Chương 30: Bọn họ
—
Tuy rằng mấy lời bác gái kia đều là nói bậy, nhưng sau khi ra ngoài thì quả nhiên tâm trạng của Mạnh Giản đã tốt lên rất nhiều, quả nhiên là cô vẫn muốn tìm người nói chuyện cùng, tuy rằng chỉ nói mấy lời nhảm nhí nhưng ít nhất vẫn có thể thả lỏng tâm tình!
Mạnh Giản mua một cây kem, vừa đi dạo vừa ăn thì Chu Chiêu gọi điện tới.
“Đang ở đâu?”
“Lang thang trên đường thôi!”
“Địa chỉ”
…
Mạnh Giản cảm thấy Chu Chiêu chắc chắn là gặp phải chuyện phiền phức, nếu không thì tại sao đêm giao thừa không ở nhà vui vẻ mà tìm đến cô làm gì chứ? Khi lên xe, quả nhiên không ngoài dự liệu, mặt anh đen ngang với đáy nồi rồi.
“Anh lại làm sao?”
Chu Chiêu giẫm mạnh chân ga, chiếc xe màu xám bạc phóng đi tạo thành một vệt sáng trên đường.
“Từ Nhứ đến nhà chúc tết.”
Mạnh Giản tiếp tục gặm nốt cây kem ốc quế, “Vậy à?”
“Ông đây lười nhìn vào cái bộ dạng giả tạo của cô ta!”
“Cho nên anh liền ra đây thì tôi đi lêu lổng à?” Mạnh Giản chép miệng một cái, từ ngăn nhỏ lấy ra một tờ giấy lau tay.
Chu Chiêu bực bội thực sự, nhìn Mạnh Giản liếc mắt một cái: “Tết nhất mà sao cô cũng chỉ có một mình?”
“Tôi ở một mình không phải là chuyện bình thường sao, Sanh Sanh quay trở lại phòng thí nghiệm ở trường học, một mình tôi thì có thể đi đâu đây? Nhưng Chu đại thiếu gia như anh đây xung quanh lại không thấy mỹ nữ cao thấp các kiểu thì quả thật là lạ nha…” Mạnh Giản nâng giọng trêu ghẹo anh.
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Chu Chiêu hừ một tiếng: “Ông đây chỉ cần huýt sáo một cái lập tức có ong bướm bay tới, hiện tại không phải không có, mà là không có hứng!’
“Khó có được dịp anh an tĩnh như vậy, quả thật là không dễ dàng, không dễ dàng…”
“Cô, con mẹ nó, không thể nói chuyện tử tế được sao?” Chu Chiêu chịu không nổi cái giọng cổ quái kia của Mạnh Giản.
Mạnh Giản nhướng mày cười nói: “Đi đốt pháo hoa không?”
“What?!”
Chu Chiêu chạy xe về phía bờ biển, Mạnh Giản thở hồng hộc đem pháo hoa từ cốp xe dọn da. Chu Chiêu cũng không giúp cô, nhìn cô một mình nhảy qua nhảy lại trên ctá để sắp xếp.
“Một đống sunfua này thì có cái gì đẹp, thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấy người phụ nữ các cô!”
Mạnh Giản móc bật lửa ra, “Vì anh không thử tìm hiểu suy nghĩ của họ cho nên mãi vẫn không tìm thấy được chân ái đó, hiểu không?”
Chu Chiêu khinh thường cười, “Trừ việc hùa theo cô ra, tôi chưa từng làm việc gì ngu xuẩn kiểu vậy!”
Mạnh Giản không để ý tới anh, ngồi xổm trước rương pháo hoa trước mặt, nói: “Lấy bật lửa ra đi chúng ta cùng nhau đốt!”
Chu Chiêu không tình nguyện mà móc bật lửa ra, ngồi xổm xuống giống cô, Mạnh Giản hô hai ba, hai người đồng thời châm ngòi, rồi lùi lại một khoảng.
