Chương 36: Chúng ta
—
Mạnh Giản ra khỏi cổng trường, vừa đi ngang qua phòng thu phát thì liền bị bảo vệ gọi lại rồi đưa cho cô một phong thư.
“Mạnh Giản phải không, đây là thư của cô vừa được gửi đến!”
Mạnh Giản giật mình gật đầu, “Đúng vậy, cảm ơn bác!”
Bác bảo vệ mỉm cười xua tay, chắp tay sau lưng trở vào trong phòng.
Mạnh Giản ôm cặp bước ra khỏi cổng trường, cô đưa tay tính mở xem phong thư có gì, chú Trần ở phía sau gọi cô.
“Thưa cô, tiên sinh kêu tôi tới đón cô đi ăn cơm.”
Mạnh Giản quay đầu lại, cười nói: “Chú Trần à, ăn cơm? Ăn ở đâu ạ?”
“À, nhà cũ.” Lão Trần do dự nói.
Mạnh Giản đem cặp đeo lên lưng, “Nhất định phải đi sao? Cháu còn có chút việc.”
“Tiên sinh đã dặn dò, lần này nhất định phải đến.” Lão Trần khó xử nói, “Cô vẫn nên đi thì hơn, nếu không tiên sinh chắc chắn sẽ tức giận.”
Mạnh Giản nhíu mày, nhìn bộ dạng khó xử của lão Trần, cô đành đi qua mở cửa xe ra ngồi vào, cô biết tính khí của Chu Minh Thân, anh sẽ chỉ dung túng cho cô một lần đó thôi.
“Tốt rồi, lần trước cô không đến khiến tiên sinh rất tức giận, chỉ có cô mới có thể khiến ngài ấy kiềm chế được tính tình của mình, nếu là vợ trước…”
Lão Trần biết mình vừa lỡ lời, lập tức sửa miệng, “Xem tôi vừa nói cái gì kìa, cô đừng để ở trong lòng.”
“Không có việc gì đâu.” Mạnh Giản cúi đầu mở phong thư.
Là một tờ đơn xin phép còn trống, Mạnh Giản nhìn kỹ lại, nhận ra đây chính là tờ đơn xin gia nhập đội đến Ả Rập mà lần trước đàn anh Chiêm nhắc tới. Cô nghĩ nghĩ, từ trong cặp lấy ra một cây bút cùng một cuốn sách ra để lót bên dưới tờ đơn, cô nghiêm túc điền cho xong.
Nhìn con dấu trang trọng được in bên dưới, cô cười, đưa lên môi hôn chụt một cái.
Lão Trần nhìn vào gương chiếu hậu, không hiểu có chuyện gì.
Nhà cũ ở Chu gia trang trọng hoa lệ, bao trùm cả một khu vực rộng lớn, phong cách kiến trúc tuy hoành tráng nhưng lại khiến người khác nhìn vào phải nghẹt thở.
Mạnh Giản xuống xe thì nhìn thấy Chu Chiêu đang đứng trước cửa hút thuốc, cô mang túi theo đi tới, cười chào hỏi: “Sao anh lại đứng ở đây?”
“Bên trong cấm hút thuốc, tôi đứng bên ngoài hít thở không khí!” Hai ngón tay của Chu Chiêu kẹp một điếu thuốc, híp mắt nói.
Mạnh Giản nhìn chấm đỏ ở đầu ngón tay của anh thì cả người cũng bắt đầu ngứa ngáy, cô kéo anh tới một lùm cây gần đó, duỗi tay sờ soạng áo anh, “Cho tôi một cây.”
Chu Chiêu tránh cô, hai tay Mạnh Giản duỗi ra, tay phải lấy được gói thuốc lá cùng bật lửa.
“Ngôi nhà này của các anh có bầu không khí kì lạ lắm, tôi phải lấy chút can đảm mới dám đi vào.”
