Chương 35: Chúng ta
—
Mạnh Giản cảm thấy sắc mặt Chu Minh Thân sáng nay có chút khác thường, anh lộ rõ vẻ mặt “Tôi rất khó chịu, tránh xa tôi ra”. Thông minh như cô, lập tức get được vấn đề, nhanh chóng cầm túi trở lại trường học.
“Các nước Ả Rập?” Mạnh Giản mở to mắt nhìn đàn anh, “Anh muốn mời em đi cùng mọi người sao?”
“Dù sao giai đoạn hiện tại em cũng không có việc gì, cùng bọn anh ra ngoài một chút, có thêm kiến thức không phải rất tốt ư?” Đàn anh Chiêm Diễm cười vuốt vuốt gọng kính.
“Là Ả Rập Xê Út đó, trông có vẻ hoang vắng quá!”
“Phong cảnh xa lạ, không phải em biết tiếng Ả Rập sao? Còn sợ bọn anh mang em đi bán được à?” Đàn anh Chiêm Diễm buồn cười nói.
“Bán? Em mang mọi người đi bán còn dễ nói hơn!” Mạnh Giản nói: “Đối với đám người trạch nam các anh, không phải em chỉ cần vài phút liền bán được các anh rồi à?”
“Thành thật mà nói, em có đi không?”
“Em phải suy nghĩ một chút đã, Sanh Sanh không ở trong nước, em thật ra cũng có thể cùng các anh chơi chơi một chút!” Mạnh Giản nói.
“Chơi? Bọn anh đi làm việc, nơi đó điều kiện không được tốt, cũng không thú vị gì!” Đàn anh Chiêm nghiêm túc nói.
“Biết biết, em sẽ suy nghĩ.” Mạnh Giản phất tay.
“Cơ hội hiếm có, muốn học cao học thì em nên nắm chắc cơ hội ngàn năm có một này. Đối với em về sau quyết định tiếp tục học hay đi làm, chuyến đi có thêm kinh niệm như vậy cũng rất khó từ chối.” Đàn anh Chiêm chân thành nói.
“Trước hết anh cứ báo thêm tên của em lên đi, em trở về cùng người trong nhà bàn bạc lại một chút.” Mạnh Giản có chút do dự.
“Nếu thông qua, anh mong em có thể đi cùng bọn anh!”
Mạnh Giản ôm cặp bước ra khỏi cổng trường, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về việc này, đến nỗi có người tìm đến tới tận cửa rồi cô cũng chưa định thần lại.
“Cô Mạnh?” Tống Diệp mang một thân váy đen ngồi ở đối diện cô, muốn có bao nhiêu khí thế liền có bấy nhiêu.
Mạnh Giản cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, “Chị tìm tôi có việc gì?”
“Cô là bạn gái của Chu Minh Thân, mấy hôm trước chạm mặt nhưng không nhận ra, thất lễ rồi!” Tống Diệp cười nói.
“Tôi cũng thế, tôi cũng không biết chị là vợ cũ của anh ấy!” Mạnh Giản ngẩng đầu, hơi mỉm cười, tươi đẹp mỹ lệ.
Tống Diệp nói: “Xem ra Chu Minh Thân lại thay đổi khẩu vị, ngay cả kiểu người trong sáng đáng yêu như cô công không buông tha!”
Mạnh Giản ở trong lòng thầm nghĩ, chị là người đầu tiên nói tôi trong sáng, nếu không phải vì chị là vợ cũ của Chu nhị, tôi chắc chắn sẽ kết nghĩa chị em với chị rồi.
“Anh ấy vẫn luôn thích những thứ đặc biệt, chị không nhận ra sao?” Mạnh Giản cười hỏi.
Vẻ mặt Tống Diệp cứng đờ, mối quan hệ của cô với Chu Minh Thân phảng phất giống như đã là chuyện từ kiếp trước, cô nhất thời không phân biệt được Mạnh Giản là vô ý hay cố ý nói điều đó.