Một tiếng vụt, hàng chục dãy ánh đỏ tràn ngập trong đêm tối, vụt sáng và nở rộ theo từng màu sắc riêng của nó. Đỏ, xanh, tím, lục, như một bó hoa tươi sáng gửi tặng cho bầu trời, pháo hoa bao phủ bầu trời, thắp sáng một khoảng không gian dưới chân họ.
Chu Chiêu khoác tay lên vai Mạnh Giản, như thể vừa ngộ ra điều gì đó.
“Có lẽ tôi không ngại ở cùng cô cả đời…”
Mạnh Giản nghiêng đầu dựa vào vai Chu Chiêu, ngày tốt cảnh đẹp, cô cũng không muốn phải đá một phát vào bản mặt tuấn tú của anh.
Mạnh Giản biết ơn Chu Chiêu vì đã cho cô mượn bờ vai vào thời điểm cô chỉ có một mình, cô là một cô gái kỳ quái, không sai, nhưng cô cũng khó có được cảm giác buồn lòng hiếm hoi như hôm nay.
Mạnh Giản dậm chân ngồi vào ghế phụ, xoa xoa tay mở điều hòa trong xe, kết thúc hình ảnh lãng mạn thì chính là cảm giác lạnh, gió biển quá mức lợi hại, lạnh đến tận xương, khuôn mặt cô bị gió thổi đến tái nhợt.
Chu Chiêu đúng là da dày thịt béo, anh chẳng những không có cảm giác lạnh mà còn hơi sức khinh bỉ Mạnh Giản một phen.
Anh nghe điện thoại, khuôn mặt thối đến kỳ cục.
“Gọi anh về nhà?”
“Ừ”
Mạnh Giản nhịn ý cười xuống, nói: “Vậy quay về đi?”
Chu Chiêu trừng mắt nhìn cô một cái, Mạnh Giản nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc siêu xe Aston Martin trị giá hàng ngàn vạn của Chu Chiêu bị biến thành cái máy kéo, Mạnh Giản nghiêng đầu dựa vào cửa sổ ngủ một giấc dậy vẫn chưa tới nơi. Cô ngáp một cái, duỗi người.
“Tiến không được, lùi cũng không xong, anh có phong độ một chút đi có được không? Bị một người phụ nữ bức cho ra khỏi nhà mà anh lại hèn nhát như vậy à?”
Chu Chiêu nói: “Cô ta là người mà ông nội tôi lựa chọn để trở thành cháu dâu, đánh không được đuổi cũng không đi, tôi còn cách nào khác sao?”
“Người phụ nữ sợ nhất không phải chính là chồng không yêu thương tôn trọng mình à? Nếu biết bản thân không thể sưởi ấm được tim anh, tôi không tin cô ấy còn lao vào như thiêu thân lao vào lửa!”
“Có một số người chính là tầm thường như vậy! Huống hồ danh nghĩa con cháu dâu của Chu gia sẽ đi theo cô ta suốt đời, cô ta từ bỏ dễ dàng như vậy mới là chuyện lạ!”
Mạnh Giản thở dài: “Đó là bởi vì cô ấy ngốc thôi… Này! Sao anh lại mang tôi theo? Dừng xe lại ngay!”
Chu Chiêu cười, khuôn mặt không có ý tốt nói: “Không phải cô nói phải cho cô ta hết hy vọng sao? Còn gì đau lòng hơn việc nhìn thấy vị hôn phu của mình trở về nhà cùng với người phụ nữ khác? Cô Mạnh(*), cảm ơn ngài chỉ giáo!”
Mạnh Giản sợ hãi, làm bộ muốn mở cửa nhảy khỏi xe, nhưng khóa an toàn đã sớm chốt rồi, cô không thể mở ra, liền cướp tay lái của Chu Chiêu, hai người đánh nhau trong xe đang chạy quá tốc độ.
Người gác cửa của Chu gia nhìn thấy xe của đại thiếu gia từ camera giám sát ở ngã tư, liền mở toàn bộ rào chắn cho xe qua, chỉ thấy hôm nay đại thiếu gia lái xe mất hết tiêu chuẩn, xe chạy siêu vẹo một đường hình chữ S rồi đột ngột phanh gấp lại, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra một tiếng “Rít” chói tai.