Mạnh Giản bật lửa châm một cây thuốc lá, ôm cặp ngồi xổm xuống hút.
“Xem bộ dạng của cô đi, chú hai tôi coi trọng cô chỗ nào vậy?” Chu Chiêu tặc lưỡi.
Mạnh Giản liếc mắt nhìn anh, ngậm thuốc lá híp mắt, thần thái cùng biểu tình so với Chu Chiêu hồi nãy còn hưởng thụ hơn. Chu Chiêu cười cười ngồi xổm xuống bên cạnh cô, búng tàn thuốc.
“Có phải ở bên chú hai của tôi mệt lắm không?” Chu Chiêu khoác tay lên vai cô, “Năng lực càng giỏi thì trách nhiệm cũng càng lớn, cô tán tỉnh được một người cao cấp như chú hai của tôi như thế, đừng dễ dàng từ bỏ!”
Mạnh Giản ngẩng đầu khinh bỉ nhìn anh, “Tôi tán tỉnh anh ấy? Tôi sợ anh ấy còn không kịp đâu!”
“Ha ha ha ha!” Chu Chiêu cười to, “Cô là phụ nữ của chú ấy mà cũng sợ chú ấy à? Tôi tưởng chỉ có những người trong nhà mới không dám chọc chú ấy thôi chứ!”
Vứt tàn thuốc xuống đất, Mạnh Giản đứng dậy lấy từ trong cặp ra chai xịt khử mùi, xịt cả người xịt cả trong miệng.
“Vậy ra em chính là bằng mặt không bằng lòng?”
Mạnh Giản lắp bắp xuýt chút nữa bổ nhào lên người Chu Chiêu, Chu Chiêu vứt cô qua một bên, đứng dậy nhìn về người vừa đi ra.
“Chú hai, sao chú lại ra đây?”
Chu Minh Thân quét mắt nhìn anh một cái, “Lát nữa sẽ tính sổ với cháu sau, đi vào.”
Chu Chiêu nhún vai, nhìn Mạnh Giản làm động tác “bảo trọng”, vỗ vỗ khói bụi trên người, thoải mái đi vào.
Mạnh Giản lần nữa ngồi xổm trên mặt đất, đầu cũng không ngẩng lên quay lưng về phía anh.
“Hút thuốc tốt lắm sao? Em mới hai mươi mốt tuổi, em hoàn toàn có thể có một cơ thể khỏe mạnh.”
Mạnh Giản ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn Chu Minh Thân, “Anh là ba em sao? Ba em còn chưa quản em như vậy!”
Chu Minh Thân đem cô kéo lên, Mạnh Giản lảo đảo rồi va vào ngực anh.
“Anh không phải ba của em, nhưng anh có trách nhiệm quan tâm tốt cho em.”
Mạnh Giản xoa xoa cái mũi bị đâm đến đau, “Nếu anh không thích phụ nữ hút thuốc thì có thể đi tìm người khác, tật xấu của em có cả một đống, không đổi được!”
Chu Minh Thân nói: “Đây là lần đầu, anh sẽ coi như em vô ý, nhưng nếu từ trong miệng em nói ra lời này thêm một lần nữa, em tự biết hậu quả.”
Mạnh Giản đẩy anh ra, “Hậu quả cái gì? Cùng lắm thì mỗi người một ngã!”
“Mạnh Giản!”
“Ở bên nhau nhưng không bình đẳng như vậy em không thích, anh lớn hơn em nên liền quản em cái này quản em cái kia sao? Em không có quyền tự mình phạm sai lầm rồi tự mình sửa sai sao? Anh không thể để em tự mình vấp ngã rồi tự mình bò dậy à! Em hai mươi năm trước chưa gặp anh em vẫn tự mình sống tốt, anh cứ luôn sửa đổi bắt em làm điều đúng, em sẽ cho rằng anh đây là muốn cải tạo em!”
Chu Minh Thân xoa lông mày, “Vậy em muốn làm gì? Nói anh nghe một chút.”