“Hôm nay tôi gặp cô chỉ là muốn mời cô uống cà phê, trò chuyện, hoàn toàn không có ý gì khác.” Tống Diệp nói, “Cô vẫn còn là sinh viên, dù tôi có nhỏ mọn đến đâu cũng không cùng một cô bé so đo.
“Vẫn là chị rộng lượng!” Mạnh Giản nâng ly, “Loại cà phê đắt tiền này quả nhiên hương vị không giống với Starbucks, cảm ơn chị.”
“Cô ở bên anh ấy bao lâu rồi?” Cô vẫn là không nhịn được mà hỏi.
“Nửa năm hay mấy tháng? Tôi không nhớ nữa.” Mạnh Giản khuấy ly cà phê.
“Không nhớ?” Tống Diệp có chút kinh ngạc, thời điểm cô cùng Chu Minh Thân ở bên nhau chỉ hận không thể ghi nhớ hết tất cả những chuyện xảy ra một cách cẩn thận mà nhớ kỹ, nhiệt tình đến trình độ bây giờ nghĩ lại cũng khiến cô không nói nên lời. Mà cô gái xinh đẹp trước mắt cô đây lại chẳng chút nào để ý chuyện đó?
“Cô không cần phải giả vờ trước mặt tôi, chúng tôi đã ly hôn rồi!” Tống Diệp cười nói.
“Tôi không giả vờ, từ đầu tôi cũng không nghĩ mình với anh ấy lại ở bên nhau, là anh ấy ép tôi, cho nên tôi không nhớ được chúng tôi đã bắt đầu từ khi nào!”
Mạnh Giản nhún vai.
“Bị ép?” Tống Diệp có chút không thích ứng kịp, “Cô nói Chu Minh Thân ép cô cùng anh ấy ở bên nhau?”
“Đúng thế, loại đàn ông già có tính độc chiếm mạnh như anh ấy, phiền lắm.” Mạnh Giản vô tình nói, “Lúc chị cùng anh ấy ở bên nhau không cảm thấy như vậy sao?”
Nửa giờ sau, nhiệt độ trên chiếc ghế ở đối diện đã biến mất, Mạnh Giản đứng dậy xoa xoa khuôn mặt đã cứng đờ của mình.
“Alo, Thiến Thiến… Lẩu? Không ăn, tớ đau bụng.” Mạnh Giản vừa đi vừa nghe điện thoại, “Không có gì, có lẽ là do hồi nãy vừa uống hơi nhiều cà phê… Các cậu ăn đi…”
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
“Có phải cậu lại tới nhà của vị bạn trai kia không? Mạnh Giản tớ cảnh cáo cậu, nếu cậu lại không nói cho tớ biết tên của người bạn trai kia thì cậu có tin tối nay tớ sẽ bò tới tận cửa sổ nhà cậu hay không?” Tôn Thiến ở đầu bên kia hét lớn.
“Biết rồi biết rồi, hôm nào đó nhất định sẽ nói cho cậu, hiện tại tớ đau bụng lắm.” Mạnh Giản không còn chút sức lực ngồi lên taxi.
Khi trở lại biệt thự thì thấy, quả nhiên là bà dì đến thăm, Mạnh Giản ngồi xổm trong nhà vệ sinh sắc mặt tái nhợt.
“Alo?” Mạnh Giản nghe thấy tiếng điện thoại reo liền đến để nghe máy.
“Đến nhà cũ bên này ăn cơm tối, anh cho tài xế đến đón em!” Chu Minh Thân ở bên kia nói.
“Em không đến được, mọi người ăn đi!” Mạnh Giản ngả người lên giường.
“Lại cùng bạn học ăn ở bên ngoài à? Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, anh cho người đến đón em. Trong vòng nửa giờ, em phải đến đây!” Vẻ mặt Chu Minh Thân khó coi nói.
“Đã nói không thể đi mà sao anh lại phiền như vậy!” Mạnh Giản ném điện thoại rồi ngồi xổm ở mép giường ôm bụng, trán lấm tấm mồ hôi.
Chu Minh Thân nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, lại nhìn hình ảnh mẹ chồng yêu thương con dâu trước mặt, có chút chói mắt.
