìm dì quản lý ký túc xá rồi mới khuyên nhủ được.”
“Cũng chính vì trường thực nghiệm với nhất trung xa nhau nên Giang Vũ Hi mới không bị bàn tán nhiều đấy.” Lục Điềm Điềm chán ghét nói: “Cậu ta đúng là gấp mười lần tiểu nhân!”
Tác giả có lời muốn nói: Các cục cưng có nhớ tên bạn trai cũ của anh họ Thẩm không!