Bảo vệ thấy thế thì chạy tới để xem có chuyện gì xảy ra thì liền thấy bên trong xe có hai người, trong đó có một người đúng là đại thiếu gia nhà bọn họ, nhưng trông quần áo của anh có chút không chỉnh tề.
“Không có việc gì, các anh lui ra đi!” Chu Chiêu phất tay.
Người trong nhà họ Chu đang cùng nhau đón giao thừa với ông bà cụ Chu, bà cụ Chu trên đầu là mái tóc bạc nhưng trông vẫn rất minh mẫn, dáng vẻ đoan trang nhã nhặn trong bộ sườn xám màu đỏ sậm, hiền từ hòa ái, lúc này đang cùng hôn phu của Chu Chiêu trò chuyện. Ông cụ thì đang cùng hai anh em nhà Chu gia ngồi uống trà trò chuyện, trên mặt ông cụ đã sớm không còn vẻ sắc bén, nhưng thoạt nhìn có vẻ rất hưởng thụ cảm giác gia đình sum họp, nhìn kỹ mới thấy ông cụ đang rất vui vẻ.
Ông cụ rất hài lòng với đứa con trai cả, từ tính cách cho tới bề ngoài đều trông giống ông như đúc. Rắc rối nhất chính là đứa con trai út, dù có dung mạo cao quý đẹp trai nhưng lại là người ăn chơi trác táng, đầu óc thông minh tính cách lại hiền hòa, nhưng lại không có bất kỳ hứng thú nào với mấy công việc đứng đắn. Mà đối với đứa con thứ hai, đời này ông cụ chỉ làm chủ cho anh một chuyện, chính là việc hôn sự của anh. Anh đồng ý hôn sự sau đó liền ly hôn cho xong việc khiến ông cụ có chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng đứa con thứ này lại dùng thủ đoạn làm Tống gia phá sản, khiến vợ cũ phải chuyển sang Mỹ, sau loạt hành đồng này, ông cụ cũng không còn nói được gì. Cho đến mấy năm gần đây, Chu Thịnh ngày càng phất lên như diều gặp gió, dần dần thành công vượt mặt cả chi chính của Chu thị, ông liền biết, người có triển vọng nhất trong gia tộc chính là đứa con thứ này, người đã sớm trưởng thành từ lúc còn là thiếu niên.
“Minh Thân à, nghe nói công ty của con gần đây đang tiếp quản một dự án của chính phủ ở Lâm Thành?”
Chu Minh Thân đặt một tay lên lưng ghế sofa, đầu óc anh rõ ràng đang không ở đây, “Vâng” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Dự án Lâm Thành là hạng mục nằm trong dự án phát triển thành phố mới của chính phủ, có chính sách hỗ trợ, cộng thêm vị trí địa lý thuận lợi, có biết bao nhiêu nhà đầu tư đều đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo bổ này như hổ rình mồi, nhưng cuối cùng dự án này lại rơi vào tay Chu Thịnh, không biết có bao nhiêu người đến mơ cũng muốn được nhâm nhi dự án này. Ông cụ Chu nói vậy vốn dĩ là muốn từ trong miệng anh biết được xu hướng mà chính phủ đang quan tâm đến để Chu thị thuận theo đó mà làm, nhưng Chu Minh Thân lại chẳng có ý định nói gì về chuyện này, tay cầm chén trà nhưng tâm tư chạy đến nơi nào chứ chẳng hề ở đây.
Anh cả Chu Minh Hoa lại không có ý định sẽ dựa vào em trai, cùng em mình trò chuyện qua những chuyện khác. Ông cụ thở dài một hơi, cảm thấy nếu lúc trước giao công ty lại cho lão nhị có khi lại tốt hơn một chút.
“Đại thiếu gia trở về rồi ạ!” Người hầu nói.