Mạnh Giản ghét cái bộ dạng như không có việc gì của anh, hung hăng dùng sức đạp một cái lên chân anh, “Em rất ghét anh!”
Chu Minh Thân cười, duỗi tay ôm cô vào lòng.
“Giản Giản, anh chưa từng có suy nghĩ sẽ thay đổi em, em chính là em, anh cũng yêu mọi thứ của em. Anh chưa bao giờ có mối quan hệ yêu đương nghiêm túc như vậy, anh cũng sẽ lo được lo mất, anh cũng sẽ nghĩ phải ở bên em như thế nào chứ? Anh quá bận, liệu có khi nào anh không đủ quan tâm đến em hay không? Anh nói quá nhiều, có lẽ nào sẽ làm em mất kiên nhẫn hay không?” Chu Minh Thân hôn nhẹ vào tai cô, “Giản Giản, đừng giận anh, anh chỉ quá quan tâm đến em thôi.”
“Quan tâm đến em thì mua cho em quần áo đẹp là được, bạn trai nhà ai lại can thiệp từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ của bạn gái chứ?” Mạnh Giản kéo cà vạt của anh.
“Được, mua, ngày mai liền mua!” Chu Minh Thân ôm cô, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười.
Hai người cùng nhau đi vào đại sảnh, bà Chu bưng lên một chén canh cá hầm cải chua vẫy vẫy tay về phía Mạnh Giản, “Nghe nói kỹ năng nấu nướng của con không tồi, mau tới thử xem ta làm món này chuẩn vị hay không chuẩn vị nào!”
Chu Huệ từ trên lầu xuống, ăn mặc thoải mái, cười nói: “Cô ấy là khách, sao có thể không biết xấu hổ mà để cô ấy xuống bếp được chứ?”
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
“Chỉ là thử đồ ăn thôi mà.” Bà Chu cười nói, “Con cũng đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau tới đây bày chén đũa ra.”
Chu Chiêu nhìn thoáng qua màu sắc, lắc đầu nói: “Có vẻ như không ngon được như Mạnh Giản làm.”
Mạnh Giản ngượng ngùng tiến đến phía trước, “Tôi chỉ biết một chút về nấu ăn sao có thể phô trương như vậy, người làm thật sự không tồi, so với cháu còn tốt hơn nhiều.”
Bà Chu thoạt nhìn trông rất hiền lành, mặc một chiếc váy màu xanh, môi hồng răng trắng, rất dịu dàng.
“Bây giờ con gái biết nấu ăn không nhiều lắm, Huệ nhi nhà chúng ta chính là bị chiều hư, mỗi lần vào bếp cứ như là xung phong vào hố đao biển lửa, thật dọa người!” Bà Chu bất đắc dĩ nói.
Mạnh Giản cười cười, Chu Minh Thân kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh, bà cụ cùng ông cụ cũng nắm tay đi vào, ba của Chu Chiêu cũng ngồi xuống. Mỗi tháng gia đình sẽ tụ họp một lần, đều là con dâu đích thân xuống bếp, tay nghề của bà Chu không tồi, Mạnh Giản ăn rất ngon miệng.
“Bạn gái của lão nhị đang làm nghề gì vậy?” Ông cụ hỏi.
Mạnh Giản buông đũa, “Vẫn còn học ạ…”
“Còn nhỏ nhỉ.” Ông cụ nói.
“Có thể không nhỏ sao, cô bé mới hai mươi mốt.” Bà Chu cười nói.
“Kém nhiều như vậy, không xứng đôi…” Ông cụ lắc đầu cười nói.
Sắc mặt Chu Minh Thân thay đổi, Chu Chiêu lập tức nói: “Nhỏ một chút thì có sao đâu! Bây giờ nhỏ hơn hai mươi hay ba mươi tuổi đều có cả, bọn họ có bao nhiêu chứ! Hơn nữa, với tài sản cùng địa vị của chú hai như hiện tại, cần gì phải tìm một người phụ nữ khiến mọi người vừa ý chứ?”