“Chú hai, Tống phu nhân tới thăm, quái vật nhỏ kia của chú đâu?” Chu Chiêu lẻn đến bên cạnh chú hai của mình hỏi.
Chu Minh Thân cất điện thoại, “Tính khí lớn rồi, không muốn tới.”
“Ha! Dám để cho chú hai của cháu ngồi chờ? Chú muốn cháu giúp chú đem cô ấy mang tới đây không?” Chu Chiêu không ngại hóng chuyện nói.
“Trở về ngồi xuống nghiêm túc một chút, làm ít chuyện xấu thôi!” Chu Minh Thân liếc mắt nhìn anh, rồi trở về phòng khách.
Chu Chiêu chạy ra ban công, tay gọi một cuộc điện thoại, nói với cái điện thoại: “Sao cô lại vắng mặt ngay hiệp một như vậy? Sắc mặt chú hai của tôi khó coi thật sự đó, cô chắc chắn không tới để dập lửa à?”
Mạnh Giản bưng ly nước đường đỏ uống một hơi, kẹp điện thoại, cô nói: “Hiệp thứ nhất cái gì, hiệp thứ nhất vốn đã sớm qua rồi!”
“Thím ấy tới tìm cô rồi?”
“Ừ, chiều nay. Bà dì của tôi cũng bị chị ta làm cho sợ mà đến trước thời hạn luôn đây, mẹ nó chứ!” Đau chết cô.
“Chậc chậc, tôi là đàn ông, những lời này nói ra có thể kiêng dè một chút được không?” Chu Chiêu cảm thấy lỗ tai mình vừa bị bắn cho một phát.
“Vậy thì anh đừng làm cái biểu hiện muốn bà tám đó!”
“Kịch hay! Cô không nhìn thấy bà nội tôi cùng vị Tống phu nhân kia trò chuyện vui vẻ thế nào đâu, tôi đảm bảo sau khi cô nhìn thấy sẽ tự động rút lui!”
“Hiện tại tôi không có tâm trạng, cúp đây.”
Vì không có loại băng vệ sinh loại dài để bảo hộ, cho nên Mạnh Giản tự giác đến phòng cho khách ngủ. Lúc Chu Minh Thân trở về thì đã muộn, đẩy cửa phòng ngủ chính ra xem thì không thấy Mạnh Giản trong đó, xoay người đi xuống lầu hỏi người giúp việc.
“Cô Mạnh? Tôi không nhìn thấy ạ!” Lúc người làm trong nhà thay ca cũng là lúc Mạnh Giản không tiếng động trở về, hoàn toàn có khả năng bọn họ không chú ý tới cô. Cô lại yên lặng một mình đến phòng ngủ cho khách để ngủ, cho nên mọi người đều không chú ý đến sự tồn tại của cô.
Chu Minh Thân lấy điện thoại ra gọi một cuộc, ánh sáng thông báo có cuộc gọi đang vui vẻ nhảy nhót trên ghế sô pha ở phòng cho khách, Mạnh Giản cau mày, ngủ với vẻ mặt rất không khỏe.
Chu Minh Thân không biết cô lại muốn gây chuyện gì, hơn nửa đêm rồi còn chưa trở về nhà. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, ngồi trong phòng khách đen như mực, sắc mặt không vui.
“Mạnh Giản không ở cùng cháu sao?” Chu Minh Thân gọi cho Chu Chiêu một cuộc điện thoại.
“Không ạ, không phải cô ấy không tới sao? Làm sao vậy ạ, lại ra ngoài rồi?” Chu Chiêu đang chơi bên ngoài, nghe Chu Minh Thân hỏi vậy cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.
“Cháu có số điện thoại của bạn học cô ấy không? Gọi từng người một rồi hỏi họ!” Chu Minh Thân rõ ràng đang tức giận, giọng điệu u ám, nghĩ rằng Mạnh Giản đêm không về nhà, ở bên ngoài cùng mấy người anh em gì đó vui chơi hết mình thì không nhịn được lửa giận.