Lông mày Chu Minh Hoa lập tức nhíu lại, trên mặt ngay lập tức lộ ra vẻ tức giận: “Tên nghịch tử! Hơn nửa đêm rồi còn chạy đi đâu! Bảo nó nhanh lăn lại đây!”
“Cậu chủ mang theo một vị tiểu thư trở về, đang ở phòng khách trò chuyện cùng lão phu nhân ạ!”
Chu Minh Hoa buông chén trà đứng dậy, cho rằng Chu Chiêu lại đem đám bạn gái lung tung rối loạn ở bên ngoài trở về, bà cụ thích Từ Nhứ bao nhiêu điều đó ai cũng thấy, Chu Minh Hoa bước chân vội vàng hận không thể bay từ ngoài vào đánh con trai mình một trận.
Mạnh Giản khó xử muốn chết, đối diện là ánh mắt không mấy thiện cảm của Từ Nhứ, cô nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì cô ấy không trị được Chu Chiêu thì làm gì có mấy chuyện không đâu vào đâu như thế này chứ? Đây là dinh thự nhà họ Chu, nói không chừng Chu Minh Thân cũng đang ở đây. Nghĩ đến Chu Minh Thân chân cô liền có phản xạ lập tức nhũn ra.
“Cô gái lớn lên thật xinh đẹp, trông rất giống minh tinh!” Lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn cô nở nụ cười.
Từ Nhứ lập tức nói tiếp: “Đây là bạn của Chu Chiêu, bọn họ thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài chơi. Bà ơi, so với cháu thì Chu Chiêu thân với cô ấy hơn nhiều!”
“Phải không?” Bà cụ đẩy mắt kính, nhìn chằm chằm vào Mạnh Giản trong chốc lát, nói, “Là một cô gái rất gọn gàng, chẳng trách Chu Chiêu lại thích!”
Chu Chiêu bị ba mình lôi đi dạy dỗ, không có thời gian quan tâm đến Mạnh Giản. Mạnh Giản ngại ngùng đứng ở một bên, ngoại trừ lúc chào bà cụ lúc nãy thì cô cũng chỉ “Vâng vâng” để phụ họa với bà.
“Cô tên là Mạnh Giản đúng không? Đang làm công việc gì?” Bà hỏi.
Mạnh Giản còn chưa kịp trả lời, Từ Nhứ ở bên cạnh đã dựa vào người lão phu nhân nói: “Mạnh tiểu thư hình như vẫn còn là sinh viên, nhìn cô ấy thường xuyên ra ngoài chơi cùng với Chu Chiêu, không biết có bỏ bê việc học không. Sinh viên bây giờ thường ham chơi, sao có thể giống với bọn cháu hồi xưa chứ? Em trai cháu cũng thế, thường xuyên không trở về nhà, làm mẹ cháu lo lắng mãi thôi, không biết phải làm thế nào nữa!”
Mạnh Giản muốn hộc máu, cái kiểu vừa đấm vừa xoa thế này không biết Từ tiểu thư đây phải hận cô tới mức nào ấy nhỉ, nhưng liệu cô ấy có biết là mình vừa đi sai hướng rồi không?
Mạnh Giản cười nói: “Quả thật cháu là sinh viên của Đại học B, đúng là nhỏ hơn chị Từ Nhứ bốn năm tuổi, cháu cũng không có tính cách ổn trọng như của chị Từ Nhứ, ngày thường cũng tương đối ham chơi một chút!”
Một chữ chị đem Từ Nhứ nghẹn chết, sắc mặt hết xanh lại đỏ. Phụ nữ rất để ý đến tuổi tác, không thể phủ nhận, Mạnh Giản so với cô đúng là trẻ tuổi xinh đẹp hơn.
“Cô bé này nói chuyện thật dẻo miệng, rất dễ nghe!” Bà cụ xoa xoa nếp gấp trên sườn xám, bà nói “Về sau đừng cùng tên khỉ Chu Chiêu kia chơi chung, nó chỉ biết làm bậy, sẽ đem cháu dạy hư!”