Ba Chu Chiêu hung hăng nhìn anh một cái, “Trưởng bối đang nói chuyện, con chen miệng vào làm gì!”
“Trưởng bối cái gì? Mạnh Giản là anh em, con đương nhiên phải vì cô ấy mà nói chuyện rồi!” Chu Chiêu phản bác nói.
“Được rồi, đều đừng nói nữa.” Bà cụ đến hòa giải, “Bọn nó vui là được rồi, không phải vẫn chưa tiến xa đến bước kia sao!”
Lần này đừng nói sắc mặt Chu Minh Thân khó coi, mà ngay cả Chu Chiêu cũng đen mặt.
Mạnh Giản như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tuy đang nói tới vấn đề liên quan đến cô nhưng cô lại không biết nên nói ra quan điểm của mình từ đâu. Chính là nói cô không tính gả cho Chu Minh Thân ư, mọi người chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường, quả giả tạo. Hay cực lực chứng minh bản thân xứng đôi với Chu Minh Thân thì lại trái với đạo đức làm người của cô. Tiến không được lùi không xong, cô đành cosplay pho tượng giả điếc vậy.
Bà Chu cảm thấy bầu không khí không tốt, lập tức cười nói: “Chú hai cùng cô Mạnh đây chuyện vẫn còn xa lắm, nhưng hôn lễ của Huệ nhi cùng Giang Tấn lại diễn ra ngay vào tháng này, không biết thân là em trai thì Chu Chiêu có chuẩn bị món quà gì lớn cho chị gái không?”
“Nói thẳng muốn cái gì đi, chị muốn cái gì thì em tặng cái đấy!” Chu Chiêu hào phóng nói với Chu Huệ.
“Chị nào dám muốn cái gì từ kẻ ngang ngược như cậu chứ, chỉ cần đừng đến gây rối là được rồi!” Chu Huệ cong cong khóe miệng.
Đầu óc Mạnh Giản ngưng lại, hỏi: “Chị Chu Huệ, chị sắp kết hôn sao?”
“Đúng vậy, cuối tháng này, thiệp mời chị sẽ không gửi, đến lúc đó em nhất định phải đến cùng với chú hai đó!” Chu Huệ cười nói.
“Xem cách xưng hô loạn của các người xem!” Ông cụ nhíu mày, “Chị, chú hai, vai vế loạn cả rồi!”
Chu Huệ nói: “Là con không đúng, thời điểm quen biết Mạnh Giản con không biết quan hệ của cô ấy cùng chú hai. Mạnh Giản à, về sau em cứ gọi tên với chị đi. Chúng ta nếu cùng xưng hô như vậy sẽ làm chú hai xấu hổ mất!”
Chu Minh Thân nhướng mày, Mạnh Giản nhanh chóng đáp ứng.
Dùng xong cơm chiều, Chu Minh Thân cùng Mạnh Giản lên xe trở về nhà.
Cùng người của Chu gia chào tạm biệt xong, Mạnh Giản liền rút điện thoại ra gọi một cuộc cho đàn chị Tiền.
“Chị, chị đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài làm việc, sao vậy?”
Mạnh Giản nuốt một ngụm nước bọt, “Chị biết Giang thiếu muốn kết hôn không?”
Đầu bên kia im lặng hồi lâu mới có tiếng nói: “Biết.”
“Chị…” Mạnh Giản có chút đau lòng thay cho cô, đàn chị thích Giang Tấn bao nhiêu cô vẫn luôn nhìn thấy được.
“Đừng như vậy, chị và anh ấy chia tay trong hòa bình, anh ấy không có giấu chị.” Tiền Đa Đa hít sâu một hơi, ở đầu dây bên kia mỉm cười một cách miễn cưỡng, “Chị không sao, em cúp máy đi, chị muốn đi làm việc.”