Chu Chiêu không biết đã xảy ra chuyện gì quan trọng, anh lại không dám hỏi chú hai, cũng không dám chậm trễ. Rất nghe lời mà gọi đi từng cuộc điện thoại để hỏi, hai giờ sau Giang thiếu gọi lại hỏi anh có phải Mạnh Giản xảy ra chuyện gì rồi không!
“Không có việc gì, tôi tìm cô ấy đi chơi thôi!” Chu Chiêu đáp cho có lệ.
Chu Minh Thân không tìm được người, đang chuẩn bị cầm áo khoác đi ra ngoài thì liền nghe thấy trên tầng truyền ra tiếng động.
“Ai!” Chu Minh Thân lạnh giọng hỏi.
Mạnh Giản mang một chiếc váy ngủ màu trắng đứng trên bậc thang, mắt còn mê man buồn ngủ mà nhìn chằm chằm Chu Minh Thân.
“Có nước không? Em khát quá…”
Chu Minh Thân sửng sốt nửa ngày, thấy cô đặt mông ngồi ở bậc thang mới sực tỉnh, “Em ở nhà?”
Mạnh Giản xoa xoa mắt, “Em đau bụng quá, anh mang cho em một ly nước ấm đi.”
Chu Minh Thân nhìn cô, anh không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì. Anh ôm Mạnh Giản đến ngồi ở ghế sô pha, đến phòng bếp pha một ly nước ấm tới tay cho cô.
“Buổi tối sao không đến ăn cơm?”
Mạnh Giản biết không trốn được đề tài này, cô uống liên tục mấy ngụm nước lớn để tỉnh táo một chút, nói: “Bụng em đau, bà dì đến…”
Chu Minh Thân vốn đã chuẩn bị đủ lời chỉ trích để nói với cô, không nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao.
“Đau lắm sao?” Bàn tay to lớn của anh xoa nhẹ lên bụng nhỏ của cô, “Lúc trước cho em uống thuốc bắc em lại than khổ, bây giờ thì sao? Đáng đi!”
“Không có việc gì thì ai lại đi uống thuốc chứ, không sợ uống đến ngốc sao!” Mạnh Giản nói.
“Em một hai phải đối nghịch với anh có đúng không?” Chu Minh Thân bế cô đi lên lầu, “Vừa rồi anh có vào phòng ngủ nhìn, sao không thấy em đâu?”
“Em ngủ ở phòng cho khách, anh mang em tới phòng ngủ cho khách đi.” Mạnh Giản nói.
Chu Minh Thân dừng lại, Mạnh Giản vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, “Anh tính làm gì?”
“Em có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần phải giận dỗi với anh như vậy!” Sắc mặt anh lạnh lùng, nguy hiểm khó lường.
Mạnh Giản nói: “Em sợ bà dì đến sẽ làm dơ ga trải giường, anh cũng không muốn nghĩ đến việc ngày mai ngủ dậy lại thấy quần ngủ của mình bị dính máu chứ!”
Chu Minh Thân im lặng nhìn cô, Mạnh Giản bị anh nhìn đến cảm thấy sợ hãi.
“Nếu việc gì em cũng không nói cho anh biết, thì người cuối cùng chịu thiệt cũng chỉ có thể là em.” Chu Minh Thân nói “Người thông minh sẽ không thụ động chống đối.”
Mạnh Giản cau mày cúi đầu, cô mơ hồ nhìn sàn nhà nghĩ, nếu trên đời này có một người có thể nhìn thấu được bản chất của cô, vậy thì ngoài Chu Minh Thân ra thì làm gì có ai nữa chứ.
“Em không thích vợ cũ của anh, đặc biệt là thái độ trịch thượng đó của cô ấy làm em chán ghét.” Một hai nói cô là cô bé, sợ người khác không biết là mình già rồi sao. Đặc biệt là cái kiểu “Cô còn quá trẻ để hiểu được anh ấy” đó khiến Mạnh Giản tức điên, ngoài miệng thì thì cùng cô ấy cạnh tranh, chứ trong lòng thì tức chết.
“Đây là nguyên nhân em giận anh?” Chu Minh Thân ôm cô về phòng ngủ.