Từ Nhứ nhướng mày: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cô ấy thích chơi thì cứ để cô ấy chơi thôi ạ, sau này ra trường rồi còn bao nhiêu thời gian để chơi đâu chứ?”
“Nhóc con mồm miệng lợi hại, con cũng không lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi lại nói mấy lời trải đời như vậy, đáng đánh!” Lão phu nhân cười nói.
Từ Nhứ cười nói: “Bà còn không hiểu cháu sao ạ? Cháu chỉ là một người đơn thuần, cũng không biết mấy chiêu trò hoa mỹ gì, mỗi ngày trừ việc ở bên cạnh chăm sóc trò chuyện cùng mẹ ra cũng không biết làm gì. Chẳng phải điều đó làm cháu trở nên nhàm chán sao ạ!”
Chu Chiêu ở bên kia có vẻ cũng không thoải mái gì lắm, nói lớn: “Tôi đã nói chuyện của tôi không cần ông quyết định!”
“Ba là ba của mày, ba không làm chủ thì ai làm chủ!” Chu Minh Hoa cũng bị chọc tức không nhẹ, bình thường hiền hòa nho nhã nhưng hôm nay cũng không nhịn được mà nói lời thô lỗ.
Mẹ Chu Chiêu từ trên lầu nghe thấy tiếng thì liền đi xuống, bà mang một chiếc váy màu xanh, tóc búi cao, dáng vẻ đoan trang tao nhã.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Hai cha con không thể nói chuyện hòa bình được sao?”
Chu Minh Thân cùng ông cụ từ phòng trà ra, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đứng cạnh bà cụ, lông mày anh liền nhíu lại, anh hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Một hòn đá được ném xuống mặt hồ yên tĩnh, mọi người đều hướng sự chú ý về phía Mạnh Giản.
“Lão nhị, con biết cô gái này sao?” Lão phu nhân chỉ vào người cô nói.
Chu Minh Thân tiến lên vài bước đi đến bên cạnh Mạnh Giản, ôm lấy vai cô mang cô đến trước mặt lão phu nhân, chỉ vào người đang cứng đờ kia nói: “Mẹ, đây là bạn gái con, Mạnh Giản!”
Chu Chiêu đứng không vững, chân đập vào cạnh bàn gỗ bên cạnh, nghe tiếng thì có vẻ là bị đập trúng không nhẹ đâu.
Lão phu nhân nghe thế thì hai mắt sáng lên, hướng Mạnh Giản vẫy vẫy tay: “Cô bé ngoan, lại đây cho ta nhìn một cái nào!”
Tay Từ Nhứ run lên, đứng dậy nhường lại vị trí bên cạnh.
Mạnh Giản tiến đến ngồi trước mặt lão phu nhân, cô phát hiện ra rằng trong ba người con nhà họ Chu, chỉ có chú hai là trông giống bà nhất, lông mày hay mũi cũng đều rất giống.
“Ngoan quá, lão nhị sao lại giấu một cô bé xinh đẹp thế này mà không cho ai biết? Nếu không phải hôm nay Chu Chiêu mang cô bé này đến đây thì con định giấu già này đến bao giờ!” Lão phu nhân so với lúc nãy còn nhiệt tình hơn tám phần, cầm tay Mạnh Giản vuốt ve, không ngừng hỏi những vấn đề mà lúc nãy bà vừa hỏi, Mạnh Giản ngồi xổm ngoan ngoãn đáp lại.
Chu Minh Thân đem người kéo lên, “Hiện tại không phải đã thấy rồi sao ạ? Cô nhóc này cũng giống như Chu Chiêu là cùng một kiểu người, sao có thể mang đến gặp mẹ để mẹ tức giận!”
“Ta tức giận lúc nào! Ta rất vui!” Lão phu nhân cười tủm tỉm, tháo chiếc vòng đang đeo trên tay ra, đứng dậy nắm lấy tay Mạnh Giản muốn mang vào cho cô.
Mạnh Giản vội vàng từ chối: “Cái này quý quá con không dám nhận đâu ạ, nó rất hợp với người, người giữ lại đi ạ!”
