Chương 83
Cố Văn Quân làm như không nghe thấy lời y nói, chẳng những không dừng lại động tác, mà hành động còn càng ngày càng càn rỡ hơn nữa.
L.ư.ỡ.i hắn vô cùng linh hoạt, uyển chuyển l.i.ế.m hôn miệng h.u.y.ệ.t, chẳng mấy chốc nơi đó của Phó Gia Hiên đã bị hắn l.i.ế.m đến mềm nhũn, ướt d.ầ.m d.ề.
Tay Cố Văn Quân cũng không để yên, một tay hắn nâng lấy m.ô.n.g y mà xoa nắn, tay còn lại thì nắm lấy ‘tiểu Hiên Hiên’ không ngừng vuốt ve lên xuống.
“Ưmm”. Chưa từng trải qua loại chuyện nào kích thích như thế, bàn tay đang nắm tóc của Cố Văn Quân cũng vì khoái cảm mà buông lỏng. Phó Gia Hiên cong người, vừa kháng cự vừa hưởng thụ từng trận lại từng trận kích thích mà Cố Văn Quân mang lại.
Tiếng r.ê.n r.ỉ vừa mềm vừa kiều diễm, tuy rằng nhỏ đến mức khó có thể nghe rõ được, nhưng lọt vào tai Cố Văn Quân lại vẫn là một loại kích thích chí mạng.
Hắn lúc này buông tha cho tiểu h.u.y.ệ.t nhỏ bé của y, mà thay vào đó là trực tiếp ngậm lấy ‘tiểu Hiên Hiên’ bé nhỏ đang ở thể bán c.ư.ơ.n.g kia.
Nơi yếu ớt nhất cũng là nơi mẫn cảm nhất đột nhiên tiếp xúc với một cảm giác vô cùng xa lạ.
Khoang miệng Cố Văn Quân vừa trơn ướt lại ấm nóng, hơn nữa l.ư.ỡ.i hắn còn liên tục đ.ỉ.n.h vào l.ỗ nhỏ trên q.u.y đầu của y.
Bị tập kích bất ngờ, lực hút của khoang miệng, còn có chiếc l.ư.ỡ.i tinh ranh và sự ấm áp trơn trượt kia, tất cả đều giống như đang đánh sâu vào toàn bộ các dây thần kinh trong người Phó Gia Hiên.
Ngay tại thời khắc đó, ‘tiểu Hiên Hiên’ đã không thể chịu đựng nổi mà run rẩy b.ắ.n ra.
Cao trào qua đi, cả người Phó Gia Hiên mềm nhũn, khóe mắt ướt nước, khóe miệng cũng trào ra d.ị.c.h t.h.ể trong suốt.
Cố Văn Quân cũng không ngờ tới, Phó Gia Hiên lại trực tiếp b.ắ.n ra ngay khi hắn chỉ vừa mới ngậm vào như thế. Chỉ là, số t.i.n.h d.ị.c.h kia vẫn là bị hắn nuốt trọn hết tất cả.
Cố Văn Quân l.i.ế.m l.i.ế.m môi, nhìn Phó Gia Hiên hai mắt mơ màng vẫn còn nằm im không động, ánh mắt hắn dâng lên một tia tà ác.
Phó Gia Hiên trong cơn mơ màng bị người l.i.ế.m hôn. Chỉ là, Cố Văn Quân đâu chỉ đơn thuần là hôn.
Trong khoang miệng truyền đến mùi vị tanh nồng đặc trưng, trong phút chốc liền khiến Phó Gia Hiên tỉnh táo lại.
Y nhớ lại bản thân khi nãy r.a trong miệng Cố Văn Quân, hiện tại hắn lại đang hôn y, vậy chẳng khác nào y đang ‘ăn’ t.i.n.h d.ị.c.h của chính mình.
Nghĩ như vậy, khiến đầu óc Phó Gia Hiên một trận choáng váng. Chỉ là, còn chưa để y kịp nghĩ thêm cái gì, lúc này nơi h.u.y.ệ.t khẩu truyền đến cảm giác bị xâm nhập.
Phó Gia Hiên trong phút chốc cứng đờ cả người.
Hóa ra Cố Văn Quân hôn y chỉ là đang đánh lạc hướng, đợi đến lúc y buông lỏng cảnh giác liền tập kích bất ngờ, đem ngón tay nhét vào bên trong y thăm dò khuấy đảo.
H.u.y.ệ.t khẩu lần đầu tiên bị dị vật xâm chiếm, cảm giác căng trướng lại lạ lẫm vô cùng. Phó Gia Hiên nhăn mày mím chặt môi, cảm giác không ổn lan ra khắp toàn bộ thân dưới.
Có lẽ vì Phó Gia Hiên quá căng thẳng, cho nên cúc hoa cũng theo đó mà thít lại càng chặt hơn, Cố Văn Quân khó khăn chen vào một ngón tay, nhưng là muốn chuyển động lại vô cùng khó khăn.