“Phòng cho khách! Phòng cho khách!” Mạnh Giản đấm đấm bả vai anh.
“Ai lại muốn phòng không gối chiếc sau khi đã hưởng qua ôn hương nhuyễn ngọc(1) trong lòng chứ? Giản Giản, nghe lời!” Chu Minh Thân đem cô đặt trên giường ở phòng ngủ chính, “Cùng lắm thì thay ga trải giường thôi, người giúp việc cũng không chê phiền.”
Trên mặt Mạnh Giản hiện lên một tia đỏ ửng, cô dù sao cũng là con gái, không nghĩ tới loại đề tài nhạy cảm này lại đem ra bàn luận cùng Chu Minh Thân.
“Vậy anh cách xa em ra một chút!”
“Được.”
“Chu Minh Thân, vợ trước của anh có phải là một người rất giỏi không?” Mạnh Giản cuộn tròn người trong vòng tay anh.
“Phương diện nào? Kinh doanh hay làm người?” Chu Minh Thân dùng điều khiển tắt đèn và đóng rèm cửa, anh duỗi tay để Mạnh Giản gối đầu lên tay mình.
“Làm vợ của anh.” Mạnh Giản ngẩng đầu.
Chu Minh Thân sửng sốt một chút, rồi sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn, “Cô ấy là một người vợ thất bại, nhưng so với cô ấy thì anh là một người chồng càng thất bại hơn!”
Mạnh Giản suy tư gật đầu, “Cô ấy hẳn là rất giỏi, có thể làm anh thừa nhận sai lầm, thật không dễ gì.”
“Cuộc hôn nhân thất bại không phải lỗi sai nằm ở cả hai người sao? Anh lạnh nhạt cùng không quan tâm tới cô ấy mới là nguyên nhân dẫn đến cuộc hôn nhân thất bại này.” Chu Minh Thân nói.
Mạnh Giản nói: “À, vậy anh không được cưới em, em sợ sẽ trở thành bi kịch thứ hai.”
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
“Giản Giản, em không nhìn ra mấu chốt của vấn đề sao?” Chu Minh Thân ngồi dậy nhìn vào hai mắt cô, “Cô ấy là người khác giúp anh lựa chọn, còn em, là người mà anh cam tâm tình nguyện đâm đầu vào.”
Mạnh Giản xoay người chôn đầu vào gối, cô nói: “Em phải bạo lực lạnh với anh một chút, anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của em.”
“Vì cái gì lại sợ anh ảnh hưởng tới em?” Chu Minh Thân nói, “Nếu trong lòng em có đã đáp án, người khác sao có thể thay đổi được em?”
“Bởi vì em không phải là anh!”
Đúng vậy, cô là Mạnh Giản tuổi hai mươi mốt, không phải là Chu Minh Thân tuổi ba mươi sáu, dù cho cô có trưởng thành, thận trọng hay kiên định đến đâu vẫn chỉ là hai mươi mốt tuổi. Cô cùng Chu Minh Thân cách nhau không phải là thời gian của mười lăm năm, mà là mười lăm năm kinh nghiệm tích lũy. Cô tay trắng xuất hiện trước mặt Chu Minh Thân, tay không tấc sắt(2), mà không tương xứng hơn chính là, anh lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, trên mình vốn đã mang một bộ giáp hoàn mỹ rồi.
Mạnh Giản cảm thấy chính mình thật kém cỏi, nếu nửa đời sau cô mang trên mình danh hiệu Chu phu nhân kia, vậy thì cô của hai mươi mốt năm trước đã vì ai mà sống?
Chu phu nhân, cách xưng hô này thật sự rất hấp dẫn lòng người. Mạnh Giản nghĩ, liệu mình có thể tham lam hơn một chút được không?
* Chú thích:
(1) Ôn hương nhuyễn ngọc: Chỉ cô gái mềm mại.
(2) Tay không tấc sắt: Chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng.
—
Mọi người ơi hiện tại mình đang có bài tập khá quan trọng, nên bạn nào đã đi làm có thể bỏ ra chút thời gian điền giúp mình form ở phẩn cmt được không ạ..
Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!