Bà cụ rất bướng bĩnh, một hai phải đeo nó vào cho Mạnh Giản, bà nói: “Đây là món quà àng cụ năm đó tặng cho ta khi cưới, ta đã đeo nhiều năm như vậy, cũng đeo đủ rồi, cho con mang chơi!”
“Bà nó à, tặng thì tặng bà còn nói mấy thứ này làm gì!” Ông cụ ở một bên không vui nhíu mày.
Nghe vậy, tay Mạnh Giản càng run, cô nào dám cầm một cái biệt thự trên tay mà chơi đâu?! Cô ngẩng đầu hướng về phía chú hai cầu cứu, người nọ chỉ nhìn thoáng qua vòng ngọc rồi nói: “Tỉ lệ nước vừa đẹp, chất lượng cũng tốt, đeo đi!”
Lão phu nhân đánh lên người chú hai, giận dữ nói: “Con cái đứa nhỏ này, cũng không phải cho con, con ý kiến cái gì!”
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Chu Minh Thân thản nhiên nói: “Của cô ấy cũng không phải của con sao?”
Mạnh Giản xấu hổ 囧 囧 nhìn chằm chằm vào mặt anh, bà cụ thấy thế thì lại cười đến không ngậm được miệng.
Nói chuyện được một lúc, bà Chu ra khỏi bếp mời mọi người vào nhà ăn dùng bữa tối, Chu Minh Thân kéo Mạnh Giản lên lầu.
“Hình như là mùi canh gà hầm, em ngửi thấy mùi!”
Mạnh Giản bị Chu Minh Thân ném ở trên giường cũng không ngại, nhanh chóng ngồi dậy khịt khịt cái mũi nói.
Chu Minh Thân đứng trên cao nhìn xuống cô, giọng điệu không tốt nói: “Sáng hôm nay em nói với tôi cái gì?”
“Nói gì cơ?”
“Mạnh Giản!”
Mạnh Giản xoa xoa mũi nói: “Em nói muốn cùng Mạnh Sanh ăn cơm tất niên đón tết!’
“Tôi nói muốn mang em cùng trở về thì em nói thế nào?” Sắc mặt Chu Minh Thân khó coi, hơi thở tràn ngập không khí mưa bão sắp đến.
Mạnh Giản lùi lại, ngồi ở giữa giường, nói: “Ờm thì… Em nói không đồng ý…”
Chu Minh Thân nói: “Vậy em giải thích một chút tại sao hiện tại em lại ở đây!”
Mạnh Giản vẫn luôn sợ anh, đặc biệt là khi anh tức giận, anh không mắng cô cũng sẽ không động thủ dạy dỗ cô, anh chỉ cần nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng kia thôi cũng đủ khiến cô đầu hàng rồi.
“Là Chu Chiêu, anh ta không phải là vì bị bức hôn mà đi đến bước đường cùng sao, vừa lúc em rảnh rỗi, anh ta liền tìm đến để phàn nàn…”
“Quan hệ của em với nó tốt tới mức ngày giao thừa bỏ lại vị hôn thê của mình để đến tìm em tiêu khiển?”
“Này! Anh không cần phải nói lời khó nghe như vậy có được không, gì mà tiêu khiển? Bọn em chỉ là anh em cùng chung cảnh ngộ thôi đúng chứ? Huống hồ nếu như quan hệ của em cùng Chu Chiêu không tệ, thì làm sao anh quen biết em chứ?” Mạnh Giản cũng có chút tức giận.
Chu Minh Thân cúi người, đem Mạnh Giản kẹt lại giữa mình và chiếc giường, thân hình anh cao lớn, khí thế nghiêm nghị, Mạnh Giản chỉ cảm thấy mình bị một bóng đen bao phủ, không khí nặng nề đến mức không thở nổi.
“Em lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa!”
Mạnh Giản ngã xuống giường, nhìn đôi mắt sắc bén của Chu Minh Thân, đôi mắt cô chua xót, có chút muốn khóc.