“Chị à, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi cho em đó…” Mạnh Giản không yên tâm nói.
“Nhớ rồi, cúp đây!”
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản nhìn chằm chằm điện thoại muốn xuất thần, cô không tin đàn chị lại có thể bình tĩnh được như vậy.
“Sao vậy, Giang Tấn cùng đàn chị của em hẹn hò?” Chu Minh Thân nhìn cô.
“Vâng, đàn chị còn rất thích anh ấy. Lúc trước nghe nói anh ta ngoại tình, kéo em đêm hôm chạy tới nhà cũ bắt gian, lần đó là nhờ chị ấy nên em mới được đến đây, nếu không làm sao em tích cóp được tiền…”
“Đua xe kiếm tiền?” Chu Minh Thân nhếch khóe miệng nhìn cô.
Mạnh Giản gật đầu, “Kiếm sống khó khăn…”
“Thích xe?”
“Thích thì thích…” Mạnh Giản quay đầu nhìn anh, dựa vào ngực rồi đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt anh, “Nghe nói trước đây anh đều ra tay rất hào phóng với phụ nữ, không phải đưa xe thì cũng là đưa nhà, còn em, anh muốn cho em cái gì?”
Chu Minh Thân nói: “Anh, em muốn không?”
“Giá trị bao nhiêu?” Mạnh Giản ngẩng đầu hỏi.
Chu Minh Thân hỏi lại cô: “Em cảm thấy Chu Thịnh đáng giá bao nhiêu?”
“Oa, vậy là có thật nhiều con số không nha…” Mắt Mạnh Giản lấp lánh.
“Tính thêm tài sản cá nhân thì lại thêm một con số không.” Chu Minh Thân nói.
“Chu Minh Thân, anh thật sự rất có tiền đó!” Mạnh Giản nhào lên vai anh, cắn vào cằm anh một cái.
Chu Minh Thân thay đổi sắc mặt, anh vỗ vỗ khuôn mặt Mạnh Giản: “Nhưng cho dù anh có nhiều tiền đến đâu em cũng không định gả cho anh đúng không?”
“Sao có thể…”
“Mạnh Giản, em không biết là em không giỏi việc gạt người sao? Đặc biệt là với anh.” Chu Minh Thân đẩy cô ra.
“Đôi mắt của em nói với anh, có nhiều tiền cũng không thể bị cám dỗ. Cho dù có tiền, thì em cũng không nghĩ tới việc gả cho anh, đúng chứ?” Chu Minh Thân buông cô ra, trong ánh mắt tràn ngập thứ gì đó mà Mạnh Giản không hiểu được.
“Anh vậy mà cũng có ngày hôm nay, mơ mộng hảo huyền việc dùng tiền để trói buộc một người phụ nữ… Làm sao bây giờ, Mạnh Giản, anh thấy thật đáng buồn thay cho chính mình”
Mạnh Giản rút tay lại, “Anh đừng nói như vậy, anh nói như vậy thì anh đặt em ở đâu chứ?”
Chu Minh Thân từ trên ghế lấy ra một tờ giấy nói: “Cái này rơi ra từ túi của em phải không?”
Mạnh Giản đưa tay rút lấy tờ đơn xin phép kia không biết đã rơi từ trong túi cô ra từ khi nào, sắc mặt cô tái nhợt.
“Mạnh Giản, anh nghĩ em đã từ bỏ suy nghĩ muốn rời khỏi anh, hóa ra lâu nay em vẫn không từ bỏ ý định này.”
Mạnh Giản nắm chặt tờ giấy trong tay, sắc mặt có chút hoảng hốt.
– —
Chúc mừng năm mới mụi ngừi nha
Nhân tiện thì dl của tui vẫn còn nên mong mn dành chút thời gian có thể giúp tui điền phiếu khảo sát dưới cmt nha, cảm ơn mn rất nhiều
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!