“Đừng sợ, thả lỏng nào, như vậy mới không khiến Hiên nhi bị thương. Được không?”. Cố Văn Quân liên tục đặt xuống vô số nụ hôn lên mặt Phó Gia Hiên, còn ở bên tai y nhẹ giọng trấn an cùng hướng dẫn từng chút một.
Mặc dù thân dưới hắn lúc này đã căng trướng đến phát đau, nhưng Cố Văn Quân vẫn liều mạng nhịn lại.
Hắn biết, nếu hắn lỗ mãng hay gấp gáp dù chỉ một chút thôi, Hiên nhi của hắn cũng sẽ bị thương.
Cố Văn Quân sau khi trấn an Phó Gia Hiên xong liền nhìn quanh một vòng. Bởi vì bọn họ đang ở tại Thái y viện, cho nên ở đây liền không thiếu các loại thuốc trân quý.
Cố Văn Quân nhìn một vòng liền đã tìm được thứ mình muốn, lọ thuốc mỡ đến tay, hắn liền mở nắp lấy ra một lượng vừa đủ thoa lên h.u.y.ệ.t khẩu của Phó Gia Hiên.
Thuốc mỡ lành lạnh tiếp xúc với phần da thịt non mềm khiến Phó Gia Hiên khẽ r.ù.n.g mình. Mười đầu ngón chân phấn hồng khẽ co lại, eo cũng hơi cong lên.
Nhờ có thuốc mỡ trợ giúp, ngón tay Cố Văn Quân ở bên trong đã di chuyển thuận lợi hơn, sau đó là hai ngón, rồi tận ba ngón đều lần lượt tiến vào bên trong y.
Phó Gia Hiên ban đầu còn rất bài xích dị vật đang không ngừng xâm nhập ở sau m.ô.n.g mình.
Nhưng dần dần, y cũng đã quen với sự hiện diện của nó. Tuy rằng không tạo được cho y cảm giác đặc biệt hay thích thú nào, nhưng cũng không đến nỗi cảm thấy chán ghét.
Cũng không biết có phải do thuốc mỡ được điều chế quá tốt hay không mà rất nhanh, h.u.y.ệ.t khẩu của Phó Gia Hiên đã trở nên vô cùng mềm mại.
Hơn nữa Cố Văn Quân còn phát hiện ra một chuyện, sở dĩ ngón tay hắn có thể thuận lợi di chuyển bên trong Phó Gia Hiên như vậy không chỉ đơn thuần là vì bôi thuốc mỡ. Mà là chính cơ thể y cũng đang tiết ra một loại chất lỏng trong suốt lại vô cùng nhớp nháp để bôi trơn.
Cố Văn Quân có hơi thất thần, bởi vì loại chuyện này hắn chưa từng biết qua. Ngón tay hắn cắm bên trong h.u.y.ệ.t khẩu lơ đãng mà cong lại, vô tình chạm trúng một điểm hơi gồ lên bên trong.
Tiếng r.ê.n r.ỉ cao bất chợt của Phó Gia Hiên đem thần trí Cố Văn Quân kéo trở về. Chỉ thấy y đột ngột cong người, ‘tiểu Hiên Hiên’ lại lần nữa run rẩy b.ắ.n ra.
H.u.y.ệ.t khẩu sau cái chạm nhẹ này của hắn càng trở nên vô cùng d.â.m đ.ã.n.g, tầng tầng lớp lớp m.ị thịt mềm mại bao vây lấy ngón tay hắn, điên cuồng đòi hỏi, điên cuồng m.ú.t lấy.
Cố Văn Quân đầu đầy mồ hôi, hắn đem ba ngón tay của chính mình chậm rãi lấy ra, còn kéo theo phía sau một sợi chỉ bạc nhớp nháp.
Mất đi dị vật, h.u.y.ệ.t khẩu dường như cảm thấy vô cùng trống vắng. Nó liên tục mấp máy, bên trong tràn ra chất lỏng trong suốt trơn trượt.
Màu sắc m.ị thịt cũng từ màu phấn hồng biến thành màu đỏ tiên diễm, phô bày ra một loại quyến rũ chết người.
Sợi dây lí trí trong đầu của Cố Văn Quân vì một màng này mà đứt đoạn thành nhiều mảnh. Hắn đem đai lưng chính mình cởi ra, từng tầng lại từng tầng quần áo bị trút xuống, đổ độ ra một cơ thể săn chắc với những bắp thịt vô cùng cân đối.
Nổi bật hơn hết chính là thứ to lớn đang oai vệ ngẩng đầu ở thân dưới của hắn. Thứ đó đặc biệt t.h.ô, thân g.ậ.y nổi đầy gân xanh tím, đ.ỉ.n.h q.u.y đầu còn đang rỉ ra một chút chất lỏng trong suốt.