“Câu nào?”
Chu Minh Thân nhấp môi, nói: “Mạnh Giản, không cần rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Lần trước anh cũng nói như vậy, sau đó chặt đứt đường lui của Mạnh Giản. Lần này Mạnh Giản không muốn nhượng bộ nữa.
“Không muốn nói với anh!” Mạnh Giản quay đầu nhìn tường, tránh ánh mắt áp bách kia của anh.
Một tiếng “Xoẹt”, áo len của Mạnh Giản liền bị xé thành mảnh nhỏ.
“Chu Minh Thân! Anh muốn làm cái gì!” Mạnh Giản sợ hãi.
Chu Minh Thân cởi áo vest ra để lộ áo sơ mi trắng, anh quỳ xuống giường, dùng hai chân đè Mạnh Giản xuống.
“Em là người phụ nữ của tôi, phục vụ tôi là nghĩa vụ của em!”
Mạnh Giản lau nước mắt, cô nhìn chằm chằm vào Chu Minh Thân, “Nam nữ quan hệ tiền đề phải là hai bên tự nguyện làm điều đó, không phải nghĩa vụ! Anh con mẹ nó có phải là người không?! Bà đây là bạn gái không phải là công cụ tiết dục! Tôi không muốn…”
“Tôi nói rồi, nếu em còn dùng mấy lời tục tĩu nó nói nữa, tôi liền đem em chết trên giường!” Trong mắt Chu Minh Thân như bốc hỏa, đâm vào người Mạnh Giản.
Mạnh Giản liều mạng đẩy anh ra, “Tôi không làm, không làm! Anh đã nói sẽ không làm tôi khó xử, vậy anh đây là đang làm gì! Cầm thú! Vô sỉ! Anh là đồ đạo đức giả, ngụy quân tử, bụng dạ khó lường, tôi muốn chia tay với anh!”
Chu Minh Thân đè cô lại mà không tốn chút sức lực, khóe môi anh treo một nụ cười lạnh: “Tôi không bảo em dừng lại, em nghĩ mình có thể rời đi sao? Em vẫn đang sống trong ảo mộng đó à? Nói dễ nghe một chút thì em chính là bạn gái, nói khó nghe thì em là người phụ nữ mà tôi bao dưỡng, em có tư cách gì để nói chia tay?”
Mạnh Giản kinh ngạc nhìn Chu Minh Thân mà không nói nên lời, nước mắt cô trực tiếp rơi xuống, lời nói của anh cứ như nước biển chảy vào màng nhĩ, thấm vào não, cô hoàn toàn không thể tiêu hóa được.
Bộ ngực rộng mở, trắng nõn mềm mại, hồng châu nở rộ lặng lẽ như hạt mận mùa đông. Đôi mắt Chu Minh Thân đỏ bừng, anh chưa bao giờ kiềm chế ham muốn săn mồi của mình đối với cô. Anh giống như một con quỷ Tu La bò ra từ địa ngục, lao vào Mạnh Giản, tùy ý hoành hành, đi đến đâu nơi đó liền trở thành một mảnh hỗn độn. Anh chỉ biết, lúc trước ở nhà hàng Pháp, bóng dáng màu đỏ rực lao vào trong vòng tay anh ở thời điểm đấy cũng đồng thời bay vào trái tim của anh. Anh muốn nói cho cô biết, bọn họ bắt đầu không phải vì Chu Chiêu, mà thật ra khoảng thời gian tuyệt đẹp đó đã từ rất lâu rất lâu về trước rồi. Nhưng anh không nói nên lời, anh giống một con ngựa hoang tùy ý rong ruổi trên người Mạnh Giản, mà cô gái dưới thân anh lại giống một con suối ấm áp, vừa ngọt ngào lại mềm mại.
Mạnh Giản mở to hai mắt, cô nghe thấy tiếng kính vỡ. Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, à, không phải là chúng, mà là trái tim cô.
– —
Chú thích:
(*) Ở đây Chu Chiêu gọi Mạnh Giản là: Mạnh lão sư
– —
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!